Thẩm Dũng ở phe đối diện, thấy Trình Kiêu đột nhiên ra trận thì lập tức khinh ra mặt.
“Cái tên vô dụng này đúng là không biết tự lượng sức mình mà! Mặc dù thực lực của Liễu Tinh kém hơn Cố Tu Nhiễm rất nhiều, nhưng bản thân anh ta vốn rất mạnh!”
“Còn cậu ta, chỉ là một kẻ vô dụng đứng cuối lớp võ thuật, cùng đẳng cấp với tên Lý Lưu Thành ban nãy, vậy mà lại chủ động đứng ra khiêu chiến với Liễu Tinh, rõ ràng là đang tự tìm đường chết mà!”
“Chẳng trách bị kẻ tâm cơ như Điền Thúy Thúy lừa gạt hơn một năm, lại còn đưa không ít tiền kiếm được từ việc đi làm thêm hơn một năm cho cô ta, đúng là đáng đời mà!”
Các bạn học khác thấy Trình Kiêu chủ động ra trận thì ban đầu khá sửng sốt, nhưng sau đó đồng loạt cười nhạo.
“Tên Trình Kiêu vô dụng kia điên rồi à! Thực lực của cậu ta cũng chỉ mạnh hơn Lý Lưu Thành có một chút.
Mỗi lần đến giờ đối kháng thực chiến võ thuật, cậu ta đều xếp cuối, vậy mà lần này lại chủ động đứng ra khiêu chiến với Liễu Tinh!”
“Ha ha, nếu cậu ta đã chủ động tìm đường chết, thế thì vừa khéo thành toàn cho cậu ta luôn!”
Đám người Trương Tư Tổ nhìn thấy Trình Kiêu đột nhiên đứng ra, chủ động khiêu chiến Liễu Tinh thì lập tức sợ mất mật.
“Chết rồi, Trình Kiêu chắc chắn ngứa mắt khi thấy bọn họ bắt nạt Tảng đá như vậy, giận quá mất khôn rồi.
Cho nên cậu ấy mặc kệ tất cả, xông lên muốn đòi lại công bằng cho Tảng đá!” Trương Tư Tổ trầm giọng, nói.
Thần Côn – Trương Thiên Hữu che mặt, cười khổ nói: “Cho dù cậu ấy muốn ra mặt thay cho Tảng đá, nhưng cũng phải có thực lực mới được! Thực lực của Liễu Tinh nằm trong top mười, còn Trình Kiêu suốt ngày bị đánh, xông ra như vậy có khác gì tự rước lấy nhục hay không?”
Tảng đá nhìn Trình Kiêu, vô cùng cảm động, nhưng anh ta không muốn Trình Kiêu giẫm lên vết xe đổ của mình.
“Trình Kiêu, cảm ơn cậu ra mặt vì tớ! Nhưng cậu không đánh lại cậu ta đâu, mau trở về đi!” Đứa trẻ Tảng đá này thật sự rất thành thật, nói chuyện cũng dứt khoát, không hề vòng vo tam quốc.
Trương Tư Tổ cũng che mặt, ánh mắt ai oán nhìn Tảng đá.
Đứa trẻ này, cậu không thể dùng cách nói uyển chuyển một chút à? Cậu nói như vậy, vì thể diện, Trình Kiêu càng không thể rút lui.
“Trình Kiêu, Tảng đá đã không sao rồi, cậu đừng bồng bột, quay lại trước đi!” Trương Tư Tổ đi theo, khuyên anh.
Trình Kiêu nhìn mấy người họ, thản nhiên cười một tiếng: “Yên tâm, tớ tự biết chừng mực!”
Huấn luyện viên liếc Trình Kiêu, không hề che giấu sự chán ghét trong lòng.
Trình Kiêu và Lý Lưu Thành đều giống nhau, là nhân vật xếp cuối trong lớp võ thuật.
Một huấn luyện viên hiếu thắng như ông ta, rõ ràng vô cùng căm ghét những học sinh như thế này.
Huấn luyện viên lạnh lùng hỏi: “Trình Kiêu, em thật sự muốn khiêu chiến Liễu Tinh?”
