Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Y Linh ngạc nhiên nhìn Cố Tu Nhiễm: “Cố Tu Nhiễm, sao cậu cũng không phân rõ trắng đen thế hả?”
Trước đây khi Cố Tu Nhiễm theo đuổi Y Linh luôn tỏ ra mình là chính nhân quân tử, bây giờ bị Y Linh từ chối trước mặt mọi người, anh ta lập tức lộ rõ bộ mặt thật.
Đôi khi muốn nhìn rõ bộ mặt thật của một người, đừng bao giờ nhìn vào lúc anh ta cần bạn, mà là khi bạn đã không còn giá trị lợi dụng với anh ta nữa.
Cố Tu Nhiễm cười khẩy: “Không phân rõ trắng đen? Ha ha, Y Linh, cô có tư cách gì mà nói tôi như vậy? Khi tôi thích cô, cô nói gì cũng đều đúng.

Khi tôi không thích cô thì cô chẳng là gì cả!”
“Bây giờ các cô đều chỉ là rác rưởi trong mắt tôi!”
“Một câu nói của tôi là có thể khiến chị họ huỷ bỏ tư cách tuyển chọn của các cô, nhìn các cô ra về với dáng vẻ chật vật như một con chó!”
“Dựa vào cái gì mà các người đấu với tôi? Dựa vào việc cậu có thể đánh nhau à?”
Trên mặt Cố Tu Nhiễm đầy vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn Trình Kiêu cũng toàn là vẻ khinh bỉ.
“Quá đáng lắm! Tôi biết ngay là cậu ta giở trò mà!” Trương Tư Tổ căm phẫn nói.
“Cố Tu Nhiễm, tôi nhớ mặt cậu rồi!” Cầm Thú sầm mặt nói, trước giờ anh ta luôn tỏ ra bất cần đời, hiếm khi nghiêm túc thế này.
Cố Tu Nhiễm lạnh giọng bảo: “Tần Thủ, đáng ra cậu nên chơi cùng đám Thẩm Dũng, nhưng cậu lại tự sa đoạ, chơi cùng nhóm nghèo hèn này, vậy thì đừng trách tôi nhắc nhở cậu!”
Lôi Công tức điên người, mắng chửi: “Cố Tu Nhiễm, con mẹ nó chứ, mày ăn nói cho tử tế!”
Cầm Thú nhìn lướt qua nhóm Trình Kiêu, mỉa mai: “Cố Tu Nhiễm, tuy những người bạn này của tôi xuất thân bình thường, hơn nữa tính tình còn hơi hâm dở, nhưng họ thật lòng! Nếu một ngày nào đó gia đình tôi phá sản, tôi phải trở thành người ăn xin thì tình cảm của họ dành cho tôi vẫn sẽ như ban đầu.”
“Còn cậu thì sao?”
Cầm Thú cười nhạo khinh thường: “Bây giờ cậu có một người chị họ tài giỏi, mấy tên kia nịnh bợ cậu, nhưng nếu một ngày cậu sa sút, bọn họ sẽ lập tức bỏ rơi cậu như cứt chó, còn tàn nhẫn giẫm đạp, phun nước miếng vào cậu đấy!”
Nhóm Thẩm Dũng và Nghiêm Học Văn lập tức biến sắc, Thẩm Dũng nhanh chóng phản bác: “Cậu nói linh tinh! Cậu Cố, đừng nghe lời ly gián của cậu ta.

Với gia thế và năng lực cá nhân của cậu, sau này tiền đồ rộng mở, sao có thể sa sút được!”
Trong mắt Cố Tu Nhiễm thoáng qua vẻ âm trầm, anh ta biết Tần Thủ nói đúng, những người này đều vì lợi ích mới chơi với anh ta, chứ không hề có tình cảm.

Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì bọn họ có thể phản bội bất cứ lúc nào.
Nhưng sao Cố Tu Nhiễm anh ta lại không hiểu? Anh ta cũng chỉ đang lợi dụng đám Nghiêm Học Văn mà thôi.
“Tần Thủ, cậu tự mình sa đọa thì đừng tìm cớ nữa.

Trong giới chúng ta, lợi ích vốn là trên hết, không có tình cảm thật lòng.”
“Nếu cậu đã quyết định chơi với đám nhà nghèo này thì chúng ta sẽ là kẻ thù.”
Cố Tu Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Buổi tuyển chọn lần này mới chỉ là khởi đầu, buổi tuyển chọn sau này cũng vẫn sẽ như thế, tôi sẽ chèn ép các cậu đến khi các cậu phải quỳ xuống cầu xin mới thôi!”
“Dám cướp phụ nữ Cố Tu Nhiễm này thích thì đây chính là cái giá phải trả!”
“Anh đồ khốn kiếp!” Y Linh giận dữ quát lên, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng vì tức giận.
Cố Tu Nhiễm nhìn Y Linh, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt xâm chiếm: “Trước đây tôi đề cao cô quá, là cô có mắt không tròng.

Nếu bây giờ cô hối hận, chủ động nhào vào vòng tay tôi thì tôi có thể cân nhắc bỏ qua cho bọn họ.”
Vương Vũ Hàm chợt sợ hãi, cô ta sợ Y Linh sẽ đồng ý.
Y Linh tức quá hoá cười: “Cố Tu Nhiễm, hôm nay tôi mới nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cậu, đúng là buồn nôn!”
Trình Kiêu vẫn luôn đứng quan sát chợt tiến lên hai bước, nhìn Cố Tu Nhiễm rồi cười với vẻ bỡn cợt bảo: “Chỉ dựa vào một trợ lý nhỏ, cậu đã nghĩ mình có thể một tay che trời trong buổi tuyển chọn này rồi à?”
“Ai cho cậu sự tự tin đó?”
Cố Tu Nhiễm ngạo nghễ ngẩng đầu, phong thái cao ngạo: “Trợ lý nhỏ? Chị họ tôi là người phụ trách buổi tuyển chọn lần này đấy! Chỉ cần một câu của chị ấy, các cậu đã phải ngoan ngoãn cút khỏi đây rồi.”
Trình Kiêu chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn vào mắt Cố Tu Nhiễm, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc ai mới là người phải cút.”
Nói rồi Trình Kiêu ung dung duỗi tay phải ra.
Lôi Công phía sau chợt vươn tay đặt lên vai Trình Kiêu, nói nhỏ: “Đừng bốc đồng, đây là trường học.”
Trình Kiêu quay đầu cười khẽ nhìn Lôi Công: “Yên tâm, tôi có chừng mực.”
Trình Kiêu không định đánh người mà là đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi gọi.
Điền Thuý Thuý che miệng cười duyên: “Trình Kiêu, cậu có biết thái độ tự cho mình là đúng này của cậu khiến người ta ghét nhất không?”
“Trước đây tuy cậu hơi ngốc một chút nhưng nói thật vẫn còn đáng yêu.

Nhưng sao bây giờ cậu lại trở nên khiến người khác ghét thế này?”
Cố Tu Nhiễm chế nhạo: “Gọi điện? Ha ha, chị họ tôi là trợ lý của Dương Oánh, là người phụ trách buổi tuyển chọn lần này, cho dù cậu có gọi cho hiệu trưởng thì cũng vô ích.

Trừ khi cậu mời Dương Oánh tới đây, nhưng e là cậu không có khả năng này đâu.”
Trình Kiêu nhẹ nhàng đặt điện thoại bên tai, nhìn Cố Tu Nhiễm nở nụ cười kỳ lạ: “Vậy à? Có lẽ lát nữa Dương Oánh sẽ đích thân tới đây đó.”
Trương Manh kiêu ngạo mắng: “Trình Kiêu, cậu lại thể hiện cái gì hả? Nếu cậu quen biết Dương Oánh thì cậu còn ở buổi tuyển chọn này sao? Với mối quan hệ của Dương Oánh thì chỉ một câu thôi đã có thể tìm cho cậu vô số vai diễn rồi.”
“Tôi ghét nhất là rõ ràng cậu là thằng nghèo rớt mồng tơi nhưng lại cứ thích ra vẻ mình là nhân vật lớn.

Đúng là kinh tởm!”
“Nhìn Nghiêm Học Văn khiêm tốn nhường nào đi! Các cậu đã nghe tới Trình đại sư rồi đúng không? Đến Trình đại sư cũng phải nể mặt Học Văn, cậu có thấy cậu ấy suốt ngày nói phét như các cậu không?”
Vẻ mặt Trương Tư Tổ trở nên khó coi, đến trong mắt Cầm Thú cũng lộ vẻ dè chừng.
Cái tên Trình đại sư gần đây đang được lan rộng khắp nơi, đúng là thần tiên sống!
Ngay cả Cầm Thú trước nay không coi ai ra gì, khi nhắc đến Trình đại sư cũng không khỏi trở nên thận trọng.
Nhưng trên mặt Trình Kiêu lại lộ ra vẻ kỳ lạ, anh nhìn Trương Manh rồi hỏi: “Vị Trình đại sư này rất lợi hại à?”
Trương Manh đắc ý giễu cợt: “Kẻ nghèo hèn đúng là nghèo hèn, đến Trình đại sư cũng chưa nghe bao giờ.

Bây giờ Trình đại sư là số một của cả Lĩnh Nam này!”
Trương Manh giơ ngón tay cái với vẻ sùng bái.
Trương Manh vừa nói xong thì điện thoại của Trình Kiêu được kết nối.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ rất dễ nghe: “Ai vậy?”
Trình Kiêu khẽ nói ra bốn chữ: “Phương pháp chưng cốt.”
Đột nhiên giọng nữ ấy trở nên vô cùng kích động: “Cậu là Trình Thần Y? Cậu đang ở đâu?”
Trình Kiêu liếc Cố Tu Nhiễm, khẽ nói: “Tôi đang ở nơi tuyển chọn của học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây, không xa phía sau khu vực thứ năm.”
“Cậu chờ một chút, tôi sẽ tới tìm cậu ngay bây giờ.”
Cuộc gọi kết thúc, Trình Kiêu cất điện thoại vào túi.
Vương Vũ Hàm chế nhạo: “Yo, gọi xong nhanh vậy à? Chỉ dựa vào cậu thì định mời ai tới nói giúp các người đây?”
Cố Tu Nhiễm giễu cợt: “Hừ, mời ai cũng vô ích, chỉ cần một câu nói của tôi, chẳng ai có thể qua được ải chị họ tôi cả.”
“Bớt giả vờ trước mặt tôi đi, muốn vào được buổi tuyển chọn thì quỳ xuống cầu xin tôi!”
Trình Kiêu phớt lờ sự kiêu ngạo của Cố Tu Nhiễm, hờ hững nói: “Tôi đã gọi cho Dương Oánh rồi, lát nữa cô ấy sẽ tới.”
Cố Tu Nhiễm khinh thường, khoa trương cười lớn bảo: “Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu nói cậu gọi cho Dương Oánh?”
“Thẩm Dũng, mấy cậu nghe rõ chưa? Vừa nãy cậu ta bảo gọi cho Dương Oánh, lát nữa Dương Oánh sẽ tới đây.”
“Ha ha ha… Tôi cười đến chết mất thôi!”
“Cậu coi Dương Oánh là ai? Đến tôi cũng không thể dễ dàng gặp được Dương Oánh, huống hồ là mấy thằng nghèo hèn các cậu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui