Tôn Đại Hải cười lớn: “Chú Ngô, không chỉ giới y học Hà Tây chúng ta, ngh nói đến phó hội trưởng Đường của Hiệp hội Y học Á tộc cũng phải chính miệng khen ngợi Trình Thần y là đại ân nhân của giới y học Á tộc!”
“Thật sao? Phó hội trưởng Đường là nhân vật lớn thứ hai giới y học Á tộc chúng ta đấy! Đến ông ấy cũng nói như vậy thì Trình Thần y đúng là lợi hại thật rồi!” Ông Dương kinh ngạc cảm thán.
“Đúng thế, tôi còn nghe nói khi ấy phó hội trưởng Đường đã dùng vị trí phó hội trưởng để lôi kéo Trình Thần y gia nhập Hiệp hội Y học Á tộc, kết quả người ta từ chối không chút do dự!”
“Ha ha, đương nhiên, kỳ tài giới y học Hà Tây của chúng ta sao có thể bị Hiệp hội Y học Á tộc của ông ta dễ dàng lôi kéo được.” Tôn Đại Hải đắc ý, dường như Trình Thần y ở lại Hà Tây khiến ông cũng cảm thấy cực kỳ vinh dự.
“Haiz, chỉ tiếc khi ấy chúng ta bị đám người của tổ chuyên gia đó xem thường nên về mất, nếu không cũng có thể được thấy phong thái của Trình Thần y rồi!” Tôn Đại Hải hơi tiếc nuối.
“Đúng thế, nghe nói vị Trình Thần y này còn rất trẻ cơ, chắc chắn là truyền nhân của cao nhân nào đó rồi.
Biết đâu lại là truyền nhân của những thế gia Trung Y trong truyền thuyết.” Ông Ngô nói với vẻ bí ẩn.
Nghe thấy mấy từ thế gia Trung y, ngoài mặt Tôn Đại Hải không có vẻ gì nhưng ánh mắt lại hơi không được tự nhiên.
Mấy người lại nói chuyện phiếm thêm lúc nữa, người tới chúc mừng Tôn Đại Hải càng lúc càng đông.
Nhóm ông Dương tìm chỗ khác ngồi xuống, Tôn Đại Hải đi tới ngồi ở vị trí ghế chính, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Thân phận thật của Tôn Đại Hải là con trai bị bỏ rơi của thế gia Trung y nên bên này cũng không có họ hàng mấy, chỉ có một số bạn bè giới y học.
Hầu hết họ hàng tới đây đều là bên phía Ninh Lan.
Ninh Nghi Nghi chạy nhanh nhất, từ khi ba cô ta Ninh Ba được một câu nói của Trình Kiêu đưa tới tập đoàn Kim Thế, điều kiện sống của cô ta đã cải thiện rất nhiều, con người cũng trở nên vui vẻ hơn.
Đương nhiên, bây giờ Ninh Nghi Nghi đã không còn dám chế nhạo Trình Kiêu nữa.
Điểm này, cô ta thức thời hơn Tôn Mạc nhiều.
“Cháu chúc chú luôn luôn mạnh khoẻ, vạn sự như ý!”
“Đây là quà mừng thọ của cháu dành cho chú.” Ninh Nghi Nghi mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt cổ rộng, bên dưới là chiếc váy dài màu be, trông tràn ngập năng lượng.
“Ha ha, Nghi Nghi thật có lòng!” Tôn Đại Hải cười ôn hoà.
Ninh Lan ngồi bên cạnh thân thiết nắm lấy tay Ninh Nghi Nghi, nói: “Nghi Nghi càng ngày càng xinh đẹp, cái miệng nhỏ cũng trở nên ngọt ngào hơn.”
“Chị họ và anh rể của cháu đâu cô? Hôm nay là ngày mừng thọ của chú, sao anh chị vẫn chưa đến ạ?” Ninh Nghi Nghi đưa mắt tìm kiếm trong đám người, nhưng không thấy bóng dáng Trình Kiêu.
Ninh Lan cười: “Đừng tìm nữa, hai đứa nó vẫn chưa tới! Cháu đi chơi trước đi, khi nào chúng tới cô sẽ gọi cháu!”
“Vâng!” Ninh Nghi Nghi cười rạng rỡ, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.
Ba mẹ của Ninh Nghi Nghi cũng tới, nhưng họ đều lớn tuổi hơn Tôn Đại Hải nên không cần chúc thọ ông.
“Anh họ, em tới rồi!”
Em trai Ninh Lan là Ninh Long dẫn theo cả gia đình tới, từ khi đắc tội Trình Kiêu ở nhà hàng Biển Lam lần trước, Ninh Long càng bị tập đoàn Kim Thế chèn ép hơn, nhưng nể mặt Trình Kiêu nên ông ta vẫn còn con đường sống, chỉ là phải làm nhân viên bình thường trong tập đoàn Kim Thế.
Nhưng thời gian gần đây, Ninh Long lại bắt đầu có dấu hiệu nổi dậy.
“Ừ ừ, chú Long cũng tới rồi à, mau ngồi đi!” Tôn Đại Hải khẽ cười.
“Chút quà nhỏ mong anh nhận cho!” Ninh Long tươi cười đặt chiếc hộp tinh xảo trong tay lên bàn trước mặt Tôn Đại Hải rồi đưa cả nhà lui xuống.
Ninh Lan nhìn Tôn Đại Hải, mỉm cười hạnh phúc nói: “Thời gian này Tiểu Long khiêm tốn hơn rất nhiều, xem ra có vẻ đã tiến bộ hơn rồi.”
Tôn Đại Hải gật đầu: “Đúng thế, con người thi thoảng gặp thất bại cũng không phải chuyện xấu.”
Đột nhiên, Ninh Nghi Nghi đang nói chuyện với mấy người trẻ tuổi của nhà họ Ninh nhìn ra phía cửa rồi hô: “Chị Mạc tới rồi!”
Tôn Mạc mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài búi lên, dáng người cao ráo bước đi nhẹ nhàng, chiếc cổ trắng ngần tao nhã như thiên nga ngẩng cao, tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh.
“Oa, chị Mạc đẹp quá!” Một cậu nhóc mới biết yêu của nhà họ Ninh ngạc nhiên cảm thán, sau đó khuôn mặt đỏ bừng.
“Chỉ là người mà chị ấy đang khoác tay hình như không phải anh rể mà!” Cậu trai đó thắc mắc.
Tôn Mạc khoác tay Lưu Tào Khang đi tới, Lưu Tào Khang mặc bộ vest đen đẹp trai ngời ngời, sắc mặt bình tĩnh, tuổi trẻ mà đã có phong thái của người làm lớn.
Hai người đứng bên nhau quả là trai tài gái sắc, như đôi kim đồng ngọc nữ.
Sự xuất hiên của Tôn Mạc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, cô ta và Lưu Tào Khang đã trở thành khung cảnh đẹp nhất trong bữa tiệc mừng thọ.
Nhưng trong lòng mọi người đều rất tò mò, người đứng bên cạnh Tôn Mạc không phải chồng cô ta Trình Kiêu, mà là một nam thanh niên khác.
Điều này có nghĩa là gì?
Tôn Mạc muốn gửi gắm thông điệp gì đây?
Tôn Đại Hải ngồi ở hàng ghế chính nhìn lướt qua mặt Tôn Mạc và Lưu Tào Khang.
Ông nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tôn Mạc và sự ngưỡng mộ mà cô ta thi thoảng thể hiện ra khi nhìn chàng thanh niên bên cạnh.
Đây là điều mà Tôn Đại Hải chưa thấy ở con gái bao giờ.
Tôn Đại Hải hiểu người thanh niên này mới là người yêu của con gái mình.
Mà Ninh Lan thì đã sầm mặt.
Là phụ nữ đã có chồng mà lại khoác tay một người đàn ông khác ở nơi công cộng, hành động này khác gì đội nón xanh cho chồng.
Tôn Mạc đi tới, hơi cúi người: “Ba, con gái chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Tôn Đại Hải cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Lưu Tào Khang.
Từ phong thái của Lưu Tào Khang có thể thấy thân phận của anh ta không tầm thường.
Hơn nữa Tôn Đại Hải cũng hiểu rất rõ con gái mình, người bình thường cô ta sẽ chẳng để vào mắt.
Nếu ban đầu không vì áp lực từ ba mẹ, Tôn Mạc sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với Trình Kiêu.
Tôn Mạc nhìn Lưu Tào Khang, mỉm cười giới thiệu: “Ba, mẹ, đây là Lưu Tào Khang!”
Lưu Tào Khang cười nhẹ, nói với vẻ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Cháu chúc chú Tôn dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý.”
Lịch sự và đàng hoàng, ung dung điềm đạm, Tôn Đại Hải càng thêm chắc chắn gia thế của Lưu Tào Khang này không bình thường.
“Xin hỏi ba cậu là?” Tôn Đại Hải rất tò mò người yêu của con gái mình rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lưu Tào Khang hơi cúi người, đáp: “Ba cháu là Lưu Đắc Long!”
“Lưu Đắc Long? Phó thị trưởng Lưu!” Có tiếng cảm thán vang lên từ trong đám đông.
“Thì ra là con trai Phó thị trưởng, bảo sao lại có khí chất này!”
“Mọi người vẫn chưa biết đúng không, chẳng mấy chốc chữ ‘Phó’ kia sẽ bị lược bỏ thôi.
Tôi nghe một người bạn làm trong chính trị nói lần này Lưu Đắc Long lại được thăng chức rồi!”
“Thật không? Vậy thì quá lợi hại!”
Mọi người kinh ngạc cảm thán, ánh mắt nhìn Lưu Tào Khang đầy vẻ nịnh nọt.
Ninh Long vẫn luôn mỉm cười trò chuyện với họ hàng, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng!
“Thật không ngờ cháu gái mình lại tìm được con trai của phó thị trưởng Lưu, chẳng trách lúc đầu mình giới thiệu đối tượng cho nó lại thất bại!”
Ninh Ba lại khẽ cau mày, lần này Tôn Mạc công khai đưa con trai phó thị trưởng Lưu tới, hơn nữa còn cư xử thân mật, đã nêu rõ tín hiệu cho mọi người thấy.
Ninh Ba nhận ơn từ Trình Kiêu, đương nhiên lúc này sẽ đứng về phía anh.
Nhưng so với con trai phó thị trưởng Lưu, đừng nói là Trình Kiêu, cho dù Lôi Chấn Vũ cũng chẳng là gì.
Xem ra lần này Trình Kiêu sẽ gặp rắc rối đây.\u0003\u0003\u0003.