“Đúng vậy.” Trình Kiêu thản nhiên đáp trả.
“Được.” Huấn luyện viên liếc nhìn Liễu Tinh đang rất phấn khích, lo lắng Liễu Tinh vẫn ra tay nặng giống như ban nãy.
Mặc dù ông ta ghét Trình Kiêu, nhưng không muốn chuyện có học sinh bị thương xảy ra trong tiết học của mình.
Huấn luyện viên nhắc nhở: “Liễu Tinh, đừng đánh bị thương người khác!”
Liễu Tinh cười nói: “Huấn luyện viên yên tâm, em bảo đảm sẽ không đánh bị thương cậu ta!”
Nhưng trong lòng Liễu Tinh lại nói: “Em sẽ không đánh bị thương cậu ta, nhưng sẽ đánh cậu ta phải vào viện!”
Trương Tư Tổ tức giận, nói: “Hừ, huấn luyện viên cũng thật quá đáng, còn chưa đánh đã định sẵn Trình Kiêu sẽ thua!”
Dương Thiên Hữu nhếch miệng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy Trình Kiêu có thể thắng à?”
Trương Tư Tổ bị nghẹn họng: “Được rồi, coi như vừa nãy tớ chưa nói gì!”
Từ đầu đến cuối, Cố Tu Nhiễm vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, ngay đến cả liếc nhìn Trình Kiêu, anh ta cũng lười.
Huấn luyện viên lạnh lùng nói một tiếng: “Bắt đầu!”
“Tên nhóc, chuẩn bị ăn đấm đi!” Liễu Tinh híp mắt, nhìn Trình Kiêu, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh lùng tàn nhẫn.
Dạy cho Trình Kiêu một bài học xong, Vương Vũ Hàm sẽ dùng gì để báo đáp anh ta đây? Nghĩ thôi đã khiến người ta mong đợi rồi!
Trong mắt Liễu Tinh bùng lên ngọn lửa cháy rực, bụng dưới cũng nhộn nhạo, điên cuồng hẳn lên.
Đột nhiên Liễu Tinh nghe thấy âm thanh cảm thán xung quanh, theo bản năng, anh ta cảm nhận được một hơi thở vô cùng nguy hiểm.
Khi Liễu Tinh giật mình tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt không cảm xúc, gần trong gang tấc của Trình Kiêu.
Trên bụng đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội, khoảnh khắc đó, Liễu Tinh đột nhiên nghẹt thở.
Đau, vô cùng đau đớn!
Liễu Tinh muốn kêu lên, anh ta mở to miệng, nhưng hoàn toàn không phát ra bất cứ tiếng nào.
Hóa ra khi đau đến cùng cực, hoàn toàn không có sức hét lên.
Hóa ra, biểu diễn trên tivi đều là giả, đau đớn thật sự khiến cả người mất hết sức lực, ngay đến cả tiếng cũng không thể phát ra được.
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh một cách đáng sợ, ngay đến cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Ngay sau khi huấn luyện viên vừa hô bắt đầu xong, mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Liễu Tinh.
Trình Kiêu vô cùng nhanh, trong khoảnh khắc mọi người chỉ chớp mắt một cái, anh đã đánh bay Liễu Tinh ra ngoài!
Liễu Tinh nằm trên mặt đất, cả người co giật, mồ hôi chảy ròng ròng, không phát ra bất kỳ tiếng nói nào.
“Vừa nãy, đã xảy ra chuyện gì thế?” Trương Tư Tổ mặt ngơ ngác, hỏi.
Dương Thiên Hữu cũng không tốt hơn anh ta là mấy, lẩm bẩm: “Tớ cũng không nhìn rõ, nhanh quá!”
Đúng vậy! Nhanh quá, nhanh đến nỗi ngay tới cả huấn luyện viên cũng không nhìn rõ!
“Gian lận! Trình Kiêu gian lận!” Vương Vũ Hàm phản ứng trở lại, đột nhiên gào lên.
Cô ta đã hứa hẹn cho Liễu Tinh rất nhiều lợi ích, thậm chí không tiếc bán rẻ nhan sắc của mình, mới khiến anh ta đồng ý trả thù Trình Kiêu giúp mình.
Thế nhưng, bây giờ Liễu Tinh lại bị Trình Kiêu đánh bay, điều này khiến mọi người tin như thế nào đây!
“Đúng vậy, gian lận, Trình Kiêu chắc chắn đã gian lận.
Sao cậu ta có thể đánh bại được Liễu Tinh chứ! Trước đây ngay đến cả tôi, cậu ta cũng không đánh nổi!” Một nam sinh cảm thấy khó tin, kêu lên.
Đôi môi nhỏ của Điền Thúy Thúy khẽ nhếch lên, gương mặt cũng lộ ra vẻ khó tin.
Biểu cảm sửng sốt rất hợp với khí chất yếu đuối của cô ta, thật sự giống hệt một con hồ ly tinh vô cùng lẳng lơ, khiến người ta muốn ôm vào lòng, hung hăng mân mê.
“Sao có thể như vậy được! Tên vô dụng Trình Kiêu trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào thế!”
Thẩm Dũng ở phía đối diện cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng kêu lên: “Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Thực lực của Trình Kiêu vì sao lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ trước đây cậu ta vẫn luôn giấu giếm thực lực của mình ư?”
Trương Manh đang liếc mắt đưa tình với Nghiêm Học Văn cũng suýt nữa bị sặc nước bọt: “Không phải chứ, Liễu Tinh thua rồi à! Thua bởi tên vô dụng Trình Kiêu?”
Lúc này, Cố Tu Nhiễm cuối cùng cũng mở mắt, bắt đầu nhìn thẳng vào Trình Kiêu, trong ánh mắt xẹt qua tia kỳ lạ.
Vẻ mặt của huấn luyện viên cũng thay đổi, trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu lại lộ ra tia cảnh giác.
Trình Kiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Huấn luyện viên, nên tuyên bố kết quả rồi.”
Huấn luyện viên với sắc mặt kỳ lạ, chậm rãi nói: “Trình Kiêu, thắng!”
Một nam sinh chạy đến kiểm tra tình trạng của Liễu Tinh, hét lớn: “Huấn luyện viên, Liễu Tinh bị thương nặng rồi, e là phải mau chóng đưa đến bệnh viện!”
Vương Vũ Hàm đột nhiên đứng lên, tức giận trách móc Trình Kiêu: “Trình Kiêu, chỉ là một trận so tài, vậy mà cậu lại đánh người ta bị thương nặng! Lòng dạ của cậu độc ác thật đấy!”
“Huấn luyện viên, thầy phải làm chủ công bằng cho Liễu Tinh, xử phạt Trình Kiêu!”
Trên mặt các bạn học sinh đột nhiên lộ ra biểu cảm kỳ lạ, câu nói này sao lại nghe quen thế nhỉ! Đúng rồi, ban nãy không phải Trương Tư Tổ cũng nói như vậy ư? Chỉ có điều, bây giờ cả hai đổi vị trí cho nhau, bên bị thương biến thành Liễu Tinh.
Huấn luyện viên nhìn Trình Kiêu với ánh mắt không tốt lắm: “Trình Kiêu, sao em có thể ra tay nghiêm trọng với bạn học như vậy?”
“…” Lúc này, ngay đến cả một số người bạn đứng về phía Liễu Tinh cũng không xem tiếp được nữa.
Ban nãy, Liễu Tinh đánh bị thương Tảng đá, huấn luyện viên nói là hiểu nhầm.
Bây giờ, Liễu Tinh bị Trình Kiêu đánh trọng thương, thì huấn luyện viên lại trách cứ Trình Kiêu.
Cho dù là thiên vị, như vậy cũng quá rõ ràng đi!
Đám người Trương Tư Tổ mặt mày tái mét: “Quá đáng, huấn luyện viên thật sự quá đáng, tớ sẽ lên Bộ giáo dục khiếu nại ông ta!”
Trình Kiêu nhìn huấn luyện viên, không chút sợ hãi nhìn thẳng ông ta, thản nhiên nói: “Tay chân không có mắt, ai bảo cậu ta là đồ rác rưởi chứ!”
Tất cả mọi người lại sững sờ lần nữa, câu này hình như nghe cũng rất quen tai!.