Thấy mọi chuyện đã kết thúc, Trình Kiêu xoay người nhìn về phía Y Linh: “Tôi nhìn ra Khổng Vũ là một người trọng tình trọng nghĩa, hai người có thể yên tâm ở lại nhà họ Hàn.”
Thật ra dù Hàn Tiễn Hoa đảm nhiệm vị trí lão đại của Lịch Xuyên, anh ta cũng không dám làm gì Y Linh, dù sao bây giờ cô cũng là con gái nuôi của Lôi nữ vương.
Dù Y Linh không biết rốt cuộc tại sao lại có những biến cố này, nhưng cô cảm thấy chắc chắn nó có liên quan rất lớn với Trình Kiêu.
Hôm nay cô và mẹ vốn sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Hàn, nhưng Trình Kiêu lại xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ.
“Cảm ơn anh, Trình Kiêu!”
Nhìn Trình Kiêu, trong lòng Y Linh như có nai con chạy loạn.
Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết, tình cảm của cô với Diệp Huyên đã xảy ra thay đổi rất lớn.
“Đừng khách sáo, sau này có chuyện gì nhớ nói với tôi.”
“Tạm biệt!”
Trình Kiêu khẽ mỉm cười, gật đầu với Lôi nữ vương rồi ung dung rời đi.
Lúc đi ngang qua cửa, anh còn không thèm nhìn Tôn Mạc lấy một cái.
“Ha, tên ranh con này đúng là rất may mắn!” Lý Ngôn cười châm chọc.
“Đúng thế, Hàn Tiễn Hoa vốn đã định xử lý cậu ta rồi, không ngờ các vị lão đại và Lôi nữ vương lại đến.
Tiểu tử này chẳng những thoát được một kiếp mà còn thể hiện được khí phách nữa!” Cả Triệu Cương cũng hơi hâm mộ.
Trong lòng Tôn Mạc có một cơn giận vô hình, đặc biệt là khi Trình Kiêu đi qua từ bên cạnh, anh thậm chí còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
“Trình Kiêu, tôi không tin anh có thể thuận buồm xuôi gió mãi như thế được, một ngày nào đó, anh sẽ phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng của mình!”
Lôi nữ vương nhìn về phía Khổng Vũ: “Khổng Vũ, tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có tiếp nhận vị trí lão đại của Lịch Xuyên hay không?”
“Đương nhiên nếu cậu không tiếp nhận, tôi sẽ nhờ Trình đại sư phái người đến!”
Lão đại của mười bảy thành phố phục tùng Trình đại sư, chuyện này Khổng Vũ cũng biết.
Nói thẳng ra là Lôi nữ vương giúp Trình đại sư quản lý Lĩnh Nam, Trình đại sư mới là chủ nhân thực sự.
“Khổng Vũ, tiếp nhận đi, cậu muốn ông Hàn chết không nhắm mắt hay sao?” Một cấp cao của nhà họ Hàn nôn nóng đến mức đỏ cả mắt.
“Tiếp nhận đi!” Mấy cấp cao khác của nhà họ Hàn cũng sốt ruột muốn gật đầu thay Khổng Vũ.
Khổng Vũ bất đắc dĩ cúi đầu nói: “Cảm ơn sự coi trọng của nữ vương, Khổng Vũ nhất định sẽ dốc hết sức mình, quản lý tốt Lịch Xuyên!”
Lôi nữ vương gật đầu: “Thế thì tốt!”
…
Xế chiều.
Hồ Nguyệt Nha, biệt thự Vọng Nguyệt Lâu.
Có hai chàng trai áo đen đang đứng ngoài ban công.
Một người trong đó có khí thế mờ mịt xuất trần, rõ ràng đang đứng ở đó, nhưng lại giống như không tồn tại, tựa như hoà thành một thể với đất trời.
Một người khác vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen nhánh sâu thẳm như bầu trời đêm, giống như một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ.
“Vết thương đã lành chưa?” Trình Kiêu nhẹ nhàng hỏi.
“Đã lành rồi.” Thư Nam cúi đầu trả lời.
Trình Kiêu nhìn xuống dưới, hồ Nguyệt Nha được nắng chiều màu vàng chiếu rọi, đẹp không tả xiết.
“Cậu nhìn hồ Nguyệt Nha này đi, nói tôi nghe cậu nhìn thấy gì?”
Thư Nam theo tầm mắt của Trình Kiêu nhìn xuống nước hồ lấp lánh ánh vàng, trong mắt không có chút dao động.
“Tôi không nhìn thấy gì cả, trong mắt tôi chỉ có nguyên khí thiên địa vô cùng vô tận mà thôi.”
Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, anh ngẩng đầu nhìn lên: “Núi không phải núi, nước không phải nước.
Đây chính là cảnh giới của cậu bây giờ!”
Thư Nam giật mình, dường như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng cảm giác đó lại nhanh chóng trở nên mơ hồ.
“Núi không phải núi, nước không phải nước…” Thư Nam lẩm bẩm.
Trình Kiêu nói: “Mọi thứ trong trời đất này đều có thể do nguyên khí thiên địa biến thành.
Núi mà cậu nhìn thấy là nguyên khí thiên địa! Nước mà cậu nhìn thấy cũng là nguyên khí thiên địa.”
“Kể cả vạn vật trên thế gian này, thậm chí cả loài người cũng đều do nguyên khí thiên địa biến thành.”
“Đừng cố chấp với mọi chuyện trước mắt, nhìn thấu bản chất của sự vật.
Đó chính là núi không phải núi, nước không phải nước.”
Mấy câu nói đơn giản của Trình Kiêu lại khiến Thư Nam cảm thấy như có chuông lớn kêu vang, giác ngộ vô cùng.
Cảm giác vừa nắm bắt được nhưng lại biến mất khi nãy lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Cảm ngộ với quy tắc đất trời thoáng chốc thăng lên mấy cấp bậc.
Tu tiên nói thẳng ra chính là lĩnh ngộ quy tắc của thiên địa.
Sức người có hạn, thiên địa vô tận, chỉ khi khống chết được lực lượng của đất trời mới có thể nắm giữ sức mạnh thật sự.
Đương nhiên muốn nắm giữ lực lượng thiên địa thì đầu tiên phải hiểu rõ quy tắc thiên địa.
Quy tắc thiên địa chính là những sợi dây vô hình nối tiếp vạn vật, phân bố khắp nơi trên thiên địa.
Mà đương nhiên không có ý chỉ đất trời trên trái đất, mà là đất trời của không gian này.
Lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa chẳng khác nào có thể điều khiển sợi dây vô tận kia, có thể điều khiển bao nhiêu phải xem bạn lĩnh ngộ quy tắc sâu đến mức nào.
Thư Nam đột nhiên quỳ một chân xuống đất, cung kính nói: “Đa tạ ơn truyền đạo của sư phụ!”
Thư Nam bị tổ hồn của Hạn Bạt nhập vào người, anh ta biết rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết, cũng biết trước đây trên trái đất từng có nền văn minh tu luyện rất phồn thịnh.
Mà tổ hồn của Hạn Bạt chỉ truyền cho Thư Nam Âm Thi Công.
Có thể thấy truyền thừa quý giá đến mức nào!
Có câu rằng, không thể tuỳ tiện truyền đạo!
Mà Trình Kiêu chẳng những truyền đạo, thậm chí còn đang giải thích những gì anh ta thấy khó hiểu.
Người làm sư phụ, truyền đạo dạy dỗ, giải thích nghi hoặc.
Vì thế, Thư Nam cũng xem Trình Kiêu như sư phụ của anh ta.
“Đứng dậy đi!” Trình Kiêu phất tay, một lực lượng nhẹ nhàng đỡ Thư Nam dậy, để anh ta đứng lên.
“Cảnh giới của cậu hôm nay đã vượt qua võ giả quá nhiều, tương đương với luyện khí sĩ thời cổ đại.
Nhưng vẫn chưa có tư cách bái tôi làm sư phụ!”
“Tôi có một công pháp rất thích hợp để cậu tu luyện, nhưng phải đợi cậu đạt tới cảnh giới núi là núi, nước là nước mới có thể tu luyện được.”
Thư Nam tỏ vẻ kinh ngạc, rất thích hợp mà Trình Kiêu nói chắc chắn là cực kỳ thích hợp.
“Đợi đến khi cậu hiểu ‘núi là núi, nước là nước’, tôi có thể chính thức thu nhận cậu.” Trình Kiêu hờ hững nói.
Thư Nam tỏ vẻ nghi ngờ: “Núi là núi, nước là nước?”
Thư Nam hoàn toàn không có chút manh mối nào với cảnh giới mà Trình Kiêu nói.
Nhưng Trình Kiêu nói anh ta không có tư cách bái sư, anh ta rất tin tưởng điều này.
Tổ hồn Hạn Bạt kia mạnh đến mức nào, Thư Nam hiểu rõ trong lòng.
Nhưng nó vẫn bị Trình Kiêu tiêu diệt một cách dễ dàng, đủ để thấy Trình Kiêu mạnh đến mức nào!
Có thể nói Thư Nam sợ hãi Trình Kiêu không thua gì Tô Lương Tử.
“Tôi biết rồi.” Thư Nam cúi người gật đầu, không buồn không vui.
“Sau này, cậu có thể ở lại đây tu luyện, lúc tôi không có ở đây thì phải trông chừng nơi này.” Trình Kiêu nhẹ nhàng nói.
“Vâng!”
Ngày hôm sau, Trình Kiêu quay lại Viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây.
“Trong ký túc xá, mấy người nhóm Trương Tư Tổ mặt ủ mày ê, dường như đang gặp phiền phức gì đó.
“Tần Thủ, hôm nay đến lượt cậu xin nghỉ giúp Trình Kiêu!” Trương Tư Tổ nói.
Tần Thủ đang nằm trên giường chơi điện thoại nâng mát lên: “Chuyện này không phải sở trường của tớ, cậu nhờ Thần Côn đi.”
Trương Tư Tổ đạp Thần Côn trên giường trên, nói to: “Thần Côn, nghe thấy không, hôm nay đến lượt cậu rồi!”
Thần Côn mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, tựa như thầy tu đang ngồi thiền!
“Mẹ nhà cậu!”
Trương Tư Tổ nhìn Lôi Cường đang ăn bánh bao: “Lôi Công, hôm nay cậu nghĩ cách gì đi, tớ đã sử dụng tất cả mọi lý do rồi, nếu còn bảo tớ đi xin nghỉ giúp Trình Kiêu, tớ chỉ có thể nhảy lầu tự sát thôi.”
Lôi Công cười hì hì khoe cơ bắp với Trương Tư Tổ: “Bác sĩ, cậu biết đấy, chuyện dùng não thế này không hợp với tớ!”
“Các cậu, các cậu, sao tớ lại quen biết đám người hại bạn như các cậu thế!” Trương Tư Tổ vô cùng căm phẫn, chỉ muốn nghỉ chơi với mấy người này.
Cuối cùng, anh ta nhìn Lý Lưu Thành trong gốc, cười nói: “Tảng Đá, Tảng Đá thân yêu, cậu nghĩ cách giúp tớ được không? Đợi Trình Kiêu về, tớ sẽ bảo cậu ấy mời cậu một bữa tiệc lớn!”
Tảng Đá nhìn nét mặt cầu xin của Trương Tư Tổ, thoáng mềm lòng: “Được, hôm nay tớ sẽ nghĩ cách!”
Tần Thủ lười nhác nói: “Bác sĩ, với điều kiện gia đình của Tảng Đá, nếu cậu khiến cậu ấy vì chuyện này mà bị trường học xử phạt, sau này cậu cứ lấy biệt danh của tớ mà dùng!”\u0003\u0003\u0003.