Gương mặt Lục Thanh Thành tái mét, nhìn người thanh niên trong phòng bệnh cầm ngân châm trong một tay, nhấc lên cắm xuống thoải mái, ung dung bình tĩnh.
Anh ta đột nhiên cảm giác người thanh niên kia giống như một ngọn núi lớn, cao tới mức làm người ta phải ngước nhìn mà không bao giờ có thể vượt qua được.
"Hóa ra kỹ thuật châm cứu của anh ta giỏi như vậy!"
Lục Thanh Thành nhớ tới những lời mình sỉ nhục Trình Kiêu, còn công kích Trình Kiêu cũng xứng để hiểu về kỹ thuật châm cứu ở trước mặt Lôi Chấn Vũ lúc trước.
Lục Thanh Thành cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Mình nhảy nhót hồi lâu, còn tưởng dọa người khác sợ, hóa ra người ta chỉ không thèm để ý tới mình.
Một giờ sau, Trình Kiêu đi ra.
"Trình thần y, thế nào rồi?" Ninh Cát Sơn là người đầu tiên bước tới, nắm lấy cánh tay Trình Kiêu căng thẳng hỏi.
Trình Kiêu thản nhiên nói: "May mắn không nhục sứ mạng."
"Tốt, tốt quá rồi!" Ninh Cát Sơn kích động vỗ mạnh vào bắp đùi.
Đường Quốc Hoa cũng kích động cười như kẻ ngốc.
Ông ta và Lục thần y ôm nhau, không ngờ rơi nước mắt.
"Tốt, tốt! Tốt quá rồi!"
Một số người của tổ chuyên gia cũng ôm nhau, kích động tới mức viền mắt đỏ hoe.
Ba mẹ của hai mươi tám đứa trẻ bên ngoài còn quỳ luôn xuống, nói mấy lời cảm ơn.
Cho dù bọn họ không quen biết Trình Kiêu, cũng không nhìn thấy rõ dáng vẻ Trình Kiêu ra sao, nhưng đã xem Trình Kiêu thành ân nhân của mình.
Các phóng viên của phương tiện truyền thông lớn đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ vẫn lo lắng cuối cùng phải đưa tin về một bi kịch.
Nếu vậy, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị mắng!
"Kính thưa quý vị khán giả, đây là kênh truyền hình đô thị Hà Tây.
Sự kiện bệnh truyền nhiễm ở khoa sơ sinh tại bệnh viện Nhân Dân Hà Tây đã có tiến triển mới.
Có người nói bác sĩ thần bí do tổ chuyên gia mời tới đã chữa khỏi cho hai mươi tám đứa trẻ.
Điều này quả thật là ông trời thương xót."
"Có thể thấy được trên mảnh đất Á tộc chúng ta có vô số kỳ nhân dị sĩ.
Nếu mọi người muốn biết về thân phận của thần y này, mời tiếp tục theo dõi phóng sự của đài chúng tôi."
"Trình thần y, lúc trước tôi đã đắc tội nhiều, bây giờ xin nhận lỗi với Trình thần y!" Người nói chính là ông lão lúc trước kêu gào nhiều nhất.
Ông ta cúi người hành lễ với Trình Kiêu.
Đường Quốc Hoa đỡ ông ta dậy, nói: "Chú Ngô nói quá lời rồi.
Đừng nói là chú, vừa rồi ngay cả tôi cũng đã nghi ngờ Trình thần y!"
"Mọi người mau dậy đi, đừng làm tổn thọ trụ cột tương lai của giới y học Á tộc chúng ta!"
"Trình thần y, chúng tôi xin lỗi!" Từng thành viên trong tổ chuyên gia lần lượt tới nhận lỗi với Trình Kiêu.
Tạm thời không nói tới y thuật của Trình Kiêu rất giỏi, chỉ nói tới kỹ thuật châm cứu mà Trình Kiêu vừa dùng, nếu có thể học được một chút, sau này bọn họ đã có thể đi ngang trong giới y học Á tộc.
Nếu không, những lão già cao ngạo này đâu thể dễ dàng nhận sai như vậy?
Ninh Cát Sơn thật lòng cảm kích Trình Kiêu, cúi người hành đại lễ: "Trình thần y, cậu không chỉ cứu sống hai mươi tám đứa trẻ, còn cứu cả giới y học Hà Tây chúng tôi đấy!"
"Mong cậu nhận của tôi một lạy!"
Ninh Cát Sơn lập tức bái lạy.
Trình Kiêu vội vàng đỡ Ninh Cát Sơn dậy: "Viện trưởng Ninh không cần đa lễ, tôi cũng không đành lòng nhìn thấy những đứa trẻ này chết đi."
Đường Quốc Hoa hô to một tiếng: "Tốt, lập được công lớn như thế mà không hề kiêu ngạo, tâm tính như vậy quả thật hiếm thấy!"
"Trình thần y, Viện trưởng Ninh còn chưa nói hết.
Cậu không chỉ cứu giới y học Hà Tây, cậu còn cứu cả giới y học Á tộc nữa!"
"Nếu không phải cậu cứu chữa những đứa trẻ này thành công, sau này giới y học Á tộc chúng tôi đều chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác."
"Cho nên, cậu chính là ân nhân lớn của giới y học Á tộc chúng tôi!"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Đường phó hội trưởng nói quá lời rồi, chỉ là tiện tay, không cần chú ý."
Vẻ mặt Đường Quốc Hoa nghiêm túc nói: "Trình thần y, họ Đường tôi cả gan mời cậu gia nhập Hội y học Á tộc.
Tôi sẵn lòng nhường lại vị trí Phó hội trưởng cho cậu!"
Tim Ninh Cát Sơn thắt lại.
Lão Đường này tinh mắt thật, mới đấy mà đã bắt đầu lôi kéo người rồi.
Hơn nữa, ông ta còn thật sự bỏ được!
Phó hội trưởng Hội y học Á tộc, đây căn bản là một trong những vinh dự cao nhất của giới y học Á tộc.
Lão Đường nói nhường là nhường, quả thật là lòng dạ rộng rãi!
Trình Kiêu lắc đầu: "Tôi không có tâm tư với y học.
Nếu các ông muốn học, sau này tôi sẽ nói cho các ông biết về bộ kỹ thuật châm cứu này."
"Tôi còn có việc, phải đi trước đây."
Trình Kiêu nói xong thì không ở lại nữa, xoay người đi theo hướng khác để rời khỏi bệnh viện.
Nếu không, lát nữa anh chắc chắn sẽ bị người ta chặn lại.
"Ôi, chờ đã, Trình thần y chờ đã..."
Đường Quốc Hoa và một đám thành viên của tổ chuyên gia phía sau vội vàng đuổi theo.
Nhưng bọn họ làm sao có thể đuổi kịp Trình Kiêu.
Bọn họ vừa đến đầu cầu thang, đã không thấy bóng dáng Trình Kiêu đâu nữa.
"Này… Trình thần y này không ngờ lại đi như vậy!"
"Chúng ta còn chưa cảm ơn cậu ta đấy!"
Đường Quốc Hoa lộ vẻ bất lực.
Cho dù Trình Kiêu không đồng ý gia nhập Hội y học Á tộc, cũng không cần đi vội chứ!
Phía sau còn rất nhiều chuyện cần tới cậu ta.
Ví dụ như phóng viên phỏng vấn, ví dụ như người nhà cảm ơn...
"Đây đúng là rũ áo rời đi, che giấu công danh đấy!" Lục thần y cười gượng.
Ông ta còn định xin Trình Kiêu chỉ dẫn về kỹ thuật châm cứu mà? Kết quả Trình Kiêu chạy luôn!
"Không được, chúng ta nhất định phải chuẩn bị quà, trực tiếp cảm ơn Trình thần y!"
Đường Quốc Hoa không biết nghĩ gì, đột nhiên nói với vẻ mặt kiên định.
"Viện trưởng Ninh, nếu ông đã mời Trình thần y tới, vậy ông chắc chắn phải biết thân phận của cậu ta.
Làm phiền ông hãy nói ra!" Đường Quốc Hoa cung kính hỏi.
Người khác đều nhìn Ninh Cát Sơn với vẻ mong chờ.
Ninh Cát Sơn không muốn nói cho mọi người biết thân phận của Trình Kiêu, nhưng xem dáng vẻ của những người này, nếu ông ta không nói, sợ rằng bọn họ sẽ không chịu để yên.
Ninh Cát Sơn nói cho mọi người biết thân phận của Trình Kiêu, chắc hẳn những người này đều muốn là người đầu tiên học được kỹ thuật châm cứu kia của Trình Kiêu, cho nên định đi lấy lòng Trình Kiêu.
"Được rồi, nếu chúng ta đã biết thân phận của Trình thần y, chờ xử lý xong chuyện bên này sẽ lập tức lên đường đi tìm Trình thần y, trực tiếp cảm ơn!" Đường Quốc Hoa nhìn mọi người lớn tiếng nói.
"Được!" Mọi người đồng loạt trả lời.
Tiếp theo, Trình Kiêu không ở đó, để nâng cao uy tín của Hội y học Á tộc, lúc phóng viên phỏng vấn, Đường Quốc Hoa chỉ nói là tổ chuyên gia cùng nỗ lực mới chữa được bệnh cho đám trẻ.
Trong lúc đó, ông ta không hề tiết lộ thân phận của Trình Kiêu.
Theo như lời Ninh Cát Sơn nói, đây cũng là ý của Trình Kiêu.
Chiều hôm đó, tình trạng của hai mươi tám đứa trẻ đã trở lại bình thường, chuyện còn lại được giao cho bác sĩ và y tá trong khoa trẻ sơ sinh.
Sự kiện bệnh truyền nhiễm ở trẻ sơ sinh gây ầm ĩ gần một tuần cho dù rất nguy hiểm nhưng vẫn vượt qua một cách bình an.
Chỉ là, dân chúng bình thường có thể tin tưởng vào những lời Đường Quốc Hoa trả lời phóng viên.
Nhưng người trong giới y học cơ bản đều không tin lắm.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Hơn nữa, ngày hôm đó còn có nhiều người đứng xem như vậy.
Lại thêm những thành viên của Hội y học Hà Tây bị đuổi ra đều oán giận, cố ý truyền sự thật ra ngoài.
Rất nhiều người trong giới y học cơ bản đều biết có một cao nhân thần bí tên là Trình thần y đã chữa trị được căn bệnh của hai mươi tám đứa trẻ.
Chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì tới tổ chuyên gia.
Vì vậy, trong giới y học Á tộc truyền ra lời đồn đại về Trình thần y thần bí càng lúc càng kỳ lạ.
Có người nói Trình thần y là đệ tử đóng cửa của cao nhân ẩn thế nào đó, lần này xuống núi là muốn rèn luyện trong đời thường.
Cũng có người nói Trình thần y thật ra là truyền nhân trong những thế gia Đông y trong truyền thuyết kia.
Nói chung là đủ mọi cách nói, mọi người tất nhiên sẽ không xem là thật.
Nhưng cả giới y học đều đồng loạt nhất trí sùng bái Trình thần y, đặc biệt là giới y học Hà Tây xông pha đi đầu.
Người trong giới y học Hà Tây đều tôn sùng Trình Kiêu như thần linh.
Dù sao trước đây người trong giới y học Hà Tây bị tổ chuyên gia từ thủ đô tới đuổi ra, thể diện đều mất sạch, Trình Kiêu chẳng khác nào trả thù rửa hận cho bọn họ.
Bọn họ làm sao có thể không cảm kích Trình Kiêu được?
Trong lúc Trình Kiêu cứu chữa cho những đứa trẻ kia, trong phòng riêng của một quán cà phê ở thành phố.
Hai người Lưu Tào Khang và Tôn Mạc ngồi đối diện nhau.
Nam sinh chín chắn đẹp trai, nữ sinh xinh đẹp tao nhã giống như kim đồng ngọc nữ, tình chàng ý thiếp..