Trình đại sư?
Vương Đỗ Lan nhíu mày.
Bà đã từng nghe qua lời đồn về Trình đại sư nhưng không tin.
"Nói thế, cậu thiếu niên tên Trình Kiêu này không phải là người tầm thường!"
"Hy vọng có thể gặp được cậu ta trong hội nghị thượng đỉnh Trung Châu ngày mai, để rửa sạch nỗi oan cho cô."
Lâm Ngọc cúi đầu, nói với vẻ mặt cảm kích: "Chủ tịch, bà không trách tôi tự ý quyết định sao?"
Vương Đỗ Lan mỉm cười nói: "Con bé ngốc này, tôi nhìn cô từ nhỏ tới lớn, tôi còn có thể không biết tâm tư của cô sao? Cô làm mọi chuyện đều vì muốn chia sẻ nỗi lo cho tôi.
Tôi cảm ơn cô còn không kịp, sao có thể trách cô được!"
"Cảm ơn Chủ tịch!" Vẻ mặt Lâm Ngọc cảm động.
"Được rồi, cô đi nghỉ đi, không cần lo về chuyện này.
Ngày mai, nếu gặp được thiếu niên kia, tôi sẽ đích thân hỏi rõ!"
"Vâng!"
Ban đêm, trong biệt thự nhà họ Hướng.
Trong phòng, Trình Kiêu nhận được điện thoại của Tô Lương Tử.
"Sư phụ, ngày mai Chủ tịch Vương của tập đoàn Đông Vương sẽ tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, sợ là tôi không thể vào được."
Trình Kiêu ngẫm nghĩ rồi nói: "Ông tới tìm tôi, ngày mai ông đi cùng tôi tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu!"
"Vâng!"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trình Kiêu đi tìm Dương Oánh.
"Ngài Trình, muộn thế này mà ngài vẫn chưa ngủ sao?" Dương Oánh mặc áo ngủ trắng như tuyết, mở cửa cho Trình Kiêu.
Trình Kiêu nói thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn tham dự vào hội nghị thượng đỉnh Trung Châu ngày mai, cô có thể dẫn tôi vào không?"
Dương Oánh không ngạc nhiên khi thấy Trình Kiêu muốn tham dự vào hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Trước đây, lúc anh hỏi thăm cô ta về hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, cô ta đã đoán được anh sẽ đi.
"Xin lỗi ngài Trình, tôi không có quyền tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Nếu ngài muốn đi, chỉ có thể nhờ Chủ tịch Chu dẫn ngài vào trong."
Trình Kiêu gật đầu: "Chỉ cần có thể vào trong là được rồi."
Dương Oánh lấy điện thoại di động ra, nói: "Bây giờ tôi gọi điện thoại nói chuyện này với Chủ tịch Chu."
"Được!"
Sau khi gọi điện thoại xong, Dương Oánh nói: "Chủ tịch Chu ra ngoài, ngày mai tạm thời chưa về.
Chỉ là, chủ tịch Chu sẽ thu xếp cho cấp dưới dẫn ngài Trình vào trong!"
"Làm phiền cô rồi." Trình Kiêu nói xong, xoay người rời đi.
Chỉ cần có thể vào trong là được, đi theo ai cũng không quan trọng.
Trình Kiêu không về phòng của mình mà đi ra ngoài, sau khi đón được Tô Lương Tử, hai người cùng nhau quay về.
...
Khách sạn quốc tế Đại Hoa là khách sạn cao cấp nhất, có một không hai ở Trung Châu.
Bình thường khách sạn quốc tế Đại Hoa là nơi chính phủ dùng để tiếp đón khách quý nước ngoài.
Chỉ là, hội nghị thượng đỉnh Trung Châu khóa trước cũng được tổ chức ở khách sạn quốc tế Đại Hoa.
Đủ thấy được địa vị và tầm quan trọng của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Chủ tịch Chu phái một giám đốc phòng ban dẫn Trình Kiêu và Tô Lương Tử vào.
Người giám đốc này tên là Chu Hiểu Đồng, mới ngoài ba mươi tuổi, là một người phụ nữ khôn khéo lão luyện, hơn nữa còn rất đẹp.
Chu Hiểu Đồng rõ ràng đã được chủ tịch Chu nhắc nhở, đặc biệt khách sáo với Trình Kiêu.
Trình Kiêu thấy kinh ngạc khi một giám đốc phòng ban của Chủ tịch Chu lại có tư cách tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Phải biết ngay cả Dương Oánh cũng không có tư cách tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.
Có thể thấy được thân phận và địa vị của ông cụ Hướng rất không tầm thường.
Xe hơi sang trọng đỗ trước cổng khách sạn quốc tế Đại Hoa nhiều như mây, với đủ loại thương hiệu.
Trình Kiêu thậm chí còn không nhận ra được nhiều cái trong đó.
Chu Hiểu Đồng dẫn Trình Kiêu đi vào đại sảnh của khách sạn.
"Ngài Trình, tôi phải gặp một người bạn, mời ngài cứ tự nhiên!" Chu Hiểu Đồng cúi đầu nói.
"Được!" Trình Kiêu điểm nói.
Chắc hẳn Chủ tịch Chu đã căn dặn Chu Hiểu Đồng trước, chỉ cần dẫn Trình Kiêu vào trong hội trường của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu rồi lập tức rời đi, không được gây ảnh hưởng tới Trình Kiêu.
Trình Kiêu liếc nhìn qua đại sảnh.
Quy cách ở nơi đây cao, hiếm thấy trên đời.
Cho dù hội nghị thượng đỉnh Trung Châu đã nâng quyền hạn tới mức rất cao, nhưng hội nghị thượng đỉnh Trung Châu mỗi khóa vẫn rất đông người.
Trình Kiêu đã gặp rất nhiều người quen kiếp trước.
Nhưng lần này, Trình Kiêu nhận ra bọn họ, bọn họ chưa chắc đã nhận ra được anh.
Kiếp trước, hội nghị thượng đỉnh Trung Châu vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của Trình Kiêu.
Nhưng đời này, anh đi tới nơi kiếp trước mình tha thiết ước mơ, trong lòng lại bình thản như nước.
Mặc dù có tài sản ngang với một nước, quyền thế ngập trời, sau trăm năm cũng chỉ là một nắm đất vàng.
Mà anh vẫn sừng sững ở trong trời đất, cười nhìn thương hải tang điền.
Kiếp trước, trong lòng Trình Kiêu tới tham dự hội nghị thượng đỉnh Trung Châu với tâm trạng vô cùng lo sợ.
Đời này, anh lại giống như thần tiên xuống phàm trần, rong chơi chốn nhân gian.
Tô Lương Tử mặc trường sam màu xanh rất bắt mắt trong đám đông, rất nhiều người đều phải liếc nhìn.
Nhưng, Tô Lương Tử không hề để ý tới.
Trình Kiêu nhìn quanh một lượt, cuối cùng phát hiện ra bóng dáng của mẹ và chị Lâm Ngọc.
Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với mấy người trông có vẻ là doanh nhân giàu có.
Trình Kiêu lập tức dẫn theo Tô Lương Tử đi tới.
Trình Kiêu và Tô Lương Tử còn chưa đến gần, Lâm Ngọc đã phát ra hiện bọn họ.
Ánh mắt Lâm Ngọc phức tạp, lặng lẽ nói nhỏ bên tai Vương Đỗ Lan: "Cậu ấy tới rồi."
Vẻ mặt Vương Đỗ Lan không thay đổi nhưng trên mặt lập tức nghiêm lại.
"Tổng giám đốc Dương, tôi có chút việc, xin lỗi không nói chuyện tiếp với ngài được!" Vương Đỗ Lan áy náy nói.
"Chủ tịch Vương cứ tự nhiên!" Người đàn ông đối diện khách sáo nói.
Ánh mắt Vương Đỗ Lan nhìn lướt qua đám đông, vừa liếc mắt đã thấy được Tô Lương Tử trong trang phục lỳ lạ, sau đó là Trình Kiêu.
"Lâm Ngọc, chúng ta đi qua tìm cậu ta!" Vương Đỗ Lan nói.
"Vâng!"
Hai bên gặp nhau dưới đèn chùm pha lê trong đại sảnh.
Trình Kiêu nhìn thấy Vương Đỗ Lan, cố nén kích động trong lòng, vẻ mặt khen ngợi.
Hôm nay, Vương Đỗ Lan rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ, trên người khoác áo khoác lông màu trắng tuyệt đẹp, bên dưới là một chiếc váy dài phục cổ màu đen, trông tao nhã, xinh đẹp quý phái, ung dung khí thế.
Lâm Ngọc vẫn mặc bộ vest công sở màu đen nhưng vẫn xinh đẹp và có vẻ trí thức giống như trong trí nhớ của Trình Kiêu kiếp trước.
Nhưng có mấy người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi theo phía sau Vương Đỗ Lan.
Không ngờ một người trong đó là một võ giả cảnh giới Tiên Thiên!
Nhìn vẻ mặt ngạo mạn của võ giả kia, chắc hẳn ông ta được Vương Đỗ Lan cố ý mời tới.
Xem ra, mẹ đã biết tới sự tồn tại của võ giả từ kiếp trước nhưng vẫn không nói cho anh biết.
"Chủ tịch Vương, chào bà!" Trình Kiêu cung kính hành lễ.
Sau đó, anh nhìn Lâm Ngọc mỉm cười: "Chị Lâm Ngọc, hôm nay chị thật xinh đẹp!"
Tô Lương Tử ở phía sau cảm thấy kinh ngạc.
Sư phụ ông ta luôn nhìn đời bằng nửa con mắt này còn có lúc khiêm nhường như vậy!
Tô Lương Tử không khỏi âm thầm quan sát Vương Đỗ Lan, sau đó nhìn về phía Trình Kiêu.
Sau khi nghe hai bên nói chuyện một lúc, ông ta đại khái đã đoán được vài điều.
"Thảo nào sư phụ bảo tôi đến Trung Châu này bảo vệ một người không hề liên quan, tôi cuối cùng đã hiểu rõ rồi." Tô Lương Tử thầm nghĩ.
Vẻ mặt Lâm Ngọc phức tạp, không trả lời.
Vương Đỗ Lan liếc nhìn Tô Lương Tử phía sau Trình Kiêu, trong lòng thầm nghĩ: "Chắc người này là Trình đại sư trong truyền thuyết!"
Ánh mắt Vương Đỗ Lan chuyển từ trên người Tô Lương Tử sang Trình Kiêu, thản nhiên nói: "Cậu Trình, chúng ta lại gặp mặt."
"Đúng lúc tôi có vài việc muốn xin ý kiến của cậu Trình!"
Trình Kiêu nói: "Mời Chủ tịch Vương cứ nói!"
Vương Đỗ Lan liếc nhìn đám người Nghiêm Đạo Minh phía sau, nói: "Hôm trước, có phải trợ lý Lâm Ngọc của tôi đã thuê cậu làm vệ sĩ cho cô ấy?"
Đám người Nghiêm Đạo Minh lập tức nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu.
Trình Kiêu nhận ngay mà không hề e ngại: "Không sai."
Vương Đỗ Lan lại hỏi: "Vậy có phải cậu đã bất kính với Vũ Lạc kim thoa trong hội nghị thượng đỉnh nhỏ?"
Trình Kiêu khẽ cười, nói với vẻ mặt nói tùy ý: "Tôi muốn bất kính với cô ta, nhưng cô ta phải dám nhận mới được."
"Này...!Hừ, quả thật là nói khoác không biết ngượng!"
Hai thành viên hội đồng quản trị phía sau Vương Đỗ Lan lộ vẻ phẫn nộ.
"Vũ Lạc kim thoa chính là người tâm phúc trước mặt thị trưởng Lỗ, còn là một trong sáu Kim Thoa lớn của Lôi nữ vương.
Cậu chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé lại dám nói ra những lời huênh hoang như vậy!"
"Đúng là nực cười!".