Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Trình Kiêu và Lâm Ngọc đi cùng Nghiêm Thuỵ Văn đến câu lạc bộ Hoàng Triều.
Trên đường đi, Trình Kiêu gọi điện thoại cho Tô Lương Tử, bảo ông ta đến Trung Châu âm thầm bảo vệ Vương Đỗ Lan, Trình Kiêu lo nhà họ Tống sẽ làm hại đến bà ta.
Bước xuống từ siêu xe màu đen của Nghiêm Thuỵ Văn, Trình Kiêu đưa mắt nhìn xung quanh, trên bãi đỗ xe của câu lạc bộ Hoàng Triều đổ đầy siêu xe.
Thậm chí còn nhiều hơn buổi khai mạc hội nghị thượng đỉnh Trung Châu hôm qua.
Dù sao người trưởng thành đều khá khiêm tốn, cho dù có tiền cũng sẽ không đi xe quá phô trương.
Nhưng người trẻ tuổi thì khác, thậm chí còn hay so bì, siêu xe đã chạy chiếc sau sang hơn chiếc trước.
Vì với những người trẻ tuổi, xe thường là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Nghiêm Thuỵ Văn bước xuống từ trên xe, trên mặt lập tức lộ vẻ kiêu ngạo, vừa đi vừa giới thiệu cho Lâm Ngọc.
“Bình thường nơi này gần như không có ai tới, vì đa số đều không có tư cách tiến vào.

Nhưng hôm nay là hội nghị thượng đỉnh nhỏ, gần như những người trẻ tuổi tài giỏi ở Trung Châu và các tỉnh xung quanh đều đến.

Cho nên mới có nhiều xe như thế.”
“Muốn đi vào câu lạc bộ Hoàng Triều thì nhất định phải trở thành hội viên của câu lạc bộ trước.

Nhưng điều kiện trở thành hội viên của câu lạc bộ Hoàng Triều vô cùng khắt khe, cũng không phải chỉ có tiền là được.”
“Muốn trở thành hội viên của câu lạc bộ Hoàng Triều, đầu tiên phải là con cháu gia tộc trăm năm trở lên, hoặc là nhất định phải có hơn mười hội viên cũ đề cử.”
Trình Kiêu hiểu rõ điều kiện hội viên của câu lạc bộ Hoàng Triều hơn bất cứ ai.

Kiếp trước, anh luôn nghĩ được vào đây là một vinh dự, nhưng vẫn chưa từng được đi vào.
Anh đích thân hiểu được điều kiện hội viên của câu lạc bộ này khắt khe đến mức nào.
Đây là lý do khiến Lâm Ngọc muốn tham gia hội nghị thượng đỉnh nhỏ cũng phải nịnh nọt Nghiêm Thuỵ Văn.
Ngoài cửa có hai tên bảo vệ cao to đứng gác, Nghiêm Thuỵ Văn ngoan ngoãn đưa thẻ hội viên ra.
Những người vừa đi vào trước đó cũng thế.
Hơn nữa, thái độ của bảo vệ còn không hề khách sáo.
Nhưng những cậu chủ nhà giàu trẻ tuổi hiếu thắng này lại không dám nói gì.
Đương nhiên không phải họ sợ bảo vệ của nơi này, mà là nể mặt chủ của nó.
Đi vào câu lạc bộ Hoàng Triều, đầu tiên là đại sảnh rộng rãi, trong đại sảnh có rất nhiều thiết bị giải trí trong nhà.
Xuyên qua phòng khách, có thể nhìn thấy sân đua ngựa và sân golf.
Trung tâm đại sảnh là một khu nghỉ ngơi, có sức chứa hàng trăm người cũng không có vẻ chật chội.
Lúc này, trong khu nghỉ ngơi có mười mấy thanh niên ngồi ở đó, bọn họ đang uống rượu tán gẫu.
“Cậu Trần, cậu Lý!” Nghiêm Thuỵ Văn vẫy tay, cười chào hỏi bọn họ.
Một thanh niên đang ôm hai người đẹp trong khu nghỉ ngơi nâng ly rượu lên: “Cậu Nghiêm, đã lâu không gặp, đến uống một ly đi!”
Nghiêm Thuỵ Văn nói nhỏ với Lâm Ngọc: “Cậu Trần, cậu cả của Tập đoàn Hóa chất Huy Thịnh! Cậu Lý, cậu chủ của Tập đoàn Bằng Vũ! Còn những người bên cạnh họ đều có gia thế top hai mươi ở Trung Châu.”
“Cô muốn kêu gọi đầu tư thì có thể đến bắt chuyện với bọn họ.”
Hóa chất Huy Thịnh và Tập đoàn Bằng Vũ đều là công ty lớn có thực lực ngang ngửa với Tập đoàn Đông Vương, nếu bọn họ chịu giúp đỡ, thì đương nhiên sẽ giải quyết được nguy cơ kinh tế của Tập đoàn Đông Vương.

“Được, phiền cậu Nghiêm giới thiệu giúp!” Lâm Ngọc đáp.
“Không thành vấn đề, cứ để tôi lo!” Nghiêm Thuỵ Văn sảng khoái đồng ý, sau đó anh ta nhìn thoáng qua Trình Kiêu, nở nụ cười kỳ lạ, dẫn đầu đi về phía mấy người kia.
Trình Kiêu nhìn thoáng qua anh ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Kiếp trước, anh hao tâm tổn trí, xem việc tiến vào nơi này là vinh dự.
Kiếp này, nó lại như một món đồ chơi trẻ con nằm trước mặt anh, chẳng thể lọt vào mắt anh.
Dù anh có muôn vàn âm mưu và quỷ kế, tôi đều có thể giải quyết!
Trình Kiêu đi theo sau lưng Lâm Ngọc đến khu nghỉ ngơi.
Sau khi nhìn thấy Lâm Ngọc, thanh niên đang ôm cô gái xinh đẹp mặc áo croptop lập tức lộ vẻ thích thú mà không hề che giấu.
“Cậu Nghiêm, được đấy! Hôm nay đổi sang kiểu trưởng thành, nghiêm chỉnh à!” Cậu Trần cười xấu xa.
Những người khác cũng huýt sáo với Lâm Ngọc, có người lớn tiếng cười trêu, thái độ lộ liễu.
Nghiêm Thuỵ Văn nhìn thoáng qua Lâm Ngọc, trong mắt lộ vẻ tham lam, anh ta cười nói: “Mấy anh em đừng hiểu lầm, tôi là có ý với người đẹp, nhưng người đẹp lại vô tình lắm!”
“Đây là trợ lý Chủ tịch của Tập đoàn Đông Vương, cô Lâm Ngọc! Người ta đến đây là có chính sự!”
Cậu Trần không để tâm đáp: “Chính sự? Chính sự gì? Mọi người đến đây đều có chính sự mà! Cậu Lý, cậu thấy đúng không? Ha ha!”
Cậu Lý đang bưng ly rượu nghe vậy thì uống cạn một hơi, cười to: “Đúng, tôi cũng có chính sự!”
“Đúng rồi người đẹp, nếu cô không phải người phụ nữ của cậu Nghiêm, vậy có phải mấy người chúng tôi có thể theo đuổi không?”
Mặt Lâm Ngọc hơi đỏ lên, vốn tưởng rằng hội nghị thượng đỉnh nhỏ gần như cùng nổi danh với hội nghị thượng đỉnh Trung Châu sẽ rất cao cấp, không ngờ lại là nơi uống rượu tán gái nhàm chán của đám con nhà giàu.

Lâm Ngọc xoay người muốn rời đi.
Nghiêm Thuỵ Văn vội nhỏ giọng khuyên nhủ: “Trợ lý Lâm, cô đừng nóng giận, những người này chỉ là say quá nên nói năng không kiêng dè thôi.

Hay là tôi thăm dò giúp cô trước? Không nhịn chuyện nhỏ sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn đấy!”
Lâm Ngọc ngạc nhiên nhìn Nghiêm Thuỵ Văn, chẳng lẽ tên này bị ba của anh ta mắng một trận nên đột nhiên giác ngộ à?
“Được, vậy thì vất vả cho anh Nghiêm rồi.”
Nghiêm Thuỵ Văn cười nói: “Có gì đâu, đều là vì Tập đoàn Đông Vương mà!”
Nghiêm Thuỵ Văn đi tới bên cạnh cậu Trần, cười nói: “Cậu Trần, cậu Lý, các anh em, không biết dạo này mọi người có ý định đầu tư không? Kiểu đầu tư chỉ có lãi không có lỗ ấy!”
Cậu Trần giễu cợt: “Cậu Nghiêm, cậu đừng lừa chúng tôi, trên đời này làm gì có giao dịch chỉ có lãi không có lỗ chứ!”
Nghiêm Thuỵ Văn cười nói: “Tôi nào dám lừa mọi người! Có thật mà, hơn nữa trước mắt còn có một vụ như thế, chỉ không biết các vị có hứng thú không!”
Cậu Trần lập tức đẩy người phụ nữ trong lòng ra, hứng thú hỏi: “Mau nói đi, vụ gì?”
Nghiêm Thuỵ Văn nháy mắt với Lâm Ngọc: “Các cậu từng nghe nói đến Tập đoàn Đông Vương chưa!”
Mấy người nhóm cậu Trần gật đầu.
“Gần đây Tập đoàn Đông Vương cướp một mảnh đất từ nhà họ Tống, mọi người có biết chuyện này không?” Nghiêm Thuỵ Văn nói tiếp.
“Biết, chuyện này đã lan truyền khắp Trung Châu rồi! Có người nói sau lưng Tập đoàn Đông Vương có kẻ chống lưng, thậm chí còn dám cướp cả đồ của nhà họ Tống!” Cậu Lý ở bên cạnh chen miệng vào.
Nghiêm Thuỵ Văn nói: “Cũng vì mảnh đất này, Tập đoàn Đông Vương quá tham lam, dù muốn tiếp tục độc chiếm nhưng lại không thể tiêu hoá!”
“Cho nên, lần này trợ lý Lâm đến đây là muốn tìm nhà đầu tư, cùng hợp tác phát triển mảnh đất kia.

Cậu nói đây không phải giao dịch chỉ có lãi không có lỗ thì là gì?” Nghiêm Thuỵ Văn nói.
Cậu Trần nói to: “Tôi biết mảnh đất kia, bên cạnh trạm tàu cao tốc, vị trí hàng đầu, tiền đồ vô lượng, nếu có thể hợp tác phát triển thì chắc chắn có lãi!”
Lâm Ngọc thầm thấy vui mừng, sau mấy lời Nghiêm Thuỵ Văn nói, cô cảm thấy chuyện kêu gọi đầu tư khá có triển vọng.
Lâm Ngọc lặng lẽ giơ ngón tay cái với Nghiêm Thuỵ Văn.
Nghiêm Thuỵ Văn chớp mắt, cười khiêm tốn.
Lâm Ngọc tiếp lời: “Cậu Trần nói đúng, mảnh đất kia thật sự rất có triển vọng, hơn nữa nếu hợp tác phát triển với Tập đoàn Đông Vương thì chỉ có lãi không có lỗ.”
“Nếu mọi người thấy hứng thú thì có thể trở về bàn bạc với phụ huynh.”
“Lần này là vì Tập đoàn Đông Vương đột nhiên xảy ra vấn đề nội bộ, cho nên mới xuất hiện lỗ hổng trong vốn xoay vòng, sau này sẽ không có chuyện được lợi như thế đâu!”
“Cho nên hy vọng mọi người có thể nắm bắt cơ hội!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui