Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Vương Đỗ Lan nhìn các đổng sự của Tập đoàn Đông Vương, mặt xám như tro tàn: “Xong rồi, Tập đoàn Đông Vương xong thật rồi!”
Lâm Ngọc đỡ Vương Đỗ Lan, dịu dàng an ủi: “Chủ tịch, bà nhất định phải mạnh mẽ lên, dù tất cả đổng sự đều rút lui thì chúng ta vẫn có thể kêu gọi đầu tư! Chỉ cần có đủ vốn, chúng ta sẽ có thể vượt qua nguy cơ lần này!”
Vương Đỗ Lan phấn chấn trở lại, nói với Lâm Ngọc: “Đúng, cô nói đúng, chúng ta có thể kêu gọi đầu tư, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Vương Đỗ Lan nhìn đám người Nghiêm Đạo Minh bằng nét mặt nặng nề, cất lời: “Các vị cổ đông, nhớ lại lúc đó chúng ta cùng cố gắng vì Tập đoàn Đông Vương, khó khăn lắm mới có được thành tựu như bây giờ, nhưng các người lại vì một vài lợi ích nhỏ mà vứt bỏ Tập đoàn Đông Vương đã vất vả gầy dựng sao?”
Có mấy đổng sự tỏ vẻ hồi tưởng, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Vương Đỗ Lan nói tiếp: “Bây giờ, nếu ai chịu quay lại, tôi có thể không nhắc chuyện cũ.

Đây là cơ hội cuối cùng của mọi người!”
Quay lại ư?
Dù có vài đổng sự không nỡ rời khỏi Tập đoàn Đông Vương, nhưng nếu bọn họ đã bước ra một bước này thì cũng không định quay lại nữa.
Nghiêm Đạo Minh cười khẩy: “Vương Đỗ Lan, bà đừng nằm mơ nữa, Tập đoàn Đông Vương sắp phá sản rồi, kẻ ngốc mới có thể đi chôn theo Tập đoàn Đông Vương với bà!”
Vương Đỗ Lan cười châm chọc: “Phá sản? Chưa chắc đâu! Dù các ông rút cổ phần, chỉ cần tôi có thể kêu gọi đầu tư, chắc chắn sẽ có thể lấp được phần vốn bị hao hụt!”
Nói xong, Vương Đỗ Lan tìm kiếm xung quanh.

Nghiêm Đạo Minh nở nụ cười thần bí: “Vương Đỗ Lan, bà đang tìm Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà Lĩnh Bắc à?”
Vương Đỗ Lan nghiêm túc nói: “Không sai, Tổng Giám đốc Lý đã thoả thuận với tôi rồi, ông ấy sẵn lòng đầu tư vào Tập đoàn Đông Vương.

Với thực lực của Tập đoàn Trường Hà, chắc chắn có thể giúp Tập đoàn Đông Vương vượt qua nguy cơ lần nữa!”
Mọi người lại tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tập đoàn Trường Hà của Lĩnh Bắc có thực lực không thua kém gì nhà họ Tống đâu! Nếu Tập đoàn Đông Vương thật sự có thể nhờ Tập đoàn Trường Hà giúp đỡ thì lần này nhà họ Tống gặp phải đối thủ rồi!”
“Đúng thế, thật không ngờ rằng Vương Đỗ Lan lại có thể thuyết phục Tổng Giám đốc Lý của Trường Hà, đúng là lợi hại! Chẳng trách một mình bà ta có thể gồng gánh cả Tập đoàn Đông Vương!”
Nghiêm Đạo Minh cười nói: “Vương Đỗ Lan, bà tính toán hay lắm.

Nếu Tập đoàn Trường Hà đồng ý giúp đỡ bà, Tập đoàn Đông Vương thật sự có thể vượt qua nguy cơ lần này.”
“Nhưng bà có thể nghĩ tới, chẳng lẽ Chủ tịch Tống thì không sao?”
Mọi người thoáng sửng sốt!
“Có ý gì? Chẳng lẽ Tập đoàn Trường Hà bị Tống Hoa An làm khó dễ rồi?”
“Nếu như thế thì Tập đoàn Đông Vương chết chắc!”
Sắc mặt Vương Đỗ Lan thay đổi, bà ta hô to: “Không thể nào! Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà không phải kiểu tiểu nhân không giữ chữ tín như thế! Ông ấy đã nói thì nhất định sẽ làm!”
Tống Hoa An cười khẩy: “Vương Đỗ Lan, bà nhìn xem đây là ai?”
Dứt lời, ông ta vỗ tay về phía sân khấu.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc vest đen đi ra.
Vương Đỗ Lan lập tức tỏ vẻ khiếp sợ: “Tổng Giám đốc Lý! Thì ra ông đã đến rồi!”
“Ông ta chính là Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà, năm ngoái tôi từng gặp ông ta một lần, vẫn khí phách như trước đây!” Lưu Hoà Dân trên bàn số một cất lời.
“Quả nhiên là Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà, xem ra Tống Hoa An đã nhúng tay vào chuyện này từ trước rồi.” Trong đám người, Mã Tài nhìn Tổng Giám đốc Lý bên cạnh Tống Hoa An, nét mặt không chút cảm xúc.
Dù ông ta rất đồng tình với Vương Đỗ Lan, nhưng số phận của Tập đoàn Đông Vương không liên quan đến ông ta.
Trình Kiêu cũng tò mò nhìn về phía Tổng Giám đốc Lý: “Chuyện gì thế này? Kiếp trước mẹ nhờ có Tập đoàn Trường Hà mới có thể giải quyết nguy cơ lần này.”
“Nhưng bây giờ Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà lại đứng về phía nhà họ Tống! Lịch sử thay đổi rồi, là vì mình sao?”
“Nếu cứ như thế thì mẹ sẽ gặp nguy.”
Tống Hoa An đứng lên, thân thiết bắt tay với Tổng Giám đốc Lý, cười nói: “Anh Lý, vẫn luôn hy vọng có cơ hội hợp tác với anh, hôm nay cuối cùng cũng có thể đạt được nguyện vọng rồi!”
Tổng Giám đốc cười nói: “Nhờ có Chủ tịch Tống nhắc nhở, nếu không tôi suýt bị vào tròng rồi!”
Vương Đỗ Lan thầm thấy kinh ngạc, bà ta nhìn Tổng Giám đốc Lý bằng thái độ khó tin: “Tổng Giám đốc Lý, hợp tác giữa chúng ta có còn không?”
Tổng Giám đốc Lý hừ lạnh: “Chủ tịch Vương, rõ ràng Tập đoàn Đông Vương của các người đã như thế rồi, bà cũng không nói rõ, đây rõ ràng là đang gài bẫy tôi!”
“Bà khiến tôi quá thất vọng, sau này Tập đoàn Trường Hà tôi sẽ không hợp tác gì với bà cả!”
Người Vương Đỗ Lan mềm nhũn, suýt ngã xuống.
“Chủ tịch!” Lâm Ngọc hô to một tiếng, vội vàng tiến lên đỡ.
Nhưng lại bị Vương Đỗ Lan giơ tay ngăn cản.
“Không cần phải lo, tôi chịu đựng được!”
Nét mặt Vương Đỗ Lan vô cùng nghiêm túc, dù lúc này Tập đoàn Đông Vương đang đối mặt với nguy cơ trước giờ chưa từng có, nhưng Vương Đỗ Lan lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Thời khắc mấu chốt, sự quyết đoán và cơ trí của một người phụ nữ mạnh mẽ bắt đầu phát huy tác dụng.
Vương Đỗ Lan lạnh lùng nhìn Tống Hoa An, nói với giọng điệu nặng nề: “Nhà họ Tống đúng là đa mưu túc trí, bắt đầu lên kế hoạch từ mảnh đất kia, khiến Tập đoàn Đông Vương rơi vào tình thế thiếu hụt nguồn vốn.

Ngân hàng đột nhiên ngừng cho vay, có lẽ cũng là do nhà họ Tống giở trò đúng không!”
“Sau đó, nhà họ Tông lại lôi kéo các đổng sự của tôi, khiến Tập đoàn Đông Vương liên tục gặp hoạ.”
“Cuối cùng, lại phá hoại việc hợp tác của Tập đoàn Đông Vương và Tập đoàn Trường Hà, hoàn toàn đẩy Tập đoàn Đông Vương đến bước đường cùng.”
“Chủ tịch Tống quả nhiên không hổ là Hội trưởng thương hội Trung Châu bốn kỳ liên tục! Đúng là lợi hại!”
Nét mặt Tống Hoa An không chút cảm xúc, ông ta lạnh nhạt nói với Vương Đỗ Lan: “Chủ tịch Vương, bây giờ ngoài việc bán Tập đoàn Đông Vương cho tôi, bà đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi!”
“Nhanh gọn đi, đừng kéo dài thời gian nữa!”
Tống Hoa An mang theo khí phách của người chiến thắng kiêu ngạo nhìn Vương Đỗ Lan.
Vương Đỗ Lan chợt nở nụ cười kỳ lạ: “Ha ha, Tống Hoa An, ông cho rằng như thế đã có thể đánh bại tôi à? Vậy ông coi thường tôi quá rồi!”
Vương Đỗ Lan đột nhiên xoay người đảo mắt nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Tất cả đổng sự của Tập đoàn Đông Vương đã rút cổ phần, bây giờ tôi sẵn lòng lấy ra năm mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Đông Vương đổi lấy đầu tư.

Đối với sự phát triển của Tập đoàn Đông Vương trong tương lai, có lẽ tôi không cần nói nhiều nữa, từ việc nhà họ Tống hao tâm tổn trí muốn cướp lấy Tập đoàn Đông Vương đã có thể nhìn ra rồi.”
“Cho nên cơ hội chỉ đến một lần, một khi nguy cơ của Tập đoàn Đông Vương được giải trừ, sau này sẽ rất khó bán thêm cổ phần ra ngoài.

Mong mọi người có thể quý trọng cơ hội lần này!”
Lâm Ngọc giật mình hô lên: “Chủ tịch, như thế thì nhiều quá! Chuyện tiền bạc, chúng ta vẫn có thể nghĩ cách khác.

Nhưng sau khi cổ phần đổi chủ, muốn lấy lại cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Vương Đỗ Lan nói với giọng điệu nặng nề: “Cô không cần khuyên tôi, vì bảo vệ Tập đoàn Đông Vương, dù tôi đưa ra tất cả cổ phần cũng không sao!”
Xem ra là Vương Đỗ Lan quyết tâm rồi.
Nghiêm Đạo Minh tỏ vẻ khiếp sợ: “Năm mươi phần trăm cổ phần, Vương Đỗ Lan bị điên rồi sao? Dù năm mươi mốt phần trăm mới xem như nắm giữ hoàn toàn cổ phần, nhưng trong một lần bán ra năm mươi phần trăm cổ phần là rất nguy hiểm.”
“Lỡ như có người cố ý nghĩ cách mua thêm một phần trăm cổ phần nữa, thì Vương Đỗ Lan sẽ phải chắp tay nhường Tập đoàn Đông Vương mà bà ta vất vả gây dựng cho người khác.”
“Dù là bây giờ, một khi bị một người mua hết năm mươi phần trăm cổ phần, thì người đó cũng sẽ có địa vị ngang hàng với Vương Đỗ Lan!”
Ngay cả Tống Hoa An cũng thay đổi sắc mặt.
Trong đám người bắt đầu có người thấy hứng thú.
Triển vọng phát triển của Tập đoàn Đông Vương vô cùng rõ ràng, đây là một công ty có hy vọng vượt qua nhà họ Tống.
Nếu lấy được một nửa cổ phần của Tập đoàn Đông Vương, thì sẽ nhận được lợi ích khổng lồ đến mức nào! Thật sự khiến các thương nhân đều không khỏi thèm thuồng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui