Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Sau khi Tôn Mạc nói xong thì sải bước trên đôi chân dài nuột nà đi về phía cửa phòng riêng.
Trình Kiêu vốn đang cúi đầu im lặng, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ồ, hoá ra trong mắt cô, tôi chỉ là một người dân quèn tầm thường chỉ biết dựa vào người ngoài.”
Trong giọng Trình Kiêu có vẻ tự giễu.
Tôn Mạc dừng lại, nhưng không quay đầu, trong giọng nói lộ rõ sự khinh thường: “Chẳng lẽ không phải?”
“Nếu không có những người như Lôi Chấn Vũ và Mã Tài thì anh còn lại gì?”
“Sau khi tốt nghiệp đặt chân vào xã hội, với tính cách của anh e rằng thậm chí còn không tìm được việc làm.”
“Tôi biết anh đánh nhau rất giỏi, nhưng cùng lắm anh cũng chỉ đi làm vệ sĩ cho người khác.

Cho dù Y Linh và anh đến bên nhau, sao anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy?”
“Huống hồ ba ruột của Y Linh sẽ không cho phép con gái mình ở bên một kẻ vô danh tiểu tốt.”
Trình Kiêu gạt đi vẻ ngả ngớn trên mặt, sắc mặt đột nhiên trở nên hơi nghiêm trang.
Những lời này của Tôn Mạc, trước đây Hàn Quốc Mạnh cũng từng nói với anh.

Khi đó anh đã biết có lẽ thân phận của Y Linh rất không tầm thường.
Nhưng thế thì sao?
Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc, chậm rãi nói.
Giọng của anh mạnh mẽ nhưng hư ảo, như thể đến từ trên chín tầng trời.
“Chưa nói tới tình cảm của tôi với Y Linh, nó không phải như những gì cô nghĩ.

Cho dù tôi thật sự muốn theo đuổi Y Linh thì ai có thể ngăn cản được tôi?”
“Những nhân vật lớn mà cô nói kia, trong mắt tôi đều không khác gì con kiến.

Tôi có thể khiến tất cả phải cúi đầu chỉ bằng một lời nói! Những chướng ngại mà cô nói, trong mắt tôi nó có thể dễ dàng bị chém đứt chỉ bằng một nhát kiếm tiện tay!”
“Cô trọng tiền tài, quyền lực, địa vị.

Sao cô biết những thứ này chẳng khác gì rác thải đối với tôi! Thậm chí cô còn không biết rằng mình đang nói chuyện với sự tồn tại nào.”
“Tầm nhìn của cô đã định đời này cô chỉ có thể chìm nổi trong thế giới phàm trần này, trăm năm qua đi chỉ trong chớp mắt, còn tôi, đã vươn tới vũ trụ và bầu trời sao từ lâu rồi.”
“Tới khi cô chôn xương trong cát, hồng nhan hoá thành cát bụi thì tôi vẫn ngạo nghệ thương khung, vạn năm bất diệt.

Cô cảm thấy giá trị quan của thần và người sẽ giống nhau sau?”
“Cô và tôi là người đến từ hai thế giới, vậy nên đừng dùng tầm nhìn của con kiến để đánh giá tôi.”
Những lời nói với vẻ tức giận của Trình Kiêu không ngừng văng vẳng bên tai Tôn Mạc, giống như từng mũi tên sắc nhọn, từng chữ đâm thẳng vào trái tim.

Tôn Mạc như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, tôn nghiêm rơi lả tả đầy đất.
Nói thật, Tôn Mạc rất xuất sắc.

Nhưng cho dù xuất sắc hơn nữa cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường ham hư vinh trong thế giới trần tục này.
Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của cô ta đã được cố định từ lâu, đời này chỉ có thể giới hạn trong một thành phố hoặc một quốc gia.
Nhưng Trình Kiêu là đại đế Thương Sinh đã trải qua tám trăm năm thăng trầm của cuộc đời, đi khắp vũ trụ tinh không, uy áp vạn gới.

Nắm đấm phá huỷ nhật nguyệt, kiếm phá bầu trời, nghìn năm bất diệt, tồn tại vĩnh viễn.
Hai người hoàn toàn không đến cùng một thế giới, mọi thứ Tôn Mạc coi trọng, trong mắt đại đế Thương Sinh Trình Kiêu lại chẳng là gì.
Nói xong Trình Kiêu rời đi.
Còn Tôn Mạc thì vẫn ngơ ngác đứng đó, không hề hay biết.
Bên tai cô ta vẫn còn vang vọng những lời nói khiến người khác kinh ngạc đinh tai nhức óc vừa nãy của Trình Kiêu.
“Tầm nhìn của cô đã định đời này cô chỉ có thể chìm nổi trong thế giới phàm trần này, trăm năm qua đi chỉ trong chớp mắt, còn tôi, đã vươn tới vũ trụ và bầu trời sao từ lâu rồi.”
“Tới khi cô chôn xương trong cát, hồng nhan hoá thành cát bụi thì tôi vẫn ngạo nghệ thương khung, vạn năm bất diệt.

Cô cảm thấy giá trị quan của thần và người sẽ giống nhau sau?”
“Cô và tôi là người đến từ hai thế giới, vậy nên đừng dùng tầm nhìn của con kiến để đánh giá tôi.”

Đến khi Tôn Mạc hoàn hồn thì Trình Kiêu đã không còn trong phòng riêng nữa.
Nhìn vào vị trí mà Trình Kiêu vừa ngồi, sắc mặt Tôn Mạc tái đi.
“Trình Kiêu, tôi không biết anh dựa vào cái gì mà dám nói khoác không biết ngượng như vậy nữa.

Hai ngày nữa là tiệc mừng thọ của ba rồi, đến lúc đó tôi sẽ ly hôn trước mặt mọi người.”
“Tôi muốn xem anh có thật sự thoải mái và lợi hại như anh nói không!”
Tôn Mạc nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Có thể thấy những lời vừa rồi của Trình Kiêu thật sự đã đả kích cô ta không nhẹ.
Hai ngày sau, bữa tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải bắt đầu.
Tiệc mừng thọ lần này của Tôn Đại Hải được tổ chức tại Phúc Hoàng Lâu.
Phúc Hoàng Lâu này cũng là một trong những khách sạn tốt nhất ở Hà Tây, dù sao cũng là mừng thọ lần thứ năm mươi, tuy không hoành tráng bằng mừng thọ sáu mươi, nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân.
Hơn nữa mấy năm nay dựa vào y thuật của mình, Tôn Đại Hải cũng tạo dựng được tên tuổi của mình trong lĩnh vực y tế của Hà Tây.
Vì vậy, địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ lần thứ năm mươi nhất định phải cao cấp.
Tiệc mừng thọ lần này Tôn Đại Hải không chỉ mời người thân bạn bè mà còn mời không ít bạn bè trong giới y học.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu đã có mấy người đến từ Hiệp hội Y học Hà Tây tới chúc mừng Tôn Đại Hải.
Trong sảnh khách sạn náo nhiệt, mấy ông già cùng nhau đi tới, Tôn Đại Hải nhìn thấy thì lập tức đứng dậy chào hỏi.
“Chúc Tôn thần y mạnh khoẻ, càng sống càng trẻ nha!”
Mấy người chắp tay cười nói.
“Anh Dương, chú Ngô, chú Thạch, sao mấy người lại tới đây?” Tôn Đại Hải mừng rỡ, mấy người này không trong số những người được mời, hơn nữa địa vị khá cao, ông không ngờ họ lại đột nhiên tới đây.
Một ông lão lớn tuổi cười khà khà nói: “Chú Tôn, mấy người già chúng tôi không mời mà đến, chú sẽ không chê chứ?”
Tôn Đại Hải cười lớn: “Anh Dương nói gì vậy? Tôi vui còn không kịp nữa là! Tôi vốn định mời các anh nhưng tôi sợ miếu nhà mình quá nhỏ, không mời nổi mấy vị đại thần các anh!”
“Ha ha, nghe câu này là thấy không thành tâm rồi nhé, nếu không phải ông Lý nói cho tôi thì tôi còn không biết hôm nay ông tổ chức tiệc mừng thọ đâu.”
Mấy người hàn huyên đôi câu, sau đó Tôn Đại Hải mời mọi người ngồi vào bàn.
Nói một hồi, mấy người nói tới chuyện hai mươi tám đứa trẻ sơ sinh mấy ngày trước.
Ông lão họ Dương xúc động nói: “Lần này hai mươi tám đứa trẻ được chuyển nguy thành an, may nhờ có tổ chuyên gia đến từ Thủ Đô!”
“Ha ha, anh Dương, không ngờ tin tức của anh lại bị phong toả kín vậy! Tổ chuyên gia vớ vẩn gì, người cứu hai mươi tám đứa trẻ ấy là thần y của Hà Tây chúng ta!” Ông lão họ Ngô nói.
Ông Dương lườm ông Ngô: “Là thế nào? Đã lâu tôi không hỏi chuyện mọi người, cũng không biết nguyên nhân gì!”
Tôn Đại Hải nói: “Anh Dương, những người nói đám trẻ được tổ chuyên gia cứu đều là người trong giới quan chức, chính trị.

Người thật sự cứu chúng là Trình thần y.

Chuyện này đã truyền khắp giới y học Á tộc, hơn nữa viện trưởng Ninh Ninh Cát Sơn của Bệnh viện Nhân dân cũng đã thừa nhận.”
“Ồ! Đến Viện trưởng Ninh cũng thừa nhận, vậy xem ra chuyện đó chắc chắn là thật rồi! Nhân phẩm của Viện trưởng Ninh trước nay luôn được tôi tôn trọng nhất, lời ông ấy nói đương nhiên sẽ không sai.” Ông Dương nghiêm giọng nói.
“Nhưng Trình thần y mà ông nói làm chuyện tốt tại sao không muốn để lại tên? Đây là cơ hội tốt để đưa tên tuổi của cậu ấy trở nên nổi danh khắp thiên hạ mà!” Ông Dương cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho Trình thần y chưa từng gặp mặt này.
Tôn Đại Hải cười bảo: “Đây mới là điều khiến tôi khâm phục vị Trình Thần y đó! Công lao lớn thế này mà cậu ấy không nhận một chút nào, đây mới là phong thái của bậc cao nhân thật sự.”
Ông Ngô khen ngợi: “Đúng thế, đúng thế! Trình thần y còn trả được mối thù cho người của y học giới Hà Tây chúng ta, vả thẳng vào mặt đám tổ chuyên gia Thủ Đô! Đến viện trưởng Ninh cũng nói cậu ấy là đại ân nhân của giới y học Hà Tây chúng ta!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui