Trương Tư Tổ nhìn Trình Kiêu với sắc mặt rất kì lại, trông như muốn khóc mà cũng giống như muốn cười, cuối cùng cũng chẳng biết anh ta muốn làm gì.
Nhìn ánh mắt u oán của Trương Tư Tổ, Trình Kiêu không biết phải làm sao.
"Bác sĩ à, nếu bác sĩ đau lòng thì cứ khóc đi!" Tảng Đá ở bên cạnh khuyên.
Trương Tư Tổ tung một cú đấm mạnh lên ngực Trình Kiêu: “Trình Kiêu, cậu đúng là quá đáng.
Thì ra cậu và nữ thần quen nhau lâu rồi mà đó giờ cứ lừa tụi tôi!"
Dương Thiên Hữu cũng nói với sắc mặt hờn tủi: “Đúng đấy Trình Kiêu, cậu giữ kín chuyện này quá.
Vốn dĩ tụi tôi còn lo là cậu chưa thoát khỏi nỗi đau bởi Điền Thúy Thúy, ai mà ngờ cậu lại âm thầm rước nữ thần về."
Trình Kiêu nhìn hai người với ánh mắt kì lại: “Hai cậu không trách tôi sao?"
Trương Tư Tổ giận dữ nói: “Sao mà không trách chứ? Cậu đã cướp mất nữ thần của tôi, nếu là người khác thì tôi đã xông lên liều mạng với người ta rồi."
"Nhưng nghĩ đến cảnh Cố Tu Nhiễm ngồi sụp xuống đất, trông như hồn bay phách lạc nên tôi gắng gượng mà tha cho cậu đấy."
"Haha, bình thường Cố Tu Nhiễm toàn là ai ông đây cũng xem thường hết, đi đâu cũng khoe nữ thần y Linh chính là người yêu của cậu ta, lần này mất mặt ghê chưa!"
Tóm lại, trận quyết đấu liều mạng mà Trình Kiêu đã dự tính thì không đến, nhưng anh lại có được sự tán thưởng của mấy đứa bạn trời đánh.
Nhưng sau đó mấy tên này cứ hóng hớt mãi, thậm chí còn muốn Trình Kiêu nói kĩ càng mọi chuyện về việc quen biết Y Linh.
Trình Kiêu rời khỏi buổi kỷ niệm thành lập trường trước khi kết thúc, nếu không lát nữa sẽ bị người ta chặn không cho về.
Trình Kiêu không về phòng ngủ mà trở về căn biệt thự ở hồ Nguyệt Nha.
Anh đã gặp lại mấy đứa bạn trời đánh trong trường rồi, giờ cần tăng nhanh tiến độ tu luyện.
Trở lại biệt thự lầu Vọng Nguyệt, Thư Nam đang tu luyện ngoài sân nên Trình Kiêu không làm phiền anh ta mà nhẹ nhàng nhảy một cái lên sân thượng.
Với thực lực của Trình Kiêu bây giờ thì một tháng không ăn không uống cũng không sao.
Hôm sau, Ninh Cát Sơn Viện trưởng bệnh viện Nhân dân gọi điện thoại cho anh.
"Trình Thần y, cậu đang ở đâu vậy?" Giọng nói của Ninh Cát Sơn mang đầy mỏi mệt nhưng cũng đầy mong chờ.
"Viện trưởng Chu, có chuyện gì sao?" Trình Kiêu nhàn nhạt hỏi.
"Trình Thần y, lần này cậu nhất phải ra tay giúp đỡ, mong cậu cứu mạng sống của hai mươi tám đứa bé! Trừ cậu ra tôi không nghĩ được ai có thể cứu chúng nữa!" Giọng nói Ninh Cát Sơn đầy bất lực.
Trình Kiêu biến sắc: “Gặp mặt rồi nói!"
Mười giờ sáng, Trình Kiêu và Ninh Cát Sơn gặp nhau ở quán trà.
Mắt Ninh Cát Sơn đã đỏ, sắc mặt tái nhợt, bọng mắt sụp xuống, chỉ mới mấy tháng qua đi mà trông ông già đi hơn cả mười tuổi.
"Chuyện gì vậy?" Trình Kiêu lạnh nhạt hỏi.
Ninh Cát Sơn run run nói: “Trình Thần y, khoa sơ sinh của bệnh viện Nhân dân có hai mươi tám đứa bé bị viêm phổi, nhưng chúng tôi đã dùng hết mọi loại thuốc chống virus rồi mà bệnh tình không hề có chiều hướng tốt lên."
"Rất nhiều bác sĩ có tiếng đã tập hợp ở Thủ đô, họ thành lập một tổ chuyên gia và đến đây cũng sắp ba ngày mà vẫn không tìm ra nguyên nhân gây bệnh.
Mà hai mươi tám đứa bé đó thì sắp..."
Nói đến đây, dường như Ninh Cát Sơn không nỡ nói ra lời kế tiếp.
Trình Kiêu hiểu tâm trạng của Chu Thanh Hà, biết ông là một bác sĩ tốt rất có đạo đức nghề nghiệp.
"Dẫn tôi đi xem đi!"
Ninh Cát Sơn biết Trình Kiêu thích yên tĩnh, vốn dĩ ông ta còn định phải nhờ vả Trình Kiêu một phen, không ngờ ông ta còn chưa nói gì thì Trình Kiêu đã đồng ý rồi.
"Được, mời Trình Thần y đi theo tôi!"
Trong phòng họp của bệnh viện Nhân dân.
Người ngồi kín cả phòng, ai nấy cũng là mấy bác sĩ đều đã trên năm mươi, mỗi một người ngồi ở đây đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới y học của Á tộc.
Lúc này sắc mặt ai nấy cũng đầy bất lực.
Một ông cụ bạc nửa đầu mặc bộ đường trang màu đen với nét mặt rất nghiêm túc, ông nhìn mọi người bằng ánh mắt uy nghiêm rồi nói: “Nếu vẫn không tìm ra nguồn gốc lây bệnh thì tính mạng của hai mươi tám đứa bé sẽ gặp nguy hiểm."
"Không cần nói đến việc ba mẹ chúng sẽ đau lòng thế nào, mà chỉ mỗi việc bị cánh truyền thông đưa tin cũng đủ để làm mất hết uy tín và danh dự của giới y học Á tộc ta."
"Đây sẽ thành nỗi sỉ nhục rất nghiêm trọng trong lịch sử y học của Á tộc ta!"
Mọi người trong phòng họp không dám thở mạnh.
Đây là mạng sống của hai mươi tám đứa bé đó! Vừa nghĩ đến ba mẹ chúng đau lòng kêu trời kêu đất thì các chuyên gia đều thấy tê cả da đầu!
Phóng viên bên ngoài cũng đã trang bị sẵn máy ảnh và cũng đang dài cổ chờ kết quả.
Một khi điều trị thất bại thì đây sẽ thành tai tiếng của cả giới y học Á tộc, thậm chí là tai tiếng của cả nền y học thế giới.
Các chuyên gia phải đối mặt với tiếng chửi rủa ngập trời!
Nghĩ đến hậu quả đó, ai nấy cũng sợ run lên!
Một ông cụ mặc áo xám chậm rãi nói: “Thưa hội phó, hiện tại thì chúng ta đã sử dụng hết tất cả phương pháp có thể áp dụng nhưng đều không có hiệu quả.
Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là chờ kết quả của việc nuôi cấy vi khuẩn rồi bốc thuốc đúng bệnh."
Hội phó của Hội Y học Á tộc là Đường Quốc Hoa, sắc mặt ông ta cũng rất khó coi.
"Bây giờ hai mươi tám đứa bé đó vẫn cứ sốt cao mãi, chờ đến khi có kết quả nuôi cấy vi khuẩn thì làm gì kịp nữa!"
"Hôm nay chúng ta phải tìm cho ra một phương án điều trị có hiệu quả!"
"Nếu không chúng ta sẽ bị mọi người chửi rủa! Sau này đi ra ngoài đừng có nhận mình là chuyên gia y học ở ngành nào khoa nào nữa!"
"Mất mặt lắm!"
Bình thường ông Đường là người có tính cách ôn hòa, nhưng một khi tức giận lên thì như mất hết tính người vậy.
Có thể thấy lần này ông Đường tức giận thật rồi!
Mọi người cúi đầu, sắc mặt đầy xấu hổ.
Lúc này thì một chàng trai trẻ lảo đảo xông vào.
"Hội trưởng, Lục Thần y nổi tiếng khắp Thủ đô đến rồi!"
Đường Quốc Hoa bỗng thấy rất vui mừng, ông đập bàn và nói: “Lục thần y đến rồi, mau mời ông ấy vào!"
Những con người tinh thần suy sụp trong phòng hợp bỗng phấn chấn cả lên.
"Lục Thần y đến thì tốt quá, những đứa bé ấy được cứu rồi!"
Đám trẻ được cứu rồi, tiếng tăm của họ cũng được giữ rồi.
Ở Thủ đô, Lục thần y được ca ngợi là Vua của thần châm, ông là người đứng đầu trong hàng bốn vị thần y nổi tiếng nhất Thủ đô.
Nghe nói vị thần y họ Lục này là con cháu của gia tộc hành nghề Trung y thần bí trong truyền thuyết.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, ông bước vào với bước đi mạnh mẽ và phong thái uy nghiêm.
Sau lưng ông còn có một anh chàng anh tuấn bất phàm.
"Tôi đến hơi muộn, mong Hội trưởng Đường hiểu cho!" Lục thần y chắp tay, giọng nói vang dội.
Đường Quốc Hoa vội vàng tiến lên, ông thân thiết nắm tay Lục thần y và kích động nói: “Không muộn không muộn, Lục thần y đến đúng lúc lắm!"
"Chào Lục thần y!" Mọi người trong phòng họp đều khom cười chào Lục Thần y.
Tuy Lục thần y không giữ chức vụ gì trong Hội y học Á tộc, nhưng với tài năng của ông thì Hội trưởng của hội cũng phải tôn trọng ông.
Lục Thần y không hề kiêu căng, ông ta cúi người chào lại: “Xin chào những người bạn cùng ngành!"
Đường Quốc Hoa nhanh chóng khoát tay và vội vàng nói: “Lục thần y, chúng ta đừng có màng mấy cái lễ nghi sáo rỗng này nữa.
Giờ hai mươi tám đứa bé đang trong tình trạng nguy hiểm, ông đi xem với tôi đi!"
Lục Thần y cũng nghiêm túc hẳn: “Nhờ Hội trưởng Đường dẫn đường!"
Trong phòng NICU, hai mươi tám đứa bé sơ sinh đang nằm trong lồng giữ ấm, phổi của vài đứa bé đã bị nhiễm trùng khá nặng nên phải tăng lượng oxy.
Lục Thần y bắt mạch cho một đứa bé trong số đó trong khoảng nửa tiếng.
Sau đó ông ra khỏi phòng bệnh và hỏi rất nghiêm túc: “Hội trường Đường nói cụ thể về triệu chứng bệnh của những đứa bé đó cho tôi biết đi!"
Đường Quốc Hoa đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi.
"Sáu hôm trước, tất cả những đứa bé này đều lên cơn sốt, nôn mửa và phổi có triệu chứng bị nhiễm virus.
Chúng tôi đã sử dụng rất nhiều loại thuốc kháng virus nhưng không có tác dụng gì cả.
Các chuyên gia của tổ nghiên cứu đoán khả năng đây là một loại virus gây bệnh mới.”
"Hiện tại chúng tôi đang tiến hành nuôi cấy virus, nhưng tôi sợ chúng không chờ được!"
Giọng nói của Đường Quốc Hoa rất nghiêm túc, sắc mặt đầy đau lòng.\u0004\u0004\u0004\u0004.