Thời gian còn sớm, Trình Kiêu không trở về nhà họ Hướng mà đi dạo loanh quanh trên đường phố.
Đối với thành phố Trung Châu, Trình Kiêu vô cùng quen thuộc, còn quen thuộc hơn cả Hà Tây.
Dù sao thành phố này mới là sân khấu mà Trình Kiêu phấn đấu ở kiếp trước.
Có vui vẻ, có sung sướng, có thất bại, có thành công.
Mặc dù cuối cùng kết thúc trong bi kịch, nhưng cũng có rất nhiều hồi ức tốt đẹp.
Rẽ vào một con đường, không xa phía trước chính là khu chung cư sông Luyện Giang.
Khu chung cư nằm ở ven sông Luyện Giang, phong cảnh rất đẹp, bên cạnh gần kề một công viên nhỏ, là nơi tiện nghi cực kỳ đáng sống.
Nhưng mà, Trình Kiêu lại nhìn thấy tòa nhà cao nhất của khu chung cư đang cuồn cuộn khói đặc, hình như đang xảy ra hỏa hoạn.
Tòa nhà kia là tòa nhà thương mại, được đưa vào sử dụng sau khi khu chung cư xây xong không lâu, bây giờ cũng qua rất nhiều năm rồi.
Tỷ lệ tòa nhà thương mại xảy ra hỏa hoạn cao hơn tòa nhà dân ở gấp mười lần, hơn nữa tòa nhà thương mại xảy ra hỏa hoạn gây nguy hại cực lớn.
Trình Kiêu chạy nhanh về phía tòa nhà xảy ra hỏa hoạn, bên tai đã vang lên tiếng còi xe cứu hỏa.
Một chiếc lại một chiếc xe cứu hỏa chạy đến hiện trường.
Xung quanh tấp nập nhiều người, đều là một số người hóng hớt không chê chuyện lớn.
Hiện trường hỏa hoạn đã được chăng dây cảnh báo nguy hiểm, chiến sĩ mặc đồng phục phòng cháy chữa cháy vây thành vòng tròn, ở giữa là một chiếc xe cứu viện đang dựng thang mây lên.
Ngoài ra còn có hai chiếc xe dập lửa, chiến sĩ phòng cháy chữa cháy bất chấp nguy hiểm bắt đầu phun nước vào tòa nhà.
Lửa cháy ngút trời, thiêu đốt phát ra tiếng lốp bốp, che đi tiếng kêu cứu của nhân viên bên trong tòa nhà.
Trong tòa nhà còn không ngừng có đồ rơi xuống, không cẩn thận sẽ rất dễ bị đập lên người, rất nguy hiểm.
Một số người nhà nghe tin chạy đến, xông đến bên cạnh dây cảnh báo nguy hiểm, bắt đầu gọi điện thoại cho người thân của mình.
Sau khi lấy được tin tức của người thân, các người nhà bắt đầu gào thét với chiến sĩ phòng cháy chữa cháy.
Một bác gái hơn sáu mươi tuổi nước mắt giàn giụa hét lớn: “Con trai tôi còn ở trên đó, cầu xin các cậu, mau đi cứu nó!”
“Vợ, vợ tôi còn ở trên đó, cho tôi đi lên, đừng cản tôi, tôi muốn đi lên cứu cô ấy!” Một thanh niên xông thẳng vào dây cảnh báo nguy hiểm.
“Mẹ, mẹ, mẹ tôi còn ở bên trong, tôi muốn đi cứu bà, các anh ngăn tôi làm gì?”
“Đám khốn kiếp tham sống sợ chết các anh không đi lên cứu người, còn không cho chúng tôi lên cứu, rốt cuộc các anh muốn làm gì!”
Càng ngày càng nhiều người nhà bắt đầu nói lời ác độc, chửi mắng những chiến sĩ phòng cháy chữa cháy.
Đại đội trưởng Ngô Hải Long phụ trách chỉ huy ở đây đi đến, cầm loa phóng thanh hô to với mọi người: “Mọi người yên tâm, đội cứu viện của chúng tôi đã đi lên rồi, mọi người đừng sốt ruột, chúng tôi cam đoan nhất định sẽ giúp tất cả mọi người bình an đi xuống!”
Tốc độ của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy rất nhanh, thời gian dần trôi, thi thoảng có người được cứu xuống, sau khi nhìn thấy người thân của mình, lập tức khóc lóc kể lể.
Những người nhà còn người thân bị kẹt bên trong thì càng thêm sốt ruột, không ngừng thúc giục.
Một chiến sĩ phòng cháy chữa cháy mặt bị hun đen, thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Ngô Hải Long, kêu lên: “Đội trưởng, thang mây chỉ có thể đến tầng mười sáu, tầng cao hơn không lên tới!”
“Lửa cháy càng lúc càng lớn, đã bắt đầu lan vào bên trong, e rằng người bên trên gặp nguy hiểm!”
Ngô Hải Long với vóc dáng cao lớn cường tráng, mày rậm mắt to gầm lên một tiếng: “Thang mây không thể đi lên, vậy thì tổ chức đội cứu viện xông lên!”
Chiến sĩ kia giải thích: “Nhưng thời gian quá gấp rút, chúng ta căn bản không đủ người!”
Ngô Hải Long quét mắt nhìn hiện trường, quát: “Tìm một số người trẻ tuổi có kinh nghiệm phòng cháy chữa cháy phụ trách sơ tán bên dưới, những chiến sĩ phụ trách mặt đất lui về, đi lên tìm kiếm cứu người cùng tôi!”
“Vâng!”
Lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt xấu xí đi đến, trầm giọng nói: “Đội trưởng, anh phải ở lại chỉ huy toàn cục, tôi dẫn người lên tìm kiếm cứu người!”
Ngô Hải Long nhìn đội phó nhà mình, vết thương kinh khủng trên mặt anh ta là vết sẹo để lại mãi mãi sau khi cứu một bé gái bảy tuổi trong vụ hỏa hoạn lần trước.
Sau đó, đứa bé được cứu đến bệnh viện thăm anh ta, dùng lời nói ngây thơ thuần khiết nhất nói: “Chú, mặc dù mặt của chú bị hủy, nhưng trong lòng cháu, vết sẹo kia là bằng chứng quý giá nhất! Lớn lên, cháu muốn lấy chú!”
Lúc ấy, đội phó và toàn bộ người trong phòng bệnh đều bị chọc cười, cảm giác đau xót trên mặt cũng dịu đi rất nhiều.
Ngô Hải Long nặng nề vỗ lên bả vai đội phó, nói: “Anh em, mỗi lần cứu viện đều là cậu xông lên phía trước thay tôi.
Bây giờ vết thương của cậu còn chưa lành hẳn, lần này nên đổi là tôi đi rồi!”
Đội phó còn muốn khuyên nhủ, Ngô Hải Long quyết đoán: “Được rồi, quyết định như vậy đi, việc này không nên chậm trễ, mọi người theo tôi đi lên!”
Đội phó đứng thẳng lưng, chào theo nghi thức quân đội với Ngô Hải Long.
Lúc này, mấy chiếc xe đỗ ở ven đường, một đoàn người vội vàng đi xuống.
Cầm đầu là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, trên mặt tràn đầy lo lắng, ông ta vừa xuống xe đã lập tức chạy đến hiện trường hỏa hoạn.
“Thị trưởng Lỗ, ngài chờ tôi một chút!” Thư ký chạy theo sau lưng, lo lắng hô lên.
Thị trưởng Lỗ tăng nhanh bước chân, muốn vượt qua dây cảnh báo nguy hiểm, đi vào hiện trường hỏa hoạn nguy hiểm này.
“Thị trưởng Lỗ, nơi này rất nguy hiểm, ngài không thể đi vào!” Thư ký chạy đến, ngăn cản ở trước thị trưởng Lỗ.
“Tránh ra!” Thị trưởng Lỗ hét lên: “Chẳng lẽ nơi này còn nguy hiểm hơn tòa nhà các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy xông lên cứu viện sao?”
Khuôn mặt thư ký đỏ lên, không dám nhiều lời, nhưng vẫn kiên quyết không cho.
Thị trưởng Lỗ đẩy thư ký ra, đi vào khu cảnh báo nguy hiểm.
ngôn tình hài
Đội phó nhìn thấy Thị trưởng Lỗ, lập tức chạy đến, chào một cái theo tiêu chuẩn nhà binh: “Thị trưởng Lỗ, xin ngài lùi ra phía sau!”
Thị trưởng Lỗ không lùi, nghiêm túc hỏi: “Tình hình thế nào rồi? Thành công giải cứu nhân viên bị kẹt ra chưa?”
Đội phó kiên trì nói: “Xin ngài lùi ra phía sau, sau đó tôi mới có thể báo cáo tình huống với ngài!”
Thị trưởng Lỗ tức giận quát: “Tôi là thị trưởng, bây giờ dân trong thành phố của tôi bị kẹt, sao tôi có thể lùi về phía sau?”
Đội phó nói: “Xin lỗi, trong mắt chúng tôi, ngài chỉ là một người bình thường không có kỹ năng tự vệ!”
Thư ký cũng khuyên nhủ: “Thị trưởng Lỗ, ngài cứ lùi về phía sau đã, nơi này nguy hiểm, đừng trở ngại chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy chấp hành nhiệm vụ!”
Thị trưởng Lỗ bất đắc dĩ đành phải lùi về phía sau.
Đội phó lập tức báo cáo: “Thời gian quá gấp rút, chúng ta không đủ người, hơn nữa thang mây cũng không đủ cao, nhân viên từ tầng mười sáu trở nên vẫn bị kẹt chưa được giải cứu, vừa rồi đội trưởng đã dẫn người xông lên.”
Thị trưởng Lỗ sầm mặt lại, dặn dò: “Nói cho Ngô Hải Long, cần phải cứu hết dân chúng bị kẹt!”
“Không tiếc bất cứ giá nào!” Thị trưởng Lỗ lộ vẻ kiên quyết.
“Vâng!” Đội phó chào theo nghi thức quân đội.
Thị trưởng Lỗ dặn dò một câu: “Chú ý an toàn bản thân!”
“Vâng!”
Trình Kiêu đứng đằng sau đám người, yên lặng nhìn cảnh tượng này.
“Thảo nào kinh tế Trung Châu có thể dẫn trước nhiều thành thị của Á tộc như vậy, có lãnh đạo tốt bất chấp nguy hiểm, thật lòng thật dạ phục vụ dân chúng như này, kinh tế Trung Châu không muốn đi lên cũng khó!”
“Đây là thiên tai, cũng là nhân họa.
Nhưng mà, nếu đã gặp được, mình cũng không thể ngồi yên không để ý đến.”
Trình Kiêu nhìn về phía sông Luyện Giang cách đây mấy chục mét, lập tức đưa ra quyết định.
Lặng lẽ đi đến một góc hẻo lánh đằng sau, hai tay Trình Kiêu bấm ra ấn quyết huyền ảo, một luồng sáng xanh bay vào trong sông Luyện Giang.
Phát động Ngự Thủy quyết, rút nước từ sông Luyện Giang ra, sau đó từ trên trời trút xuống, tưới vào tòa nhà đang bốc cháy.
“Ha ha, tốt quá rồi, trời mưa! Ông trời mở mắt rồi!”
“Tốt quá rồi, vừa rồi còn trong xanh thoáng đãng, thế mà bây giờ lại đổ mưa, quả nhiên là ông trời mở mắt!”
“Cảm ơn ông trời!”
Dân chúng sôi trào, trận mưa này không những kịp thời, mà phạm vi cũng vô cùng kỳ lạ.
Bởi vì trận mưa này chỉ bao phủ tòa nhà đang xảy ra hỏa hoạn, nơi khác hoàn toàn không có mưa.
Thị trưởng Lỗ nhìn cảnh tượng có thể xưng là kỳ tích này, cũng khiếp sợ không thôi.
Đương nhiên, những gì ông ta được tiếp xúc cao hơn dân chúng bình thương rất nhiều, ông ta cảm thấy trận mưa này giống do con người làm ra hơn.
Ánh mắt Thị trưởng Lỗ tìm kiếm bên trong đám người, nhưng cũng không nhìn thấy mục tiêu đáng ngờ nào..