“Trợ lý Lưu, đây là mấy người bạn của tôi!” Cầm Thú chỉ vào mấy người phía Trương Tư Tổ, giới thiệu họ với trợ lý Lưu.
Lưu Tiểu Cáp gật đầu, ánh mắt lướt qua nhóm Trình Kiêu.
“Không tệ, mọi người cố lên.” Lưu Tiểu Cáp cười khích lệ.
“Cảm ơn trợ lý Lưu, không ngờ cô lại gần gũi dễ gần thế này!” Trương Tư Tổ nịnh nọt.
“Trợ lý Lưu, đây là chút thành ý của các sinh viên, cô nhất định phải nhận lấy.” Trương Tư Tổ đưa quà bằng cả hai tay tới trước mặt Lưu Tiểu Cáp, nịnh nọt nói.
Vốn tưởng Lưu Tiểu Cáp sẽ từ từ chối, chậm trễ một chút thời gian, nhưng không ngờ cô ta lại tươi cười nhận lấy.
Dương Thiên Hữu, Lôi Công và Tảng Đá cũng nhân cơ hội này tặng quà luôn, chỉ có Trình Kiêu và Y Linh là không có động tĩnh gì.
Cầm Thú không ngừng nháy mắt với Trình Kiêu, Trình Kiêu lại như không nhìn thấy, nheo mắt không để ý tới trợ lý Lưu.
Lưu Tiểu Cáp cười nhẹ, không nhìn ra vui mừng hay tức giận.
Cầm Thú vội nói: “Trợ lý Lưu đừng giận, đầu óc bạn tôi hơi có vấn đề.
Nếu cô có kịch bản của kẻ ngốc thì cứ giao cho cậu ấy, đảm bảo phù hợp!”
“Không sao, người trẻ tuổi hơi ngông cuồng, tôi hiểu.” Lưu Tiểu Cáp tỏ ra rất rộng lượng, dường như không để bụng thái độ không coi ai ra gì của Trình Kiêu.
“Được rồi, mấy người các cậu cố lên, tôi ra ngoài đi dạo đây.” Lưu Tiểu Cáp nói xong thì bước sang khu vực khác.
Trước khi đi, Cố Tu Nhiễm cười khẩy nhìn Trình Kiêu và Y Linh, trong nụ cười có vẻ mỉa mai.
“Trình Kiêu, cậu sao thế?” Cầm Thú khó hiểu hỏi.
Trình Kiêu hờ hững đáp: “Không có gì, chỉ là không ưa vẻ mặt giả tạo của cô ta thôi.”
“Ầy, tính này của cậu sau này sẽ phải chịu thiệt lắm đấy.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu mà.” Trương Tư Tổ khuyên.
“Y Linh, sao cô cũng không tặng?” Cầm Thú cau mày hỏi.
Y Linh cười bảo: “Tôi cảm thấy vai diễn dựa vào tặng quà để có được thì thôi không cần.”
“Cô… Bảo sao hai người lại thành một đôi, cuối cùng hôm nay tôi cũng biết được lý do.” Cầm Thú cạn lời.
“Yên tâm đi, chẳng phải trợ lý Lưu cũng không trách tôi và Trình Kiêu không tặng quà đấy sao? Tôi tin vào sự công bằng của buổi tuyển chọn lần này.” Y Linh vẫn hồn nhiên và dễ thương như vậy.
Lưu Tiểu Cáp đi vòng quanh rồi quay trở lại sân khấu.
Sau đó, hai nhân viên đột nhiên đến chỗ nhóm Trình Kiêu.
“Xin lỗi mọi người, hình tượng của mọi người không phù hợp với vai diễn lần này của chúng tôi, xin mọi người hãy về cho.”
Nhóm Trương Tư Tổ choáng váng.
“Này, tại sao lại thế? Chúng tôi có chỗ nào không hợp?”
“Đúng thế, quà các anh cũng đã nhận rồi, bây giờ lại bảo chúng tôi đi về là thế nào?”
“Vậy sao bọn họ không về?”
Các bạn học xung quanh đều tỏ thái độ cao ngạo, việc không liên quan đến mình, thậm chí còn cười giễu cợt, nhìn họ với vẻ hả hê khi người khác gặp nạn.
Dù sao ít hơn một người có nghĩa là ít hơn một đối thủ cạnh tranh, rất nhiều sinh viên đều vui mừng nghe ngóng.
Đám Cố Tu Nhiễm ở cách đó không xa lại mang vẻ mặt đắc ý.
“Cậu Cố, chị họ của cậu lợi hại thật!” Thẩm Dũng giơ ngón tay cái lên nói.
“Đúng thế, vừa nãy tôi nghe mấy người họ còn nói chị họ công bằng vô tư, thái độ bình dị dễ gần.
Chắc là bọn họ nằm mơ cũng không ngờ lại bị đuổi ra ngoài như thế này!” Vương Vũ Hàm đắc ý nói.
“Y Linh à Y Linh, chẳng phải cô là hoa khôi sao? Suốt ngày giả vờ là nữ thần trong sáng, mê hoặc cậu Cố thần hồn điên đảo.
Lần này là cô tự tìm chết, vì tên khốn Trình Kiêu kia mà đắc tội cậu Cố.
Nếu không, lần tuyển chọn này đúng là tôi chẳng thể tranh được với cô.”
“Ha ha, đi, chúng ta qua đó tiếp tục đả kích bọn họ!” Nghiêm Học Văn nở nụ cười xấu xa.
Mấy người đi về phía Trình Kiêu.
Trương Tư Tổ tức giận nói: “Các anh đang lấy việc công báo thù riêng, thế mà chúng tôi còn coi cô thư ký tồi của các anh là người tốt, không ngờ cô ta lại nham hiểm như vậy!”
“Chúng ta nên nghĩ ra cô ta và Cố Tu Nhiễm là cùng một giuộc sớm hơn mới đúng!”
Nhân viên công tác lạnh lùng nói: “Quyền giải thích chọn nhân vật lần này thuộc về chúng tôi, các cô các cậu không có quyền chất vấn, mời các cô cậu rời khỏi đây ngay lập tức!”
“Nếu không tôi sẽ xử lý như kẻ gây rối.”
Cầm Thú thuyết phục: “Thôi vậy, mẹ kiếp, lần này chúng ta nhận thua đi.”
Y Linh phẫn nộ nói: “Cho dù quyền quyết định là của các anh, nhưng tối thiểu thì chúng tôi cũng có quyền được biết chứ, dựa vào đâu mà các anh lại vô duyên vô cớ nói rằng chúng tôi không thích hợp?”
“Nếu các anh không thể cho chúng tôi lý do thuyết phục thì chúng tôi sẽ đi tìm Dương Oánh để khiếu nại! Tôi tin, Dương Oánh sẽ cho chúng tôi công lý!”
Trương Tư Tổ hét lên: “Đúng, vừa nãy trợ lý Lưu kia đã nhận quà của chúng tôi rồi, cho rằng cô ta muốn chối bỏ cũng không chối được!”
Lúc này, giọng nói của trợ lý Lưu đột nhiên vang lên trên sân khấu: “Các bạn sinh viên, tôi đã nhận được tâm ý của các bạn.
Cảm ơn các bạn đã dành tình cảm cho tôi.”
“Nhưng vì sự công bằng của buổi tuyển chọn lần này, tôi sẽ để những món quà này ở đây, lát nữa khi buổi tuyển chọn kết thúc, mọi người lên nhận lại nhé.”
Trương Tư Tổ lập tức trợn mắt há mồm.
“Mẹ kiếp, sao cô ta có thể như vậy? Cô ta là tiên tri à?”
Hai nhân viên giễu cợt: “Bây giờ các cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Cầm Thú phẫn uất: “Trợ lý Lưu này đúng là con cáo già! Chắc cô ta đã đoán trước được đến lúc đó chúng ta sẽ lấy chuyện cô ta nhận quà ra để nói nên mới ra tay trước, tỏ ra mình là người công bằng, ngăn chặn việc chúng ta khiếu nại cô ta nhận quà.”
“Lợi hại, người phụ nữ này tuổi còn trẻ mà thật sự rất mưu mô! Khâm phục, khâm phục!” Dương Thiên Hữu cảm thán.
“Mời mấy cậu!” Nhân viên công tác lạnh giọng nói.
“Hừ, đi thì đi! Không chọn tôi là tổn thất của các người!” Trương Tư Tổ tức giận quay lưng bỏ đi.
Trình Kiêu theo mấy người nhóm Trương Tư Tổ ra về, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú, không ngờ trợ lý này lại chơi chiêu này.
Nhưng chưa đi được vài bước, họ đã bị nhóm Cố Tu Nhiễm chặn lại.
“Yo, đây chẳng phải hoa khôi của chúng ta ư? Sao lại ỉu xìu ra về thế này?” Vương Vũ Hàm hiếm khi có được cơ hội chế giễu Y Linh nên đương nhiên cô ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.
Mặt Y Linh đỏ bừng, cô lạnh lùng nhìn Vương Vũ Hàm: “Vai diễn có được nhờ hối lộ, cho dù được đóng thì cũng chẳng có triển vọng gì.”
Vương Vũ Hàm đắc ý chế nhạo: “Có triển vọng hay không để nói sau, nhưng đến tuyển chọn còn không qua được thì tôi biết chắc chắn sẽ không có triển vọng gì.
Cô thấy có đúng không hoa khôi Y!”
Y Linh hừ lạnh: “Tiểu nhân đắc chí.”
Vương Vũ Hàm cũng không giận mà chỉ mỉa mai: “Đúng thế, tôi đang tiểu nhân đắc chí đấy.
Nhưng thế thì sao? Vai nữ diễn phản diện là của tôi, còn cô thì sao?”
“Đừng giận, ai bảo tự cô không có mắt, vì một tên nghèo nàn mà đắc tội với cậu Cố chứ? Chỉ có thể trách cô có mắt như mù thôi!”
Điền Thuý Thuý cười nhẹ, ôn hoà nói: “Y Linh, cô quá ngây thơ, dễ dàng bị lời nói ngon ngọt của đàn ông lừa gạt.
Ban đầu một số người đưa số tiền nhiều như đi làm thuê cả tháng cho tôi, suýt nữa tôi đã cảm động rồi.”
“Nhưng may mà tôi gặp được Thẩm Dũng, hiểu ra cho dù người nào đó đưa số tiền đi làm thuê cả đời cho tôi cũng không bằng tiền tiêu vặt một tháng của Thẩm Dũng.”
“Vậy nên Y Linh à, làm phụ nữ phải mở to mắt ra, đừng để lời ngon tiếng ngọt nhất thời lừa gạt.”
Trương Manh cũng nói với vẻ khinh thường: “Thuý Thuý nói đúng đấy, Y Linh à, cô và tôi đều được gọi là tứ đại hoa khôi của học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây, thế mà lại đi nhặt chiếc giày rách Điền Thuý Thuý không cần nữa, tôi cũng thấy xấu hổ vì cùng mang danh hoa khôi với cô.”
Y Linh cả giận nói: “Dù thế nào chúng ta cũng là bạn học, sao các cô có thể ăn nói ác độc như thế?”
Cố Tu Nhiễm cười nhạt: “Điều các cô ấy nói là sự thật, đâu có ác độc?”.