Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Nhìn Vũ Lạc kim thoa dứt khoát dời đi, không một tiếng chào hỏi, sắc mặt Tống An Dân vô cùng khó coi.
Nhưng tạm thời Vũ Lạc kim thoa không phải người mà nhà họ Tống bọn họ có thể đắc tội.
Trước không nói đến thế lực Lôi nữ vương đằng sau Vũ Lạc, mà cho dù bản thân Vũ Lạc, nhà họ Tống cũng không dám đắc tội, dù sao bây giờ Vũ Lạc cũng là tâm phúc bên cạnh thị trưởng.
Lâm Ngọc cũng lộ vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Trình Kiêu, cảm thấy trong lòng có rất nhiều vấn đề không hiểu, nhưng nhất thời không biết hỏi từ đâu.
Nghiêm Thụy Văn cực kỳ tức giận, vừa rồi đã thật sự dọa anh ta sợ hãi.
May là Vũ Lạc kim thoa không nổi giận.
Nghiêm Thụy Văn chỉ vào Lâm Ngọc, lạnh lùng hét lớn: “Trợ lý Lâm, cô được lắm! Vậy mà dung túng cho vệ sĩ của mình đắc tội Vũ Lạc kim thoa, nếu Lôi nữ vương trách tội xuống, cô gánh nổi không?”
“Đến lúc đó, e rằng toàn bộ tập đoàn Đông Vương cũng xong đời!”
“Mà cô, chính là tội nhân của tập đoàn Đông Vương!”
Lâm Ngọc tức giận quát: “Im miệng! Anh có tư cách gì nói lời như vậy, vừa rồi anh tránh nhanh hơn bất kỳ người nào, thậm chí còn tỏ ra không quen biết chúng tôi.

Bây giờ Vũ Lạc rời đi rồi, anh lại bắt đầu nhảy nhót, đúng là không biết xấu hổ!”
Nghiêm Thụy Văn bị đâm trúng tim đen, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Nhưng, chắc chắn anh ta sẽ không thừa nhận.
“Trợ lý Lâm, cô đừng ngậm máu phun người.

Người đắc tội với Vũ Lạc kim thoa là người của cô, là vệ sĩ của cô.

Chuyện này tất cả mọi người có thể làm chứng.”
“Chờ sau khi trở về, tôi sẽ nói ra chuyện này ra trước mặt mọi người trong buổi họp hội đồng quản trị, xem cô giải thích với các thành viên trong hội đồng quản trị thế nào!”
Lâm Ngọc tức giận quát: “Nghiêm Thụy Văn, mắt chó của anh mù à! Chẳng lẽ anh không nhìn thấy là tự Vũ Lạc kim thoa rời đi sao? Hơn nữa còn xin lỗi Trình Kiêu, thế nào lại thành Trình Kiêu đắc tội cô ta rồi?”
Nghiêm Thụy Văn lạnh lùng cười nói: “Hừ, những lời này cô giữ lại mà giải thích với hội đồng quản trị, dù sao tôi chỉ biết là vệ sĩ của cô từ chối ý tốt của Vũ Lạc kim thoa, bỏ lỡ cơ hội kết giao với Lôi nữ vương.

Đến lúc đó, xem Vương Đỗ Lan cho mọi người trong hội đồng quản trị một câu trả lời thỏa đáng thế nào.”
“Hèn hạ vô sỉ!” Lâm Ngọc giận không kìm nổi.
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Chị Lâm Ngọc, anh ta muốn nói thì cứ để anh ta nói, cần gì phải chấp nhặt với loại tiểu nhân này chứ? Chúng ta về thôi!”
“Được!”
Trình Kiêu và Lâm Ngọc rời khỏi câu lạc bộ Hoàng Triều.
Vừa lên xe, Lâm Ngọc bắt đầu phàn nàn: “Hội nghị thượng đỉnh dạng nhỏ cái gì chứ, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, cũng chỉ là buổi giao lưu của đám cậu ấm nhà giàu chẳng ra gì!”
“Vốn còn trông cậy có thể kéo đầu tư trong hội nghị thượng đỉnh dạng nhỏ đấy, sau này tôi sẽ không bao giờ đến nơi như thế này nữa.”
Trình Kiêu hỏi: “Lỗ hổng tài chính của tập đoàn Đông Vương thật sự lớn như vậy sao? Các chị có từng nghĩ rằng, có lẽ tập đoàn Đông Vương bị người ta gài bẫy hay không?”
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu, cảnh giác nói: “Trình Kiêu, có phải cậu biết quá nhiều chuyện của tập đoàn Đông Vương chúng tôi rồi không?”
“Còn nữa, đừng nói với tôi rằng thân phận của cậu chỉ là một vệ sĩ nữa.

Nói thật đi, rốt cuộc cậu là ai? Có mục đích gì?”
Trình Kiêu gượng cười: “Chị Lâm Ngọc, tôi có thể có mục đích gì? Là chị chủ động muốn tôi làm vệ sĩ của chị, cũng không phải tôi cố ý nằm vùng bên cạnh chị, sao chị có thể không biết xấu hổ nghi ngờ tôi chứ?”
Lâm Ngọc cũng không tin Trình Kiêu sẽ có mục đích gì, hơn nữa cho dù Trình Kiêu thật sự có mục đích, Lâm Ngọc cũng cảm thấy Trình Kiêu sẽ không làm tổn thương cô ta.
Dù sao, có đôi khi trực giác của phụ nữ vẫn rất chính xác.
Nhất là Lâm Ngọc phát hiện ra dịu dàng nồng đậm trong ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô ta.
Loại tình cảm này nhất định phải tự mình trải qua, căn bản không làm giả được!
Nhưng Lâm Ngọc cũng không nhớ ra trước đây có quen Trình Kiêu.
“Không phải tôi nghi ngờ cậu, mà ngay cả đám cậu ấm nhà giàu như Nghiêm Thụy Văn hay như Tống An Dân mà cậu cũng không coi ra gì, cuối cùng ngay cả Vũ Lạc kim thoa hay thậm chí là Lôi nữ vương cậu cũng chẳng thèm ngó tới, sao đây có thể là thái độ một vệ sĩ nên có?” Lâm Ngọc nói.
“Nói đi, rốt cuộc cậu là ai? Có mục đích gì không?” Lâm Ngọc hỏi lại.
Trình Kiêu suy nghĩ, quyết định tạm thời không nói cho Lâm Ngọc: “Chị Lâm Ngọc, chị đừng hỏi nhiều vậy nữa.

Chị chỉ cần hiểu rõ rằng tôi tuyệt đối sẽ không hại chị, như vậy là được rồi.”
Lâm Ngọc nặng nề gật đầu: “Được, điểm này tôi tin cậu!”
“Cảm ơn chị Lâm Ngọc!” Trình Kiêu rất vui, cho dù bây giờ anh chưa từng tỏ rõ thân phận của mình, nhưng Lâm Ngọc vẫn bằng lòng tin tưởng anh.

Có thể thấy được, trong tiềm thức Lâm Ngọc bằng lòng coi Trình Kiêu anh là bạn bè.
Trong xe tạm thời yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Trình Kiêu hỏi: “Chị Lâm Ngọc, chị còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu?”
Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu, hơi suy ngẫm nói: “Cậu nói có người hãm hại tập đoàn Đông Vương, điểm ấy chủ tịch đã nhận ra rồi.

Hơn nữa cũng đại khái đoán được người đứng đằng sau là ai.”
“Hôm qua Chủ tịch tự mình đến dự lễ khai mạc hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, thật ra cũng là muốn tìm cách giải quyết, nhưng tiếc không tìm được.”
Trình Kiêu hơi khâm phục mẹ và chị Lâm Ngọc, anh là bởi vì biết trước lịch sử nên mới hiểu rõ lần này tập đoàn Đông Vương bị nhà họ Tống gài bẫy.
Nhưng, Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc lại hoàn toàn dựa vào trực giác đoán được có người muốn hãm hại tập đoàn Đông Vương.
“Các chị đoán là nhà họ Tống sao?” Trình Kiêu hỏi.
Lâm Ngọc giật mình, cô ta và chủ tịch trải qua vô số lần phân tích mới nghi ngờ chuyện lần này tập đoàn Đông Vương bị cắt đứt mắt xích tài chính là do nhà họ Tống thiết kế, hơn nữa tất cả vẫn đang trong giai đoạn nghi ngờ.
Nhưng một người ngoài như Trình Kiêu lại đoán được là nhà họ Tống, điều này sao có thể không khiến Lâm Ngọc khiếp sợ!
“Cậu đoán là nhà họ Tống, có chứng cứ gì không?” Lâm Ngọc hỏi ngược lại.
Trình Kiêu dựa vào kết quả điều tra hội nghị thượng đỉnh Trung Châu lần này ở kiếp trước, nói ra: “Đầu tiên, với thực lực của nhà họ Tống, các chị tranh mảnh đất kia với nhà họ Tống, người thắng cuối cùng không nên là các chị.”
“Tôi nghi ngờ đó là nhà họ Tống cố ý nhường các chị, dùng để vây giữ tài chính của các chị.”
“Sau đó, ngân hàng cắt đứt tài chính! Cũng chỉ có sức kêu gọi của nhà họ Tống mới có thể khiến ngân hàng ngừng cho tập đoàn Đông Vương vay tiền.”
“Đến sau đó, khiến tập đoàn Đông Vương bị cô lập hoàn toàn, không lấy được đầu tư.

Điểm ấy, công ty bình thường cũng không làm được, chỉ có nhà họ Tống mới có thực lực này.

Cuối cùng, tập đoàn Đông Vương đi đến bước đường cùng.”
“Lúc này, nhà họ Tống dùng giá thấp thu mua tập đoàn Đông Vương, thực lực của nhà họ Tống sẽ tăng mạnh, đuổi sát mấy thế gia siêu cấp ở Thủ Đô!”
Lâm Ngọc không nhịn được giơ ngón cái với Trình Kiêu: “Lợi hại, cậu rất lợi hại! Phân tích của cậu không khác chủ tịch chút nào, nếu như dẫn cậu đến gặp chủ tịch, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui!”
Trình Kiêu thầm cười khổ, có thể không giống được sao? Đáp án anh nói ra vốn chính là điểm đánh ngờ do Vương Đỗ Lan viết lại ở kiếp trước.
Hơn nữa còn là điểm đánh ngờ viết ở giai đoạn sau khi mọi chuyện gần như đã thành, cho dù đưa cho Vương Đỗ Lan xem, Vương Đỗ Lan cũng sẽ giật nảy mình!
“Đúng rồi, hay là cậu trở về tập đoàn Đông Vương gặp chủ tịch một lần với tôi? Tôi đoán rằng chắc chắn bà ấy sẽ rất vui khi gặp cậu!” Lâm Ngọc nói ra.
Trình Kiêu suy nghĩ, lúc này không phải lúc thích hợp đến tập đoàn Đông Vương.
“Đợi thêm đi, tôi có một số việc cần phải xử lý, có cơ hội tôi nhất định đến thăm tập đoàn Đông Vương!” Trình Kiêu nói.
Lâm Ngọc cũng không miễn cưỡng, chỉ hơi tiếc nuối nói: “Vậy được rồi! Tự cậu cẩn thận chút!”
“Ừ, chị Lâm Ngọc cũng vậy, sau khi trở về, chắc chắn Nghiêm Thụy Văn sẽ nói chuyện tôi từ chối Vũ Lạc ra, chị cần nghĩ cách ứng phó từ trước!”
“Yên tâm, tôi sớm đã nghĩ xong rồi!” Lâm Ngọc cười nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui