Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Mấy người Lôi Công cũng căng thẳng nhìn Trình Kiêu, sợ anh mềm lòng lại bị Điền Thúy Thúy lừa gạt.

Dù sao, Trình Kiêu đã bị lừa hai năm, quá nhiều tiền án.

Trình Kiêu nhìn về phía Dương Oánh: “Hôm nay cảm ơn cô giải vây giúp tôi, muốn tôi làm gì, cô cứ nói!”

Dương Oánh khiêm tốn nói: “Ngài Trình có ơn lớn với tôi, chút chuyện nhỏ tiện tay làm thôi, không cần nhắc đến. Sao tôi dám dùng việc này yêu cầu ngài Trình làm gì?”

“Nếu như về sau cần vai diễn gì thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp, đảm bảo khiến ngài Trình hài lòng!”

Trình Kiêu khẽ cười một tiếng: “Nếu như cô không có việc gì, vậy tôi phải đi rồi.”

“Ngài Trình, xin đợi đã!” Dương Oánh vội hô lên: “Tôi quả thật có chuyện cần ngài Trình giúp đỡ.”

“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngài Trình có thể đi một chuyến đến phòng nghỉ với tôi không?”

Trình Kiêu nhìn về phía đám người Y Linh: “Các cậu về trước đi, tôi đi một lát rồi về.”

“Vậy anh cẩn thận chút!” Y Linh dặn dò.

“Ừ.”

Trình Kiêu đi theo Dương Oánh rời đi, hoàn toàn không để ý đến Điền Thúy Thúy, giống như cô ta chính là không khí, không hề tồn tại.

Khuôn mặt xinh đẹp của Điền Thúy Thúy đỏ bừng, cô ta là hotgirl dự bị của Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây, đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý, chưa từng phải chịu coi khinh thế này!

Đối với Điền Thúy Thúy, loại coi khinh này còn ác hơn so với đánh cô ta một trận, mắng cô ta một trận.

Trương Tư Tổ khinh bỉ liếc nhìn Điền Thúy Thúy, trên mặt là chế giễu chẳng hề che giấu.

Mấy người Lôi Công cũng giống vậy, Điền Thúy Thúy hệt như một tên hề.

“Chúng ta trở về chờ Trình Kiêu thôi! Không ngờ lại dễ dàng thông qua buổi thử vai như vậy, chúng ta đúng là nên cảm ơn một số người.”

Trương Tư Tổ nói lời gợn đòn.

“Đúng vậy, nếu không có bọn họ quấy rối, dựa vào tính cách của Trình Kiêu, có lẽ sẽ không sử dụng quan hệ với Dương Oánh. Chúng ta cũng coi như là vì họa được phúc, thật sự phải cảm ơn đám người Cố Tu Nhiễm.” Lôi Công cười nói.

“Ha ha, những tên tự cho là đúng này coi thường chúng ta thấp kém! Thấp kém thì sao chứ? Bọn họ trăm phương ngàn kế, chẳng phải cuối cùng vẫn là may áo cưới cho chúng ta sao!”

Mấy người vừa đi vừa nói, tiếng nói truyền vào trong tai mấy người Cố Tu Nhiễm, Cố Tu Nhiễm tức đến tái xanh mặt mày.

“Hừ, Trình Kiêu, Dương Oánh, hãy đợi đấy!” Cố Tu Nhiễm lộ vẻ âm u, sau đó lạnh lùng liếc Điền Thúy Thúy một cái.

Điền Thúy Thúy nhận ra ánh mắt của Cố Tu Nhiễm, trong lòng chợt giật mình: “Cậu Cố, cậu… cậu đừng để ý, vừa rồi tôi chỉ muốn tranh thủ lừa gạt đồ bỏ đi Trình Kiêu kia một chút, không ngờ nhóc con kia lại trở nên gian xảo như vậy!”

Cố Tu Nhiễm hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, Điền Thúy Thúy đã bị anh ta kéo vào sổ đen.

