Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Kiếp trước, Tống An Dân hại Trình Kiêu nhà tan cửa nát, còn làm nhục Lâm Ngọc đến chết.
Kiếp này, sao Trình Kiêu có thể cúi đầu trước anh ta nữa?
Lâm Ngọc phản ứng lại đầu tiên, cô ta đang mừng thầm trong lòng bởi Tống An Dân quá dễ thương lượng, không so đo với Trình Kiêu.
Chỉ yêu cầu Trình Kiêu xin lỗi, rõ ràng là đang thiên vị họ.
Nhưng điều khiến Lâm Ngọc không thể ngờ nổi là Trình Kiêu lại từ chối xin lỗi!
Còn nói ra lời sỉ nhục!
“Trình Kiêu, cậu điên rồi à? Đừng nói linh tinh, mau xin lỗi!” Lâm Ngọc sốt ruột chỉ muốn ấn đầu Trình Kiêu để anh cúi đầu.
Cậu Lý là người phản ứng lại thứ hai, anh ta chợt cười lớn hưng phấn: “Ha ha ha, cậu Tống, cậu ta từ chối kìa! Cậu ta từ chối rồi, lần này không trách tôi được nữa nhé!”
Đám Nghiêm Thuỵ Văn cũng phản ứng lại, cả đám nhìn Trình Kiêu với vẻ không dám tin, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Móa nó, đầu thằng này bị lừa đá á! Cậu ta chỉ là một vệ sĩ quèn mà lại từ chối ý tốt của cậu Tống, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Điên rồi, đúng là tự tìm cái chết!”
Nghiêm Thuỵ Văn như mở cờ trong lòng: “Thằng ranh này đúng là rất cá tính, lại đi từ chối ý tốt của cậu Tống! Ban đầu tôi còn thấy tiếc, cơ hội tốt thế này lại để thằng ranh đó qua được một kiếp, bây giờ thì hay rồi, cậu ta chết chắc rồi!”
Trình Kiêu không trả lời Lâm Ngọc, chỉ lẳng lặng nhìn Tống An Dân.
Tống An Dân cũng đang nhìn Trình Kiêu, nụ cười trên mặt biến mất.
Nếu theo tính cách của anh ta, Trình Kiêu vi phạm quy tắc của câu lạc bộ Hoàng Triều, chắc chắn anh ta sẽ không tha thứ.
Nhưng ván cờ bọn họ nhắm đến tập đoàn Đông Vương đang ở thời khắc quan trọng, anh ta không muốn thêm rắc rối vào thời điểm này.
Dù sao Lâm Ngọc cũng là người thân cận nhất bên cạnh Vương Đỗ Lan, nếu lúc này động đến Lâm Ngọc, nhỡ bị Vương Đỗ Lan phát hiện ra kế hoạch của bọn họ thì sẽ được một mất mười.
Nhưng không ngờ vệ sĩ quèn bên cạnh Lâm Ngọc lại ngông cuồng đến thế này, chẳng những không nể mặt anh ta mà còn làm anh ta bẽ mặt trước bao người.
Đương nhiên Tống An Dân không thể chịu nổi, nếu không sẽ thành ra giấu đầu hở đuôi.
“Nếu cậu không chịu xin lỗi thì xử lý theo quy tắc đi!”
Tống An Dân nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, thấp giọng ra lệnh: “Chu Lâm, ông lên đi.”
Đám cậu Lý và cậu Trần chợt trở nên phấn khích.
“Để ông Chu ra tay, xem ra lần này cậu Tống giận thật rồi! Thằng ranh con kia chờ bị gãy tay hoặc gãy chân đi!”
Lâm Ngọc cau mày, cô ta không hiểu quy tắc của câu lạc bộ Hoàng Triều, vội vàng hỏi: “Cậu Tống có ý gì?”
Thái độ của Tống An Dân với Lâm Ngọc vẫn rất phong độ lịch lãm, anh ta mỉm cười nhã nhặn: “Đối với người phá vỡ quy tắc của câu lạc bộ thì có hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, tự bẻ một trong tứ chi của mình thì có thể rời đi!”
“Thứ hai, thắng được thuộc hạ của tôi thì cũng có thể rời đi!”
“Đương nhiên, nếu thua thì vẫn phải tự bẻ một trong tứ chi, nhưng quyền lựa chọn thuộc về tôi.”
Lâm Ngọc nghe mà sợ hết hồn hết vía, chẳng trách nghe Trình Kiêu từ chối xin lỗi, đám cậu chủ nhà giàu lại phấn khích như vậy.
Thì ra hình phạt nghiêm trọng đến thế này!
“Cậu Tống có thể cho cậu ấy một cơ hội để cậu ấy xin lỗi được không?” Lâm Ngọc thăm dò hỏi.
Tống An Dân lắc đầu: “Xin lỗi cô Lâm, tuy tôi đánh giá cô rất cao, nhưng không có quy tắc không thành tiêu chuẩn.

Tôi đã cho cậu ta cơ hội rồi, là cậu ta không nhận.”
Lâm Ngọc tức giận lườm Trình Kiêu, dường như đang nói: “Cậu nhóc, tôi cố gắng hết sức rồi, cậu tự cầu phúc đi!”
Tống An Dân nhìn Trình Kiêu rồi bảo: “Ở đây có rất nhiều trò giải trí, cậu chọn trò mình giỏi nhất đi, chỉ cần cậu thắng được Chu Lâm thì cậu có thể an tâm ra về!”
“Nếu không, để lại một chân!”
Giọng Tống An Dân bình thản nhưng lại toát lên uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Khí thế này là điều mà các cậu chủ đang có mặt ở đây đều không có.
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu, trong lòng rối rắm.

Tuy Trình Kiêu với cô ta là quan hệ thuê và được thuê, nhưng dù sao Trình Kiêu cũng được cô ta mời tới.
Cô ta không đành lòng nhìn Trình Kiêu rơi vào nguy hiểm!
“Trình Kiêu, cậu có giỏi trò nào ở đây không? Nếu không có thì để tôi thay cậu!”
Mặc dù Lâm Ngọc không chắc chắn nhưng cô ta cũng thường xuyên chơi trò chơi ở câu lạc bộ, có lẽ sẽ giỏi hơn vệ sĩ như Trình Kiêu.
Trình Kiêu mỉm cười: “Cảm ơn ý tốt của chị Lâm Ngọc, nhưng những trò chơi trẻ con này không làm khó được tôi đâu.”
Trình Kiêu nhìn Chu Lâm, nói với giọng điệu khinh khỉnh: “Ông chọn đi, tôi ứng chiến.

Nếu tôi với ông hoà nhau thì coi như tôi thua!”
Những cậu chủ đang có mặt đều choáng váng!
Cậu Lý chửi thề: “Đậu má, thằng này đúng là điên rồi! Ở trước mặt huấn luyện viên Chu mà vẫn dám ngạo mạn thế này!”
Cậu Trần cũng giễu cợt: “Thằng này đúng là kiêu ngạo cùng cực! Đến huấn luyện viên Chu mà nó cũng chẳng coi ra gì!”
Nghiêm Thuỵ Văn cúi đầu, mỉa mai đắc ý: “Huấn luyện viên Chu là huấn luyện viên hàng đầu của câu lạc bộ, được gọi là ‘mười trò toàn năng’.

Chàng trai, cậu chết chắc rồi!”
Lâm Ngọc cũng sầm mặt, suýt thì bị tức ngất xỉu.
“Trình Kiêu, cậu đúng là ngông cuồng! Chẳng lẽ cậu không biết để cao thủ ra tay thì mình phải nắm bắt cơ hội quan trọng nhường nào? Thế mà cậu lại để người ta chọn, cậu…” Lâm Ngọc tức đến nỗi không biết phải nói gì.
Vẻ khinh bỉ thoáng qua trong mắt Tống An Dân, anh ta cứ tưởng có lẽ Trình Kiêu sẽ có chút năng lực, bây giờ xem ra chỉ là tên hữu dũng vô mưu, muốn thể hiện trước mặt người đẹp mà thôi.
Không đáng để lo lắng.
Chu Lâm tức giận, thế mà ông ta bị một thằng nhóc khinh thường.
“Chàng trai, cậu đừng hối hận!”
Nói xong, Chu Lâm liếc nhìn các trò chơi trong phòng rồi dừng lại ở trò bắn tên.
“Vậy so bắn tên đi!”
Chu Lâm thầm chế nhạo: “Cậu nhóc, cho cậu khoe tài đấy! Tôi chọn bắn tên, cho dù chúng ta có thể cùng bắn vào hồng tâm thì cũng chỉ có thể coi là hoà!”
Mà vừa nãy Trình Kiêu đã nói, nếu hoà thì coi như anh thua.
Lâm Ngọc thầm cầu nguyện trong lòng, đừng chọn bắn tên, đừng chọn bắn tên.

Vì Lâm Ngọc cũng biết, trong các trò chơi ở đây chỉ có bắn tên là có khả năng hoà cao nhất.
Kết quả, rõ ràng Chu Lâm cũng nghĩ đến điều này, vậy nên ông ta quả quyết lựa chọn bắn tên.
Như thế, cho dù Trình Kiêu có thể bắn trúng hồng tâm thì cũng vẫn thua.
Lâm Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt, nhìn Trình Kiêu với vẻ bất lực: “Trình Kiêu, cậu tự cầu phúc đi!”
Ngạo mạn thì sẽ phải trả giá!
Cậu Lý cười lớn: “Được lắm, huấn luyện viên Chu quả nhiên lợi hại, thằng nhãi này chắc chắn sẽ thua!”
“Đúng, ai bảo vừa nãy cậu ta khoe mẽ chứ? Cho dù cậu ta và huấn luyện viên Chu cùng bắn trúng hồng tâm thì cũng hoà nhau! Tự cậu ta đã nói, hoà thì coi như cậu ta thua!”
“Ha ha, đúng là nực cười, thằng này đúng là thằng ngu!”
Đám con nhà giàu đều cảm thấy Trình Kiêu là kẻ ngu ngốc!
Trình Kiêu lười để ý đến mọi người, anh nhìn Chu Lâm đang mỉa mai rồi nói: “Ông bắn trước đi.”
“Cậu nhóc, là cậu tự tìm chết đấy, đừng trách tôi cậy già bắt nạt trẻ!” Chu Lâm lạnh lùng nói, sau đó quay người đi đến nơi bắn cung.
Nhóm Tống An Dân cũng đi theo, Lâm Ngọc đi sau Trình Kiêu, mềm lòng bảo: “Trình Kiêu, hay là không thi đấu nữa để tôi nghĩ cách khác.”
Trình Kiêu mỉm cười tự tin: “Chị Lâm Ngọc, chị không tự tin về tôi đến vậy à?”
Lâm Ngọc tỏ vẻ bất lực: “Tuy cậu là vệ sĩ tôi bỏ tiền ra thuê, nhưng nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị thì sao tôi có thể trơ mắt nhìn cậu gặp nguy hiểm được?”
“Đừng thi đấu nữa, để tôi nghĩ cách.”
Trình Kiêu cười nhẹ: “Chị Lâm Ngọc, chị vẫn lương thiện như vậy, nhưng chị yên tâm…”
Trình Kiêu dừng lại, ánh mắt lướt qua đám Tống An Dân mang theo sự khinh bỉ.
“Có tôi ở đây, bọn họ đều chỉ là kiến hôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui