Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Mạc Hoa Đình đi tới chỗ Trình Kiêu rồi đứng thẳng, sau đó cúi chào anh trang nghiêm y như Ninh Cát Sơn: “Chào cậu Trình!”
“Mời ông Mạc đứng lên.” Trình Kiêu khẽ nói.
Mạc Hoa Đình đứng dậy, Ninh Cát Sơn chắp tay nói: “Chào ông Mạc!”
“Viện trưởng Ninh khách sáo quá.” Mạc Hoa Đình chắp tay đáp lại.
Mạc Hoa Đình nhìn Trình Kiêu rồi bảo: “Cậu Trình, nếu Viện trưởng Ninh không nói thì tôi vẫn chẳng biết gì, thì ra cậu chính là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta!”
Trình Kiêu hờ hững nói: “Ông Mạc khách sáo quá, chỉ là cái nhấc tay thôi.”
Tôn Đại Hải thật sự không nhịn được nữa, chắp tay hỏi Mạc Hoa Đình: “Ông Mạc, tôi thật sự không hiểu tại sao hai ông lại tôn trọng Trình Kiêu như thế?”
Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn nhìn nhau, Mạc Hoa Đình bật cười khà khà: “Chú Tôn, chú là ba vợ của cậu Trình, chú có một người con rể lợi hại thế này, chẳng lẽ còn không rõ vì sao chúng tôi lại tôn trọng cậu Trình như thế?”
Tôn Đại Hải khó hiểu, cúi đầu nói: “Tôi thật sự không biết, mong hai ông nói cho!”
Ông Dương trong đám đông đột nhiên bước ra, kích động nhìn Tôn Đại Hải, giọng nói cũng run rẩy: “Chú Tôn, vận may của chú đúng là quá đáng, tôi hâm mộ chết mất!”
Tôn Đại Hải cau mày: “Anh Dương, lời này là có ý gì?”
Ông Dương kích động nói: “Chú vẫn luôn nói về Trình Thần Y mãi, còn nói nếu biết Trình Thần Y là ai thì sẽ đích thân tới gặp.”
Tôn Đại Hải gật đầu: “Đúng thế, sự ngưỡng mộ của tôi đối với Trình Thần Y cao hơn núi, sâu hơn biển.

Nhưng tôi vẫn không hiểu ý của anh!”
Ông Dương cười khổ: “Bây giờ Trình Thần Y xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, tiếc là chúng ta lại không nhận ra.”
Tôn Đại Hải dường như nghĩ tới điều gì, ông chợt bừng tỉnh, nhìn Trình Kiêu với vẻ không tin nổi.
“Ý anh là…”
“Không, sao có thể như vậy được!” Tôn Đại Hải đã có suy đoán, nhưng thật sự không thể tin được.
Ông Dương cao giọng, kích động nói lớn: “Sao lại không thể! Vị Trình Thần Y kia tuổi không lớn, chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Từ thái độ của ông Mạc và Viện trưởng Ninh với cậu ấy, ông còn nghi ngờ gì nữa?”
Tôn Đại Hải như bị sét đánh, Trình Thần Y mà ông luôn tâm niệm, Trình Thần Y mà ông vô cùng ngưỡng mộ lại là con rể Trình Kiêu không có chí tiến thủ trong mắt ông!
Sao có thể thế được?
Có còn thiên lý nữa không?
Phải biết rằng từ sau khi Tôn Đại Hải nghe chuyện Trình Thần Y cứu chữa cho hai mươi tám đứa trẻ thì đã vô cùng kính phục Trình Thần Y chưa từng gặp mặt đó.
Bây giờ đột nhiên biết Trình Thần Y mà mình vô cùng kính trọng lại là con rể Trình Kiêu mà mình luôn cho rằng là kẻ vô dụng, Tôn Đại Hải chợt có cảm giác thần tượng tan thành mây khói.
Huống hồ, ông vừa mới ngầm cho phép con gái ly hôn với Trình Kiêu xong, bây giờ lại có người nói với ông Trình Kiêu chính là Trình Thần Y, Tôn Đại Hải có xúc động muốn ói ra máu.
Ước mơ lớn nhất đời này của Tôn Đại Hải là một ngày nào đó được quay về gia tộc, để những người đuổi ông đi ngày trước phải hối hận.
Ước mơ này cho dù có quyền thế ngút trời cũng không thể thực hiện được giúp ông, chỉ có nhân tài y thuật siêu việt mới có thể biến nó thành hiện thực.
Tôn Đại Hải nằm mơ cũng cảm khái, vì sao Trình Thần Y ấy không phải con của mình.

Nếu là con của mình thì khi ông còn sống, chắc chắn sẽ được về lại gia tộc.
Dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của ông, thật sự ban Trình Thần Y cho ông.

Nhưng ông lại tự tay đẩy hy vọng này ra khỏi cửa nhà mình.
Tâm trạng của Tôn Đại Hải lúc này có thể tưởng tượng được!
Tôn Đại Hải nhìn Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn với vẻ mặt phức tạp, run giọng hỏi: “Ông Mạc, Viện trưởng Ninh, cậu ấy thật sự là Trình Thần Y đã chữa trị cho hai mươi tám đứa trẻ đó sao?”
Ninh Cát Sơn gật đầu, việc đã đến nước này, cho dù muốn giấu cũng không được.
Mạc Hoa Đình cười nói: “Đúng thế, cậu ấy chính là Trình Thần Y!”
Hai chân Tôn Đại Hải mềm nhũn, ông ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đờ đẫn.
“Không, không thể nào! Làm sao cậu ấy có thể là Trình Thần Y được!” Tôn Đại Hải bị đả kích rất lớn, cho dù biết rõ là thật, nhưng ông vẫn ép buộc mình không tin.
Mạc Hoa Đình vừa cười vừa mắng: “Chú Tôn, con rể chú là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta, nghe thấy tin này sao trông chú lại như người mất hồn vậy?”
Nghe Mạc Hoa Đình hỏi câu này, vẻ mặt mọi người đang có mặt đều trở nên gượng gạo, có người dường như còn đang cố gắng nhịn cười.
Sắc mặt Tôn Đại Hải lại càng xám xịt như tro tàn, trong đầu ông vẫn luôn văng vẳng câu nói của Mạc Hoa Đình: “Con rể chú là anh hùng của giới Y học Hà Tây chúng ta, con rể chú là anh hùng…”
Nhưng sao ông không nói sớm hơn?
Nếu không dù thế nào Tôn Đại Hải cũng không đồng ý cho Tôn Mạc ly hôn!
Sắc mặt Tôn Mạc càng thêm khó coi cùng cực, cô ta nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt không cam, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Mặt Lưu Tào Khang âm trầm đến mức sắp chảy ra nước đến nơi, vừa nãy anh ta vốn rất nổi bật, nhưng bây giờ trong nháy mắt đã trở thành trò cười.
Ninh Lan ngỡ ngàng nhìn Trình Kiêu, dịu giọng hỏi: “Tiểu Kiêu, hai mươi tám đứa trẻ đó thật sự do con cứu sao?”
Trình Kiêu gật đầu: “Vâng, là con.”
Ninh Lan kích động nắm lấy cánh tay Trình Kiêu: “Tốt, tốt, tốt lắm.

Mẹ biết chắc chắn Tiểu Kiêu sẽ có triển vọng mà!”
Sau đó Ninh Lan nhìn Tôn Đại Hải và Tôn Mạc, chế giễu: “Đúng là châm chọc! Có người cả đời đều muốn quay về gia tộc, bây giờ cuối cùng ông trời cũng mang đến hy vọng này, nhưng người nào đó lại tự tay đẩy nó ra xa!”
Hiển nhiên Ninh Lan đang giận vì vừa nãy Tôn Đại Hải ngầm đồng ý cho con gái làm bừa.
Nghe vậy, sắc mặt Tôn Đại Hải càng tái nhợt hơn.
Tôn Mạc sầm mặt nói: “Chuyện này không thể nào! Anh ta là sinh viên học viện điện ảnh và truyền hình, chưa bao giờ học y thì sao có thể thành thần y được?”
“Con không tin đâu!”
Ban đầu Tôn Đại Hải sửng sốt, đúng thế, Trình Kiêu chưa bao giờ học y, sao có thể trở thành thần y?
Nhưng Tôn Đại Hải chợt nhớ đến ông lão mặc áo choàng trắng, từ phong thái đến cốt cách đều cao thượng, giống như thần tiên, đạo sĩ.
Chắc chắn y thuật của Trình Kiêu đều do ông ấy dạy.

Như vậy thì có thể giải thích được.
Phải nói rằng khả năng diễn xuất của Tô Lương Tử quá tốt.

Đến giờ Tôn Đại Hải vẫn còn nhớ sâu sắc.

Ninh Cát Sơn nhìn Tôn Mạc vẫn đang có vẻ mặt khó coi thì cười bảo: “Cháu Mạc, chồng cháu có được thành tựu thế này, cháu nên mừng thay cậu ấy mới phải chứ, sao lại không tin cậu ấy thế?”
Tôn Mạc đỏ mặt, nếu Trình Kiêu thật sự là chồng cô ta thì đương nhiên cô ta sẽ rất vui.
Nhưng cô ta không nói nên lời!
Vừa mới tuyên bố phủi sạch quan hệ với Trình Kiêu, Trình Kiêu lại có được thành tựu lớn thế này, đúng là bị vả mặt tại chỗ!
Dường như để chứng minh Hà Tây có phải là Trình Thần Y hay không, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói khác: “Anh Tôn, tôi tới chúc mừng sinh nhật anh đây!”
Đó là?
Tô Thanh Nham, Hiệu trưởng trường đại học Y Hà Tây.
Mọi người đều ngạc nhiên!
Đây cũng là một nhân vật hàng đầu trong giới Y học Hà Tây, thân phận và địa vị còn cao hơn Ninh Cát Sơn một chút.
Sau đó còn có mấy ông lão lớn tuổi cùng đến.
“Ngô Tiếu Lâm của Hồi Xuân Các ở Thủ Đô đến chúc mừng sinh nhật chú Tôn đây!”
“Trịnh Nhân Hoà của Diệu Thủ Đường ở Thủ Đô đến chúc mừng sinh nhật chú Tôn!”

Sau từng giọng nói là thành viên của nhóm bác sĩ của tổ chuyên gia Thủ Đô tươi cười bước vào.\u0002\u0002.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui