Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


"Đúng vậy, hoạt động gì thế? Cô đừng úp úp mở mở nữa!" Rất nhiều học sinh lại hô lên.
Vương Vũ Hàm nhìn thấy ánh mắt Cố Tu Nhiễm nhìn về phía Y Linh, trong lòng lập tức dâng lên một cơn ghen mãnh liệt.
Chẳng qua, cô ta biết bây giờ không phải là lúc ghen tuông.
Vương Vũ Hàm nhìn đám khán giả đang sục sôi phía dưới, mỉm cười nói với giọng điệu ngọt ngào: "Sự kết hợp của cậu Cố và Y Linh vừa rồi quả thật quá tuyệt vời.

Tôi xem cũng thấy không đủ, không biết mọi người có thấy đủ không?"
"Chuyện đó còn phải hỏi sao? Điệu nhảy đẹp như vậy, tôi xem cả đời vẫn không đủ!"
"Nếu có thể xem Y Linh nhảy múa mỗi ngày, cho dù có bảo tôi không ăn cơm tôi cũng chịu."
Căn bản không cần dạy, các học sinh phía dưới đều đồng loạt trả lời chỉnh tề.
Y Linh hơi ngượng, trên mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, khẽ cúi đầu.
Cố Tu Nhiễm từ phía sau chầm chậm đi lên, đứng sát bên cạnh Y Linh.

Nhưng ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn Y Linh, dường như mọi người xung quanh đều không tồn tại vậy.
Nữ sinh khuynh thành tuyệt thế, nam sinh cao lớn đẹp trai giống như kim đồng ngọc nữ.
Tâm trạng Vương Vũ Hàm càng tệ hơn, nhưng trên mặt vẫn tươi cười cởi mở: "Nếu mọi người thích sự kết hợp giữa cậu Cố và Y Linh như vậy, có muốn bọn họ lại múa một bài không?"
Y Linh nghe vậy thì vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Vũ Hàm, hơi hoang mang.
Mỗi điệu múa đều cần phải tập luyện rất lâu.

Cô chỉ biết múa có mỗi bài biểu diễn này, bây giờ Vương Vũ Hàm đột nhiên muốn thêm một điệu múa, Y Linh không chuẩn bị, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề
Các học sinh phía dưới còn đang hồi tưởng lại kỹ thuật múa uyển chuyển của Y Linh, còn có tiếng nhạc đệm tuyệt vời bằng dương cầm của Cố Tu Nhiễm.

Nếu có thể để hai người cùng múa một bản, các học sinh chắc chắn sẽ giơ hai tay đồng ý.
"Được, được, lại thêm một bản, thêm một bản nữa đi!"
"Tốt quá, vừa rồi tôi bị vẻ xinh đẹp của nữ thần làm cho ngây người, căn bản quên mất xem nữ thần nhảy.

Lần này tôi nhất định phải mở to mắt, nhìn thật kỹ."
"Tôi cũng vậy.

Lần này, tôi bảo đảm thậm chí không chớp mắt!"
Rất nhiều bạn học đều bị dáng vẻ tuyệt thế giống như tiên nữ xuống trần của Y Linh đốn ngã, chờ giật mình tỉnh lại thì điệu nhảy của Y Linh đã kết thúc.
Nếu quả thật được xem lại lần nữa, có thể bù đắp sự tiếc nuối vừa rồi.
Trương Tư Tổ kéo cánh tay Trình Kiêu, ra sức lắc: "Trình Kiêu, cậu nghe được không? Nữ thần sắp múa một bài nữa! Tốt quá rồi!"
Vẻ mặt Dương Thiên Hữu chẳng khác gì Trương Tư Tổ.

Chỉ có điều Trương Tư Tổ nắm cánh tay của Trình Kiêu, còn Dương Thiên Hữu thì ôm lấy Tảng Đá.
Hai bàn tay cũng sắp bóp nát Tảng Đá rồi.
Trong mắt Trình Kiêu lộ vẻ ngẫm nghĩ.

Theo anh nhớ, Y Linh không múa điệu thứ hai.
Xem ra, tình hình đời này đã thay đổi.
"Nữ thần, lại một bài nữa, lại một bài nữa đi..."
Phía dưới bị nhấn chìm trong tiếng sói tru của những nam sinh kia.

Về phần tiếng la hét của các nữ sinh với Cố Tu Nhiễm, căn bản không nghe thấy.
Phía sau màn sân khấu, giáo viên và lãnh đạo nhà trường nhìn thấy cảnh tượng này, cười mắng: "Đám oắt con này… thật là không thể nói nổi nữa!"
Trên mặt già nua của lãnh đạo lớn thoáng lộ vẻ hồi tưởng: "Chẳng qua nhìn bọn họ như vậy, làm tôi cũng nhớ tới Tiểu Thúy, hoa khôi trường chúng ta thời đại học năm đó."
"Tiểu Thúy..." Các giáo viên bên cạnh lãnh đạo lớn đều thấy ớn lạnh.
Trên sân khấu, Vương Vũ Hàm thấy đám người phía dưới bị mình kích thích cho cảm xúc dâng trào thì mỉm cười, lộ ra vẻ mặt đắc ý như đã khống chế hết mọi chuyện trong tay.
"Yên lặng, mọi người im lặng một lát!" Vương Vũ Hàm cầm micro hô to.
Qua một lúc lâu, hiện trường mới yên tĩnh trở lại.
Vương Vũ Hàm nói tiếp: "Vừa rồi tôi chỉ đùa với mọi người thôi.

Không thể múa thêm một bài nữa, vì thời gian cũng không cho phép, cũng không thể bỏ lỡ tiết mục phía sau."
Lời này vừa nói ra, đám bạn sói phía dưới đang kích động tới đỏ cả mắt làm sao có thể đồng ý được? Cô làm vậy không phải là lừa người sao?
"Nói đùa à? Đùa em gái cô đấy! Có ai đùa như cô sao? Đẩy cảm xúc của chúng tôi lên tận trời, sau đó hung hăng đánh xuống địa ngục.

Cô chơi chúng tôi đấy à!"
"Không được, chúng tôi không đồng ý! Nữ thần nhất định phải múa một bài, cùng lắm thì tiết mục sau đó không cần biểu diễn nữa!"
"Đúng, tuyệt đối không được, nữ thần nhất định phải tới múa một bài!"
Đám người phía dưới đều phẫn nộ, hận không thể chèn ép Vương Vũ Hàm một trận.
Phía sau màn sân khấu, quản lý cấp cao của nhà trường có phần không vui hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi không biết chuyện nhất thời thêm một điệu múa nữa!"
Người chịu trách nhiệm lên kế hoạch tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường toát mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nói: "Lãnh đạo, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Căn bản không có chuyện múa thêm một bài.

Có lẽ là người hướng dẫn chương trình nhất thời nổi hứng thôi!"
"Hồ đồ, các người mau chuẩn bị trấn an cảm xúc của các học sinh đi!" Giáo lãnh đạo hơi tức giận.
Trên sân khấu, Vương Vũ Hàm nhìn thấy cảnh tượng này lại không hề kinh ngạc, hình như tất cả đều nằm trong dự đoán của cô ta.
"Mọi người im lặng một lát đã!"
"Yên lặng cái rắm à! Không bảo nữ thần lại múa thêm một bài, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên!" Đám bạn học vẫn phẫn nộ, hình như Y Linh không nhảy thêm một bài thì sẽ gây náo loạn ngay tại hiện trường.
"Múa thì không thể múa, nhưng nếu bảo Y Linh và cậu Cố cùng xuống sân khấu giao lưu với mọi người thì sao?" Vương Vũ Hàm cười tủm tỉm nói, trong giọng nói lộ ra chút dụ dỗ.
"Ơ...!Có ý gì?"
Rất nhiều bạn học ở đó đều ngẩn người.
Ban đầu, mọi người hình như không hiểu ý của Vương Vũ Hàm, nhưng càng lúc càng nhiều người lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Cả hội trường dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn có tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch.
Thấy mọi người cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, Vương Vũ Hàm mỉm cười nói: "Mọi người còn nhớ rõ lúc trước tôi đã từng nói, sẽ để cậu Cố và Y Linh phối hợp làm một hoạt động không?"
Không có ai trả lời, mọi người đều chờ câu nói tiếp theo của Vương Vũ Hàm với vẻ mong đợi.

Bọn họ không quan tâm hoạt động chó má gì hết, bọn họ chỉ cần nữ thần xuống sân khấu giao lưu với bọn họ, để bọn họ có thể tiếp xúc gần với nữ thần.
Vương Vũ Hàm không thừa nước đục thả câu nữa.

Cô ta cũng hiểu, các học sinh vừa mới ép kích động xuống, không chịu nổi giày vò nào nữa.

Nếu cô ta tiếp tục úp úp mở mở, sợ rằng sẽ không cách nào khống chế được tình hình.
Vương Vũ Hàm nói tiếp: "Hoạt động này là để Y Linh và cậu Cố của chúng ta đích thân xuống sân khấu, giao lưu với mọi người.

Mọi người có thể đặt câu hỏi với bọn họ, nhưng nhớ kỹ là chỉ có thể đưa ra một câu hỏi, không thể nhiều hơn!"
Cảm xúc của các học sinh lại một lần nữa bị thiêu đốt, hơn nữa lần này còn cháy mạnh hơn mấy lần trước.
Dù sao, lần này có thể tiếp xúc mặt đối mặt với nữ thần, còn có thể khiến nữ thần trả lời một câu hỏi.
"Trình Kiêu, Trình Kiêu, cậu mau nhéo tôi một cái, xem có phải tôi đang nằm mơ không!" Trương Tư Tổ kêu lên với vẻ mặt khoa trương.
Trình Kiêu không hề khách sáo, nhéo một cái lên đùi anh ta.
"A! Cậu… cậu nhéo mạnh thế làm gì? Đau chết mất, ôi!" Trương Tư Tổ vừa xoa bắp đùi vừa đau đớn hét lên.
Chẳng qua sự chú ý của anh ta nhanh chóng trở lại chuyện Y Linh sắp xuống sân khấu giao lưu với các học sinh.
"Trình Kiêu, cậu nghe chưa? Nữ thần sắp giao lưu với chúng ta đấy! Chúng ta còn có thể hỏi cô ấy một vấn đề.

Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta kích động rồi!"
"Chỉ là hỏi vấn đề gì mới ok đây? Chắc chắn không phải mỗi người đều được hỏi một câu, vậy còn không làm nữ thần mệt chết à?"
"Nhưng nhiều người như vậy chỉ hỏi một vấn đề, đúng là hơi ít! Cho nên nhất định phải hỏi vấn đề quan trọng nhất!"
Suy nghĩ của những bạn học khác cũng chẳng khác nào Trương Tư Tổ.

Không chờ người dẫn chương trình mở lời, bọn họ đã nhanh chóng tự phát tập hợp lại, bắt đầu thương lượng xem rốt cuộc nên hỏi vấn đề gì.
Các nữ sinh bên kia cũng giống như đám nam sinh, đang thương lượng xem nên hỏi Cố Tu Nhiễm vấn đề gì.
Trên sân khấu, Y Linh có hơi căng thẳng nhìn Vương Vũ Hàm, khẽ nói: "Chị dẫn chương trình, em chưa từng diễn tập giao lưu! Em phải làm sao chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui