Lòng Lâm Ngọc kinh hãi, cô ôm hy vọng cuối cùng, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Cậu Tống mà cậu nói là Tống An Dân?”
Nghiêm Thuỵ Văn cười khẩy chế nhạo: “Ngoài Tống An Dân, Trung Châu này còn ai dám tự xưng là cậu Tống nữa?”
Lâm Ngọc chợt ngã ngồi xuống sofa phía sau.
Tống An Dân là cậu chủ của tập đoàn Hoa An bá chủ Trung Châu!
Nếu đắc tội Tống An Dân, cho dù có dựa vào cả tập đoàn Đông Vương thì cũng chẳng thể bảo vệ được Trình Kiêu.
Lâm Ngọc lườm Trình Kiêu, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Trình Kiêu, lần này cậu gây hoạ lớn rồi!”
Trình Kiêu chẳng để tâm, vẻ mặt bình thản: “Chị Lâm Ngọc, đừng sợ! Người nào làm người đó chịu trách nhiệm, nhà họ Tống muốn gây chuyện thì cứ để bọn họ nhằm vào tôi là được.”
Lâm Ngọc tức giận, lớn tiếng quát: “Trình Kiêu, cậu chỉ là một vệ sĩ quèn thôi, cậu nghĩ mình là ai? Nếu cậu thật sự đắc tội nhà họ Tống thì đến tôi cũng khó tự bảo vệ được mình thì sao cậu có thể chịu trách nhiệm được?”
Bị Lâm Ngọc hiểu lầm, Trình Kiêu cũng không giận, anh cười nhẹ, nói với nét mặt kỳ lạ: “Vậy cũng chưa chắc, lỡ đâu tôi có thể chịu trách nhiệm được thì sao?”
Lâm Ngọc tức tới bật cười, nhìn Trình Kiêu nói với vẻ cười nhạo: “Được rồi, đừng mơ mộng nữa, mau nghĩ xem lát nữa phải làm gì đi.”
Trình Kiêu truy hỏi: “Chị vẫn chưa nói mà, nếu tôi chịu trách nhiệm được thì chị có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
“Được được được, qua được khủng hoảng trước mắt đã rồi tính!” Lâm Ngọc qua loa lấy lệ, không tin Trình Kiêu có thể gánh chịu được cơn giận của nhà họ Tống.
Nghiêm Thuỵ Văn đột nhiên bật cười: “Chàng trai, chết đến nơi rồi mà cậu vẫn dám mạnh miệng à? Cậu Tống là người cậu có thể đắc tội được sao?”
Trình Kiêu nhìn Nghiêm Thuỵ Văn, lạnh nhạt nói: “Những chuyện này đều do anh sắp đặt đúng không?”
Lâm Ngọc sửng sốt, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, giận dữ nhìn Nghiêm Thuỵ Văn rồi quát: “Nghiêm Thuỵ Văn, tôi còn tưởng cậu đã thay đổi tính nết, không ngờ cậu lại âm hiểm đến vậy! Dám chơi trò mượn dao giết người!”
Nghiêm Thuỵ Văn cười mỉa đắc ý: “Bây giờ trợ lý Lâm mới hiểu có phải quá muộn không? Chàng trai, cậu chờ gánh chịu cơn giận của cậu Tống đi!”
“Tiểu nhân hèn hạ!” Lâm Ngọc bực tức mắng.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nam nhã nhặn đột nhiên vang lên.
Một chàng trai trẻ mặc vest đen đẹp trai anh tuấn, khí chất nho nhã dẫn theo vài thuộc hạ từ tốn đi từ cửa lớn đến khu vực nghỉ.
Nhìn thấy chàng trai trẻ này, tất cả các cậu chủ giàu có trong khu vực nghỉ đều đứng dậy, cung kính khom người cúi đầu, gọi: “Cậu Tống!”
“Mọi người đừng khách sáo, ngồi xuống đi!” Tống An Dân mỉm cười hòa nhã, mỗi một động tác đều mang theo phong cách quý phái.
“Cảm ơn cậu Tống!”
Có thể nhìn ra được mọi người đều kính nể Tống An Dân từ tận đáy lòng.
Trình Kiêu nhìn Tống An Dân, trong mắt chợt bùng lên ánh sáng đáng sợ.
Qua tám trăm năm, cuối cùng anh cũng gặp lại kẻ thù lớn nhất kiếp trước.
Trình Kiêu biết rõ đằng sau vẻ ngoài hiền hoà tốt bụng của Tống An Dân ẩn giấu một trái tim độc ác thế nào.
Nhưng Tống An Dân lại không như đám Nghiêm Thuỵ Văn, phong cách làm việc của anh ta cực kỳ bình tĩnh, làm người cũng rất khiêm tốn.
Không giống như con ông cháu cha giàu có, ngược lại giống như một người lớn tuổi đức cao vọng trọng.
Nhưng một khi làm việc thì thủ đoạn của anh ta lại vô cùng tàn nhẫn, có thể nói là không từ thủ đoạn.
Kiếp trước, Trình Kiêu không biết rõ khoảng cách giữa mình và Tống An Dân, còn tưởng thua anh ta là do mình đen đủi.
Nhưng với tầm nhìn hiện tại của Trình Kiêu, nhìn nhận lại khoảng cách giữa mình kiếp trước và Tống An Dân mới phát hiện, kiếp trước, anh thua anh ta chẳng oan uổng chút nào.
Dù là năng lực hay mưu mô, Tống An Dân đều hơn anh rất nhiều, rất nhiều.
Lâm Ngọc cũng vội vàng hơi cúi người, chào: “Cậu Tống!”
Tống An Dân khẽ gật đầu với Lâm Ngọc: “Cô là trợ lý Lâm phải không? Tôi đã nghe ba tôi nhắc tới bên cạnh chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đông Vương có một trợ thủ đắc lực tài trí vẹn toàn, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền!”
Lâm Ngọc hơi giật mình, không ngờ nhân vật lớn như Tống An Dân lại chú ý đến mình!
Điều này khiến Lâm Ngọc có cảm giác được quan tâm mà lo sợ.
“Cậu Tống quá khen!” Lâm Ngọc khiêm tốn nói.
Ánh mắt Trình Kiêu chợt lạnh lẽo, có lẽ Lâm Ngọc tưởng rằng Tống An Dân chỉ tình cờ chú ý đến mình.
Thực ra không phải như vậy, kiếp trước Tống An Dân vẫn luôn ham muốn có được Lâm Ngọc, mọi người đều tưởng Lâm Ngọc giúp Trình Kiêu giải quyết màn đối đầu giữa tập đoàn Đông Vương và nhà họ Tống, Tống An Dân bắt đầu nổi lên lòng yêu người tài, vậy nên mới một lòng muốn có được cô gái xinh đẹp và thông minh này.
Nhưng Trình Kiêu cảm thấy có lẽ Tống An Dân đã có ý đồ với Lâm Ngọc từ lâu rồi.
Nếu không, sao lúc này Tống An Dân lại có thể biết nhiều về Lâm Ngọc như thế?
Chỉ tiếc rằng, cho Trình Kiêu biết khuôn mặt thật của Tống An Dân thì bây giờ cũng chẳng thể nói cho Lâm Ngọc, hơn nữa cho dù nói thì chưa chắc Lâm Ngọc đã tin.
Tống An Dân nhìn mọi người, ánh mắt chẳng hề dừng lại trên người Trình Kiêu, anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ở đây xảy ra chuyện gì thế?”
Cậu Lý lập tức đứng lên, hung ác lườm Trình Kiêu: “Cậu Tống, vừa nãy thằng ranh này đánh tôi! Tôi ở câu lạc bộ của cậu mà lại bị một tên vệ sĩ quèn đánh, cậu phải ra mặt giải quyết cho tôi đấy!”
Vẻ mặt Tống An Dân trở nên nghiêm túc, anh ta trầm giọng bảo: “Ban đầu khi dựng lên câu lạc bộ Hoàng Triều, tôi đã đặt ra quy tắc, bất cứ ai kể cả tôi cũng đều không được đánh nhau trong câu lạc bộ!”
“Người nào làm trái quy tắc đều sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Tống tôi!”
Lâm Ngọc vội vã giải thích: “Cậu Tống, là bọn họ vô lý trước, vệ sĩ của tôi vì bảo vệ tôi nên mới ra tay thôi, mong cậu Tống minh xét!”
Tống An Dân nhìn cậu Lý, hỏi: “Là như vậy à?”
Nét mặt cậu Lý hơi lúng túng, nhưng anh ta không dám nói dối: “Đúng vậy.”
Tống An Dân gật đầu: “Tuy là Lý Thông khiêu khích trước, nhưng dù sao cũng là vệ sĩ của cô ra tay.
Thế này đi, nể mặt cô Lâm, bảo vệ sĩ của cô xin lỗi Lý Thông, được không?”
Lâm Ngọc vui mừng khôn xiết, cứ tưởng Tống An Dân tới chắc chắn sẽ làm khó Trình Kiêu.
Không ngờ anh ta lại dễ thương lượng như vậy, chỉ cần xin lỗi là xong.
“Trình Kiêu, mau cảm ơn cậu Tống đi!” Lâm Ngọc hấp tấp nói.
Cậu Lý sửng sốt, nói với vẻ không phục: “Không phải chứ cậu Tống, thằng ranh này đánh tôi ở câu lạc bộ của cậu mà cậu lại chỉ yêu cầu cậu ta xin lỗi là xong chuyện à?”
“Hình phạt này có phải hơi nhẹ quá không?”
Tống An Dân nhìn cậu Lý, trầm giọng nói: “Lý Thông, tuy tôi đặt ra quy tắc không được đánh nhau, nhưng quy tắc luôn cố định, còn con người thì có thể linh hoạt.
Nếu không phải cậu khiêu khích trước thì sao họ lại phá vỡ quy tắc?”
“Nếu nói một cách nghiêm khắc thì cậu mới là kẻ đầu sỏ!”
Cậu Lý mau chóng bật cười: “Ha ha, cậu Tống nói đùa, tôi đâu có ra tay, sao lại thành kẻ đầu sỏ rồi?”
“Thôi vậy, nể mặt cậu Tống, xin lỗi thì xin lỗi vậy! Thằng ranh này được hời quá!”
Nghiêm Thuỵ Văn cũng không cam lòng lắm, không ngờ Tống An Dân lại chỉ bắt Trình Kiêu xin lỗi!
Anh ta còn tưởng ít nhất Tống An Dân cũng sẽ đánh gãy chân hay gãy tay Trình Kiêu chứ?
Cậu Lý nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt hung ác: “Nhãi ranh, nếu cậu Tống đã nói như vậy thì cậu xin lỗi đi!”
“Chết tiệt, đúng là được hời cho thằng ranh con này!”
Các cậu chủ nhà giàu đều tỏ vẻ không cam lòng.
Lâm Ngọc thả lỏng, nhà họ Tống có thể xưng bá nhiều năm ở Trung Châu, quả nhiên không phải không có lý do.
Mỗi người thừa kế của nhà họ Tống đều là người tài trí mưu lược kiệt xuất.
Tống Hoa An là người như vậy, Tống An Dân bây giờ cũng thế, hơn nữa còn có xu hướng hậu sinh khả uý.
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu vẫn còn đang đứng ngây ra đó, thầm kéo tay áo anh, nhắc nhở: “Chàng trai ngốc này, còn không mau xin lỗi đi!”
Trình Kiêu lẳng lặng nhìn Tống An Dân với vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ nói: “Muốn tôi xin lỗi, anh ta vẫn chưa xứng.”.