Sau khi Ninh Lan ngất đi, Trình Kiêu đã tới bệnh viện cùng bà.
Anh không rõ chuyện xảy ra lúc sau trong bữa tiệc mừng thọ lắm.
Tuy nhiên sau này Trình Kiêu nghe nói, trong buổi tiệc có kẻ thù cũ của nhà họ Tôn tới, Tôn Mạc và đối phương so tài y thuật, bị đối phương sỉ nhục một phen.
Dường như trước kia hai nhà còn cá cược gì đó, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lưu, nhà họ Tôn trả một cái giá rất lớn mới giải quyết chuyện này được ổn thoả.
Ninh Lan ở đầu bên kia điện thoại dường như nhận ra Trình Kiêu im lặng quá lâu, bà lo lắng gọi vài tiếng: “Trình Kiêu, Trình Kiêu, con có đang nghe không?”
Trình Kiêu hoàn hồn lại: “Có ạ.”
“Nếu con không muốn về thì đừng về, mẹ sẽ giải thích với mọi người.” Ninh Lan tưởng rằng Trình Kiêu lo gặp những người thân bạn bè kia, bởi vì mỗi lần gặp những người đó là chắc chắn anh sẽ bị chế giễu.
Trong lòng Trình Kiêu ấm áp, Ninh Lan thật sự vô cùng quan tâm anh.
Anh là con rể mà đến tiệc mừng thọ của ba vợ cũng có thể không đi.
“Dì Lan yên tâm, con nhất định sẽ tới đúng giờ.”
“Trình Kiêu, nếu không muốn về cũng không sao, con đừng gượng ép bản thân mình.” Ninh Lan quan tâm nói.
“Không gượng ép, con rất mong chờ bữa tiệc mừng thọ này!” Trình Kiêu cười nhẹ, trong nụ cười có sự bình tĩnh khó nói thành lời.
“Vậy thì tốt.” Ninh Lan không nghe ra điều gì bất thường trong lời của Trình Kiêu, cũng tin rằng anh cam tâm tình nguyện muốn tham gia tiệc mừng thọ.
Thật ra đúng là Trình Kiêu cam tâm tình nguyện muốn tham gia tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải, chỉ là đã hoàn toàn khác thái độ đi dự tiệc mừng thọ ở kiếp trước.
Kiếp trước anh run rẩy sợ sệt, như đi trên mặt băng mỏng.
Còn kiếp này…
Trình Kiêu dùng hai tiếng để viết ra bản lược giản của Thái Thanh Khí Châm, như vậy cho dù không dùng chân khí cũng có thể sử dụng Thái Thanh Khí Châm.
Nhưng đương nhiên uy lực không thể so với Thái Thanh Khí Châm thật sự.
Nhưng vẫn mạnh hơn mấy chục lần so với thuật châm cứu lợi hại nhất trên địa cầu.
Trình Kiêu vốn định tặng Thái Thanh Khí Châm cho nhóm Đường Quốc Hoa, mượn tay ba chồng của anh để tặng, cho Tôn Đại Hải được nở mày nở mặt, chẳng phải một công đôi việc sao?
Trong lòng Trình Kiêu rất rõ, thân phận thật sự của Tôn Đại Hải là một đứa con trai bị bỏ rơi của thế gia Trung y.
Vì vậy đây là món quà mừng thọ mà anh chuẩn bị.
Chỉ tiếc nhìn món quà mừng thọ này trông không khác gì rác rưởi với giá sáu nghìn lẻ bên đường.
Buổi chiều, khi Trình Kiêu đang tu luyện thì Tôn Mạc gọi điện tới.
Trình Kiêu thầm nghĩ trong lòng: “Chắc là thông báo mình đến tham gia tiệc mừng thọ.”
“Có chuyện gì?” Trình Kiêu nghe máy, nhàn nhạt hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi một giọng nói nghiêm túc cất lên: “Tôi muốn gặp anh.”
“Dì Lan đã thông báo cho tôi chuyện tiệc mừng thọ rồi.” Trình Kiêu và Tôn Mạc đã là hai người xa lạ, anh không muốn có qua lại gì với cô ta nữa.
Tôn Mạc nói: “Không phải chuyện tiệc mừng thọ, là chuyện liên quan đến anh và Y Linh.”
Sau khi dừng một chút, Tôn Mạc thấp giọng nói tiếp: “Tôi đã nghe nói chuyện của anh và Y Linh ở lễ kỷ niệm Học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây rồi.”
Trình Kiêu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cô chọn địa điểm đi, tôi đi tìm cô.”
Tôn Mạc dường như đã có chuẩn bị từ trước, cô ta nói thẳng: “Tôi chờ anh ở quá trà Thanh Điền.”
Quán trà Thanh Điền là một nơi trung bình đến cao cấp ở Hà Tây, view đẹp, chất lượng phục vụ rất tốt.
Trong phòng riêng trên tầng hai của quán trà Thanh Điền.
Một cô gái với mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa lớn, mặc áo lông cáo màu trắng và quần bó màu đen, làn da cô gái trắng nõn như được chạm khắc từ ngọc trắng tinh xảo.
Cô ta yên lặng ngồi đó pha trà.
Đối diện với cô ta là một thanh niên đang hờ hững nhìn qua ô cửa sổ thuỷ tinh, thanh niên ấy rõ ràng ngồi đó nhưng hoàn toàn khiến cho người khác không cảm nhận được sự tồn tại của anh, dường như anh ngồi ở đâu, nơi đó liền tự hình thành một thế giới riêng.
Vầng trán của Tôn Mạc mịn màng, trơn bóng, trắng ngần như ngọc, trên đó đã xuất hiện vài nếp nhăn, vẻ chán ghét không thể che giấu hiện lên từ sâu trong đôi mắt cô ta.
“Trình Kiêu, ở trước mặt tôi, anh có thể bỏ đi vẻ giả tạo ngông cuồng tự đại này không?”
Trong giọng Tôn Mạc chứa đầy sự chán ghét sâu sắc.
Trình Kiêu không nhúc nhích, chẳng hề để ý đến cô ta, tiếp tục lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Lông mày Tôn Mạc càng nhíu chặt hơn.
“Dáng vẻ này của anh thật sự khiến người khác thấy buồn nôn!”
Trình Kiêu quay đầu lại, khẽ liếc nhìn cô ta.
Đột nhiên, Tôn Mạc cảm thấy tim mình như bị va đập mạnh.
Cô ta cảm nhận được sự khinh thường sâu sắc trong mắt Trình Kiêu, giống như người khổng lồ coi thường con kiến, thần linh coi thường chúng sinh.
Hơn nữa, Tôn Mạc thậm chí còn không giận nổi, giống như Trình Kiêu là thần linh cao ngạo xa cách.
Cô ta chỉ là một con kiến.
“Cô gọi tôi ra đây là muốn nói gì?” Trình Kiêu nhẹ giọng cất lời, ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một người xa lạ.
Một lúc sau Tôn Mạc mới hoàn hồn, ngoài khiếp sợ, chán ghét Trình Kiêu ra, cô ta còn có thêm chút tức giận.
Sau đó, lại qua một lúc nữa, Tôn Mạc hít một hơi thật sâu và cuối cùng bình tĩnh trở lại.
“Trình Kiêu, tuy tôi và anh không cùng mục đích, không thể chung đường.
Nhưng dù sao chúng ta cũng đã sống cùng nhau mười mấy năm.
Tôi thừa nhận mình rất ghét anh, nhưng cũng không đành lòng nhìn anh bỏ mạng.”
“Lần này tôi tìm anh là muốn cho anh một vài lời khuyên chân thành.”
Khóe miệng Trình Kiêu cong lên một đường vòng cung khó nhận ra, anh hời hợt hỏi: “Lời khuyên gì?”
Tôn Mạc dừng tất cả động tác trong tay, hơi ngửa cái cổ như ngọc lên, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng: “Tốt nhất anh hãy tránh xa Y Linh ra, gia thế của Y Linh hùng mạnh đến mức anh không thể tưởng tượng được đâu.”
“Đời này của anh còn không xứng xách giày cho cô ấy, vậy nên đừng hoang tưởng nữa.”
“Nếu không một ngày nào đó mất mạng thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
“Ha ha…” Trình Kiêu đột nhiên thấp giọng cười, tiếng cười có ý tứ không thể nói thành lời, như vừa có vẻ châm chọc, thương hại, lại vừa có chút tức giận.
“Hôm nay cô gặp tôi chỉ để cánh cáo tôi những điều này?”
“Tôi cảm thấy không phải cô đang lo lắng cho sự an nguy của tôi, mà là lo tôi tìm được người phụ nữ tốt hơn cô đúng không?”
“Người như cô không thể chịu nổi người khác sống tốt hơn mình.”
Tôn Mạc dường như bị đâm vào chỗ đau, tức giận đập bàn, đứng lên phẫn nộ quát: “Trình Kiêu, anh đừng không biết thức thời, không biết ý tốt của người khác!”
“Hôm nay tôi tới nhắc nhở anh chỉ vì nể tình chúng ta đã chung sống với nhau hơn mười năm, tôi không muốn thấy anh vì không biết tự lượng sức mình mà đâm đầu vào chỗ chết!”
Trên mặt Tôn Mạc hiện lên vẻ mỉa mai: “Hừ, tôi biết Lôi Chấn Vũ và đại lão Mã Tài đều đối xử với anh rất khách sáo, đến Vân Kim Thoa cũng rất thích anh.
Tuy tôi không biết anh làm bằng cách nào nhưng cứ dựa vào người khác mãi, không phải thực lực của bản thân.”
“Bỏ qua những người này thì anh vẫn chẳng là gì cả.
Tôi hy vọng anh nhận ra mình là ai, đừng để chút vẻ vang trước mắt làm cho mất tỉnh táo.”
“Mong anh nhớ rằng, cho dù anh quen nhiều nhân vật lớn hơn nữa mà tự thân anh không có năng lực thì anh vẫn chỉ là một người dân quèn tầm thường thôi!”
“Là một người dân quèn tầm thường thì nên có giác ngộ của dân quèn, đừng động đến những tồn tại mà anh không có khả năng động đến! Càng đừng ảo tưởng, mơ giấc mộng một bước lên trời!”
Tôn Mạc dừng lại, bước ra một bước, quay đầu nhìn Trình Kiêu với vẻ thương hại, coi như là bố thí.
“Tôi cho anh một lời khuyên cuối cùng, đừng dây vào Y Linh.
Đừng nói là anh, cho dù đại lão Mã Tài ở trước mặt ba ruột của Y Linh cũng chỉ có thể cúi đầu.”\u0002\u0002.