Vương Vũ Hàm cười lạnh lùng: “Điền Thúy Thúy, cô đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, không có việc gì đi giở trò khôn vặt? Bây giờ ngay cả cậu Cố cũng đắc tội rồi, về sau cô tự gánh chịu hậu quả.”

Trương Manh nhìn dáng vẻ của Trương Thúy Thúy, cười khẩy một tiếng, quay người rời đi theo Nghiêm Học Văn.

Ánh mắt Thẩm Dũng nhìn Điền Thúy Thúy cũng lộ vẻ ghét bỏ, trước kia anh ta cảm thấy người phụ nữ này vô cùng mưu trí, nhưng càng tiếp xúc lâu, anh ta càng phát hiện, Điền Thúy Thúy chỉ là một tên ngu ngốc có tầm nhìn hạn hẹp.

Trong lòng Thẩm Dũng thầm quyết định, một khi thật sự có được Điền Thúy Thúy, chơi một thời gian rồi sẽ lập tức ném bình hoa này đi.

“Bỏ đi Thúy Thúy, chúng ta đi thôi!”

Điền Thúy Thúy bỗng nhiên nhào vào vòng ôm của Thẩm Dũng: “Anh Dũng, bọn họ đều bắt nạt em, em chỉ còn anh thôi! Anh cũng không thể phụ em.”

Trong mắt Thẩm Dũng bùng lên lửa nóng, khe khẽ vỗ về lưng Điền Thúy Thúy, an ủi: “Bé ngốc, anh vĩnh viễn là cảng tránh gió của em.”

Trên mặt Điền Thúy Thúy lộ ra căm tức: “Trình Kiêu, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi khiến cậu quỳ xuống cầu xin tôi!”

Phòng nghỉ của Dương Oánh, người đại diện Trần Tê Phượng đi ra ngoài, chỉ còn hai người Dương Oánh và Trình Kiêu.

“Mời uống trà!” Dương Oánh tự rót trà cho Trình Kiêu rồi ngồi xuống đối diện anh.

Trình Kiêu nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, nhìn Dương Oánh nói: “Cần tôi làm gì, nói đi?”

Dương Oánh nói: “Ngài Trình, ngài biết đó, gia thế tôi bình thường, tôi có thể đi đến ngày hôm nay đều nhờ ân sư vun đắp. Cho nên, tôi vô cùng cảm kích ân sư!”

“Sau khi ngài chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi lần trước, tôi đã nói tình huống của ngài cho ân sư, ân sư nghe xong thì vô cùng kích động, hi vọng có thể gặp ngài một lần.”

“Nhưng mà, lần trước sau khi chúng ta tạm biệt, tôi có để lại số điện thoại cho ngài mà mãi không thấy ngài gọi, tôi thì vẫn luôn đợi điện thoại của ngài, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay.”

Trình Kiêu hỏi thẳng: “Ân sư cô bị bệnh gì?”

Dương Oánh nói: “Ân sư đã mời rất nhiều chuyên gia trong ngoài nước, nhưng cũng không khám ra được bệnh gì, chỉ có thể phỏng đoán là bệnh tật về mặt tinh thần.

“Ông ta ở đâu, dẫn tôi đến xem.” Trình Kiêu nói.

“Tôi gọi điện thoại cho ân sư trước, ông ấy đang ở Trung Châu.” Dương Oánh lấy điện thoại di động ra gọi.

“Ân sư đang ở nhà, nếu như ngài Trình không ngại, tôi lập tức đặt vé đường sắt cao tốc đi Trung Châu.” Dương Oánh như sợ Trình Kiêu đột nhiên đổi ý.

Trung Châu…

Trong mắt Trình Kiêu xuất hiện những hình ảnh khiến anh cả đời khó quên.

Nơi đó có người nhà của anh, cũng có kẻ thù lớn nhất của anh.

“Trùng sinh lâu như vậy, đúng lúc cũng nên ghé thăm một chút. Có lẽ giờ phút này nhà họ Tống vẫn là bá chủ Trung Châu.”

Trình Kiêu đồng ý: “Được.”



Trung Châu, đặc khu kinh tế Á tộc, tụ tập vô số ông trùm giàu có quyền lực, là nơi ngọa hổ tàng long thật sự.

Biệt thự hai tầng một tum ở ngoại ô Trung Châu.

Nơi này chính là nhà của ngài Hướng thần bí kia.

Bốn giờ chiều, Trình Kiêu và Dương Oánh đi đến.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, tướng mạo đường hoàng dẫn mấy thuộc hạ đứng ở cửa ra vào nghênh đón.

Nhìn thấy người kia, Dương Oánh vừa từ trên xe bước xuống lập tức khom mình hành lễ: “Chủ tịch Chu, sao ngài lại ra đây!”

Vừa nói vừa giới thiệu cho Trình Kiêu: “Ngài Trình, vị này là Chủ tịch Chu, là cánh tay phải, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của ân sư tôi!”

Chủ tịch Chu không bắt tay với Trình Kiêu, mà dứt khoát khom mình hành lễ: “Ngưỡng mộ đã lâu!”

Trình Kiêu chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Sắc mặt Chủ tịch Chu như thường, nhưng sắc mặt mấy thanh niên sau lưng Chủ tịch Chu lại hơi lạnh lẽo.

Trên mặt Dương Oánh lộ vẻ lúng túng, hành vi này của Trình Kiêu rất không lễ phép.

“Chủ tịch Chu, tính cách ngài Trình ít nói, không thích khách sáo, ngài đừng trách!”

Chủ tịch Chu mỉm cười nói: “Không sao, người có năng lực thật sự đều có tính cách riêng!”

“Ngài Trình, mời vào!”

Chủ tịch Chu dẫn Trình Kiêu và Dương Oánh vào trong, Dương Oánh thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, gần đây ân sư khỏe không?”

Chủ tịch Chu dẫn đường phía trước nói: “Coi như tạm được, chỉ là thời gian phát bệnh dài hơn, mà tình trạng cũng ngày càng nghiêm trọng.”

Vào phòng khách, rẽ trái vào gian phòng đầu tiên.

Cửa phòng màu đỏ thẫm khép hờ, Chủ tịch Chu đi đến trước cửa, khẽ gọi: “Thưa ngài, Tiểu Oánh dẫn thần y Trình đến rồi!”

Trong gian phòng truyền ra tiếng nói già nua, nghe rất yếu ớt: “Ồ, mau mời vào!”

Chủ tịch Chu ra hiệu xin mời với Trình Kiêu: “Thần y Trình, mời!”

Dương Oánh đi theo Trình Kiêu vào trong phòng, sắp xếp trong phòng rất đơn giản, phong cách tối màu, cả phòng đều toát vẻ âm u.

Người bình thường tiến vào sẽ cảm thấy không thoải mái, giống như có cơn gió lạnh thổi qua gáy.

Trên giường lớn có một ông lão đang nằm, mái tóc bạc trắng, nhìn trông tuổi già sức yếu, dường như đã gần đất xa trời.

Nhưng, đôi mắt của ông lão lại vô cùng sáng, trông vẻ hơi kỳ lạ.

“Ân sư, con dẫn ngài Trình đến rồi! Người đỡ hơn chút nào chưa?” Thấy ông lão, đôi mắt Dương Oánh đi lên, nước mắt tràn mi rơi ra.

“Thần y Trình, ngưỡng mộ đã lâu, thứ cho lão phu không thể chào hỏi!” Ông lão nói một câu đã thở hổn hển.

Nhưng mà lời của ông lão lại ngắn gọn súc tích, tràn đầy vẻ quyết đoán, lộ ra khí thế mà tầng lớp quyết sách mới có.

Lần đầu Trình Kiêu nhìn thấy ông lão đã không rời mắt, trên mặt lộ vẻ suy ngẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui