Y Linh sửng sốt, không ngờ là Trình Kiêu cũng biết nói mấy lời xuôi tai.
Y Linh thấy trong lòng cũng vui vui: “Xem ra Trình Kiêu cũng có cảm tình với mình."
Hai người lại đi thêm một lúc, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ người bên cạnh, Trình Kiêu cảm khái trong lòng.
Dưới bầu trời đêm trong xanh được đi sóng vai với người mình thích trên con đường mòn trong sân trường, đây chính là chuyện mà kiếp trước Trình Kiêu hằng mong.
Đó cũng là niềm khao khát sâu sắc nhất trong tận đáy lòng của rất nhiều chàng trai.
Giờ nguyện vọng này lại vô tình thành hiện thực.
Lúc này trong lòng Trình Kiêu bình tĩnh một cách lạ thường.
Cảm giác của anh thay đổi trở nên rõ rệt hơn.
Tiếng kêu vang của côn trùng ở xung quanh, tiếng thì thầm của cặp đôi nọ ở xa xa, tiếng đàn kiến dọn nhà...!Trình Kiêu đều nghe thấy một cách rõ ràng.
Trình Kiêu hơi ngạc nhiên.
Cảnh giới này tên là Tri Vi, chỉ khi đạt đến Luyện Khí Kỳ Đỉnh phong mới có thể đạt tới cảnh giới này.
Nhưng Trình Kiêu lại có được nó khi đang ở cảnh giới Luyện khí kỳ Thông thần cảnh.
Có thể việc này có liên quan đến kinh nghiệm tu hành ở kiếp trước của anh, nhưng Tri Vi là sự tiến bộ của của sức mạnh chứ không phải là cảnh giới tăng cấp.
Nói cách khác, nó không liên quan đến kinh nghiệm tu luyện của anh cho lắm.
Trình Kiêu không cầm nổi lòng, hai mắt biến thành một đen một trắng.
Mọi thứ trước mắt lập tức thay đổi.
Con đường đá xanh trước mặt Trình Kiêu biến thành vô số sợi tơ màu đen, gốc cây nhỏ bên cạnh cũng biến thành những sợi tơ màu đen.
Ngay cả không gian cũng biến thành vô số sợi tơ màu đen.
"Rốt cuộc mấy thứ này là gì?"
Tầm nhìn của Trình Kiêu bỗng hướng sang Y Linh ở bên cạnh.
Cơ thể Y Linh cũng biến thành một đống sợi tơ chi chít và có rất nhiều đốm sáng lóng lánh.
Đống sợi tơ đen đó còn liên tục di chuyển dựa theo hành động của Y Linh, một lần có cả hàng tỉ sợi di chuyển, với tu vi của Trình Kiêu cũng không thể nào đếm hết.
"Những đốm sáng đó là tinh nguyên của thần hồn và mạng sống, những sợi tơ đó là máu và thịt.
Mỗi một động tác nhỏ đều sẽ khiến những sợi tơ đó thay đổi."
"Nó giống như hiệu ứng bươm bướm vậy.
Một con bướm nhỏ vỗ cánh có thể tạo ra một trận gió to ở một khu vực nào đó."
"Chẳng lẽ những sợi tơ màu đen đó chính là thực thể của quy tắc thế giới?"
Trình Kiêu bỗng dừng bước.
Anh nhìn cái cây nhỏ trước mặt rồi giơ tay ra bẻ một nhánh cây.
Vô số sợi tơ màu đen nối sau nhánh cây đó lập tức xảy ra một loạt thay đổi mạnh mẽ, sau đó chúng tập hợp lại và tiếp tục nối liền với nhau.
Ở cuối vô số đầu sợi tơ nối liền với hư không vô tận.
"Quả thế! Mỗi một thay đổi bé nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến vô số sợi tơ màu đen! Chúng chính là thực thể của quy tắc thế giới!"
Lúc này Trình Kiêu cũng rất kinh hãi.
Kiếp trước tuy anh đã thành Tiên Đế uy phong khắp vạn giới nhưng cũng không thể nhìn thấy hướng đi của quy tắc thế giới.
Nhưng bây giờ anh lại thức tỉnh chiêu thần thông này, anh có thể nhìn thấy thực thể của quy tắc thế giới!
Quy tắc thế giới là sức mạnh căn bản nhất trong không gian vũ trụ này!
Những sợi tơ quy tắc này chính là những quỹ tích huyền bí đó.
Người tu tiên mạnh mẽ nhất là người nắm quỹ tích huyền diệu của thế giới trong tay.
Giờ đây Trình Kiêu đã có thể phá vỡ hư ảo để nhìn thấy sức mạnh quy tắc căn bản nhất trong thế giới.
"Chưa từng có ai ghi chép về chiêu thần thông này, không ngờ nó có thể nhìn thấu tất cả hư ảo để thấy được sự tồn tại cơ bản nhất trong trời đất."
"Vậy thì hãy gọi nó là Phá Vọng Chi Mục!"
"Chỉ tiếc bây giờ mình chỉ mới thấy được một bộ phận nhỏ trong số vô số sợi tơ quy tắc.
Không biết sau này khi tu vi tăng lên thì mình có thể thấy nhiều sợi tơ quy tắc hơn không."
Y Linh ở bên cạnh thấy Trình Kiêu đột nhiên im lặng nên thắc mắc hỏi: “Trình Kiêu, cậu sao thế?"
Trình Kiêu lấy lại tinh thần, anh kiềm chế sự vui mừng và ngạc nhiên trong lòng nói: “Đột nhiên nghĩ đến một chuyện nên thất thần, xin lỗi nhé!"
"Không sao.
Đúng rồi, cậu đã biết chuyện chọn vai vào mấy ngày sau rồi chứ?" Y Linh đột nhiên hỏi.
"Ừ, tôi nghe mấy cậu Trương Tư Tổ nói rồi." Trình Kiêu nói.
Y Linh nói: “Nghe nói lần này Dương Oánh đích thân đến chọn, cậu phải nắm chặt cơ hội này đấy!"
Trình Kiêu không nói gì.
Nếu dựa theo quỹ đạo của kiếp trước thì cả anh và Y Linh đều không có hi vọng gì.
Nhưng lần này sẽ khác.
"Yên tâm đi, cậu giỏi như thế, chắc chắn sẽ được chọn." Trình Kiêu cười nói.
Thấm thoát hai người đã đi đến cuối con đường lát đá xanh này.
Nhìn đồng hồ, không ngờ đã qua hơn một tiếng rồi.
"Muộn rồi, chúng ta về đi!" Y Linh bất đắc dĩ nói.
Có vẻ là ở bên cạnh người mình thích nên không cảm nhận được thời gian trôi đi, giờ chỉ cảm thấy nó trôi qua quá mau thôi.
"Tôi đưa cậu về."
Trình Kiêu đưa Y Linh đến dưới khu ký túc xá nữ, sau đó hai người vẫy tay tạm biệt.
Mấy ngày tiếp theo, có vẻ mọi sinh viên đều bận rộn chuẩn bị cho việc chọn vai, sân trường ngày thường vẫn rất náo nhiệt nhưng giờ lại chẳng thấy ai.
Có thể thấy mọi người quan tâm lần tuyển chọn vai diễn này.
Có thể thấy được điều này thông qua sự căng thẳng của nhóm người Trương Tư Tổ.
Thậm chí cả Cầm Thú bất cần đời cũng đang trong thế sẵn sàng đón địch.
Năm ngày thoáng cái đã qua.
Hôm nay trời trong nắng ấm, chọn vai chính thức bắt đầu.
Sáng sớm, tất cả sinh viên của Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây đều xuất hiện với phong thái tuyệt vời nhất.
Cả lời nói lẫn cử chỉ đều như biến thành một người khác vậy, ngay cả những sinh viên nam hay thô lỗ cũng trở nên ga lăng hẳn.
Trong phòng ngủ, nhóm người Trương Tư Tổ đang chuyên chú ăn mặc.
Mấy hôm trước họ đã chi lố tiền sinh hoạt để mua bộ đồ mới.
Nhìn bản thân đẹp trai trong gương, Trương Tư Tổ hài lòng cười nói: “Tuy hai tháng tới phải ăn mì tôm, nhưng nếu được chọn, dù đó chỉ là vai diễn chỉ có một lời thoại thì tôi cũng thấy đáng lắm."
Trương Tư Tổ quan sát đám người Thần Côn thì phát hiện áo quần của ai nấy cũng không kém cạnh gì mình, nhưng Cầm Thú thì lại ăn mặc như chú hề trong sở thú vậy, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
"Cầm Thú, cậu mặc đồ bình thường tí được không?" Trương Tư Tổ cạn lời nói.
Cầm Thú đắc ý cười: “Cậu không hiểu đâu.
Hôm nay ai nấy cũng ăn mặc trang trọng cả.
Tuy tôi biết mình rất đẹp trai, nhưng trường mình nhiều người đẹp trai thế, tôi không thể nào nổi bật lên được."
Lôi Công tiếp lời: “Thế là cậu cố tình ăn mặc như chú hề để nổi bật giữa đám đông sao? Để người ta vừa nhìn là chú ý đến cậu à?"
Cầm Thú búng tay: “Không sai!"
"Trình Kiêu, sao cậu không thay đồ?" Trương Tư Tổ thắc mắc hỏi.
Trình Kiêu nhìn bộ đồ mặc thường ngày màu đen của mình: “Tôi thấy mặc thế này ổn mà."
"Thôi, dù sao cậu cũng không được chọn đâu! Đi thôi nào!" Trương Tư Tổ dẫn đầu đi ra trước, bước đi y hệt không màng đến anh em họ hàng gì nữa.
Nhà trường rất ủng hộ cho sự kiện chọn vai này.
Các tiết học của hôm nay đều nghỉ hết, sáng sớm đích thân hiệu trưởng ra trận cổ vũ.
Và nhận hết công lao trong việc mời được người của phòng làm việc Dương Oánh đến đây.
Thật ra chỗ đứng của Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây cũng không cao, kém xa Bắc Ảnh và Trung Ảnh.
Dương Oánh đến đây, khả năng cao là vì Hà Tây là quê hương của Dương Oánh.
Chín giờ sáng, một vài nhân viên của phòng làm việc Dương Oánh lần lượt đến Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây và bắt đầu bày thiết bị âm thanh, hình ảnh.
Chín giờ rưỡi, đoàn của Dương Oánh đến nơi và gặp mặt lãnh đạo nhà trường trong phòng họp.
Mười giờ, trợ lý của Dương Oánh là Lưu Tiểu Cáp đến hội trường chọn vai và bắt đầu nói về quy tắc tuyển chọn.
Tổng cộng có chín khu chọn vai, cơ bản thì được chia theo các nhóm lớp.
Tất nhiên có thể tự mình thay đổi khu vực chọn vai để được cùng nhóm với bạn thân cũng được, cái này không có yêu cầu cố định.
Y Linh đến đây từ sớm và đứng bên cạnh Trình Kiêu.
Việc này đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ ở hội trường chọn vai.
Nhìn thấy nữ thần, đám người Trương Tư Tổ bỗng sững sờ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.\u0002\u0002.