Lời nói của Vương Đỗ Lan rõ ràng đã khiến rất nhiều người động lòng.
Trình Kiêu cũng thầm khen ngợi Vương Đỗ Lan: “Kiếp trước một mình mẹ gồng gánh Tập đoàn Đông Vương rộng lớn cũng không phải chỉ là tình cờ! Thời khắc mấu chốt, có thể đưa ra quyết định thí xe giữ tướng thế này phải quyết đoán đến mức nào chứ!”
Dù làm thế có thể khiến Tập đoàn Đông Vương gặp nguy hiểm đổi chủ, nhưng đối với nguy cơ trước mắt của Tập đoàn Đông Vương, hành động của Vương Đỗ Lan có thể nói là đúng đắn nhất.
Nghe thấy tiếng hít thở vô cùng đè nén trong đại sảnh, sắc mặt Tống Hoa An trở nên nghiêm túc.
Thương nhân luôn theo đuổi lợi ích, ở trong lòng một thương nhân thành công không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Trong giới kinh doanh, nếu điều kiện của bạn đưa ra không thể khiến đối phương phản bội không phải vì đối phương trung thành, mà là lợi ích vẫn chưa đủ.
Bây giờ, lợi ích Vương Đỗ Lan đưa ra đã vượt khỏi cảm giác sợ hãi nhà họ Tống trong lòng những thương nhân này.
Một khi có người dẫn đầu ủng hộ Tập đoàn Đông Vương, thì có thể nói là con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối.
Cho nên, Tống Hoa An tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra.
Tống Hoa An tiến lên một bước, khí thế vô hình lập tức bao phủ lấy mọi người trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có cảm giác nguy hiểm như giông tố sắp đến.
“Hôm nay tôi tuyên bố ở đây, nếu ai dám ủng hộ Tập đoàn Đông Vương thì chính là đối địch với nhà họ Tống của tôi!”
“Đối với kẻ thù, nhà họ Tống sẽ không bao giờ nương tay!”
Bá đạo! Quyết đoán! Tàn nhẫn!
Giọng nói của Tống Hoa An tựa như sấm sét nổ vang trước mặt mọi người trong đại sảnh.
Nhìn khắp Trung Châu, cũng chỉ có Tống Hoa An dám nói ra những lời như thế thôi.
Ai dám vì lợi ích đối đầu với nhà họ Tống thì cứ đợi nhà họ Tống trả thù đi!
Những tiếng hít thở đè nén xung quanh lập tức dần yếu đi.
So với sự trả thù của nhà họ Tống, dường như một nửa cổ phần của Tập đoàn Đông Vương cũng không quan trọng lắm.
Lâm Ngọc thầm thấy sợ hãi: “Chủ tịch, nhà họ Tống là quyết tâm muốn tiêu diệt chúng ta ư!”
Nét mặt Vương Đỗ Lan tựa như băng giá mùa đông, bà ta lạnh lùng nhìn Tống Hoa An: “Nhà họ Tống của ông đúng là rất mạnh, nhưng ông cũng đừng coi thường anh hùng trong thiên hạ!”
“Hôm nay, Vương Đỗ Lan tôi tìm kiếm bạn hợp tác, ai có thể giúp tôi giải quyết mối nguy hôm nay, tôi sẵn lòng đưa cho người đó năm mươi mốt phần trăm cổ phần của Tập đoàn Đông Vương!”
Trời ạ!
Năm mươi mốt phần trăm!
Dù chỉ nhiều hơn một phần trăm, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau!
Lâm Ngọc hoảng sợ khuyên nhủ: “Chủ tịch, bà đang chắp tay dâng Tập đoàn Đông Vương lên đấy!”
Vương Đỗ Lan cười nhạt, trên mặt lộ vẻ quyết tâm: “Lâm Ngọc, người làm chuyện lớn nhất định phải biết buông đúng lúc! Cô cảm thấy nếu tôi không làm thế thì có thể bảo vệ được Tập đoàn Đông Vương sao?”
“So với việc bị nhà họ Tống thâu tóm còn không bằng bất chấp tất cả liều mạng một lần!”
Lâm Ngọc cũng hiểu dưới sự chèn ép của nhà họ Tống, Tập đoàn Đông Vương đã đến bước đường cùng rồi.
Nếu không có đủ lợi ích làm mồi nhử, thì chắc chắn sẽ không có ai mạo hiểm đối đầu với nhà họ Tống để giúp đỡ Tập đoàn Đông Vương.
Hành động của Vương Đỗ Lan có thể nói là sự lựa chọn chính xác nhất.
Sự khâm phục trong lòng Trình Kiêu với mẹ đã đến mức cao nhất.
“Gặp nạn không hoảng, tìm thấy cách giải quyết thích hợp nhất trong lúc nguy hiểm, đây mới là thủ đoạn mà một người quyết định nên có!”
Trong đại sảnh lại bắt đầu vang lên tiếng hít thở nặng nề.
Vương Đỗ Lan chắp tay nhường lại Tập đoàn Đông Vương, nếu lấy được Tập đoàn Đông Vương, nói không chừng sẽ có được địa vị ngang bằng với nhà họ Tống.
Thậm chí là vượt qua nhà họ Tống!
Ngay cả một vài người ngồi trên bàn số một cũng bắt đầu sáng mắt lên.
Tống Hoa An nhìn Vương Đỗ Lan, sau đó thay đổi sắc mặt: “Chủ tịch Vương, đúng là tôi xem thường bà rồi!”
“Rõ ràng là đã đến bước đường cùng, nhưng lại suýt chút bị bà thay đổi tình thế!”
“Nhưng tôi sẽ không cho bà có cơ hội này đâu!”
Tống Hoa An chậm rãi bước lên sân khấu, lấy mic từ trong tay MC, hống hách nhìn mọi người bên dưới.
“Hôm nay tôi nhất định phải tiêu diệt Tập đoàn Đông Vương, ai dám nhúng tay vào, tôi xử luôn kẻ đó!”
Giọng nói lạnh như băng vang vọng trong đại sảnh, mang theo ý chí không thể phai mờ.
Những người bị lòng tham làm mờ lý trí lập tức tỉnh táo lại.
Cái bánh ngọt Tập đoàn Đông Vương này thật sự quá lớn, nhưng đầu tiên là phải có mạng để ăn mới được!
Nếu khai chiến với nhà họ Tống, e rằng bọn họ còn chưa kịp tiêu hoá Tập đoàn Đông Vương đã bị nhà họ Tống tiêu diệt rồi.
Nhận ra mấy người đó dần lấy lại tỉnh tạo, sắc mặt Vương Đỗ Lan xám xịt.
“Lần này Tập đoàn Đông Vương xong thật rồi!”
“Mình đã quá xem thường sức uy hiếp của nhà họ Tống ở Trung Châu!”
Nhường lại Tập đoàn Đông Vương đã là tiền cược lớn nhất của Vương Đỗ Lan rồi, nhưng vẫn không có hiệu quả.
Đến lúc này, Vương Đỗ Lan đã không còn cách nào khác nữa.
Thấy thái độ tuyệt vọng của Vương Đỗ Lan, Lâm Ngọc vội vàng an ủi: “Chủ tịch, bà đừng nản chí, dù Tập đoàn Đông Vương không còn thì bà vẫn còn gia đình, vẫn còn cậu chủ chưa tìm thấy, bà nhất định phải phấn chấn lên!”
Trên mặt Vương Đỗ Lan dần hồi phục hy vọng: “Đúng, tôi vẫn chưa tìm thấy con, tôi phải phấn chấn lên! Nhưng nếu không có Tập đoàn Đông Vương, thì dù tìm thấy con, tôi cũng đâu thể cho thằng bé cái gì?”
Lâm Ngọc khuyên nhủ: “Chủ tịch, chỉ cần bà khoẻ mạnh thì đó đã là món quả lớn nhất với cậu chủ rồi! Vì bà là mẹ ruột không thể thay thế của cậu ấy trên đời này!”
Cậu Lý hưng phấn cười to: “Tên ranh con, cậu thấy không? Tập đoàn Đông Vương thật sự xong đời rồi! Ha ha, quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi đi, tôi có thể thu nhận cậu!”
Trình Kiêu không quan tâm đến cậu Lý, anh nhìn Vương Đỗ Lan bằng ánh mắt sáng rực, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
“Thì ra mẹ vẫn luôn tìm kiếm mình!”
Khoảnh khắc đó, Trình Kiêu không khỏi muốn bước ra nhận lại Vương Đỗ Lan.
Nhưng Trình Kiêu ép bản thân phải kiềm chế.
Việc anh sống lại đã khiến lịch sử thay đổi rất nhiều rồi, cũng giống như hội nghị thượng đỉnh Trung Châu lần này vậy.
Nếu theo kiếp trước, có lẽ Vương Đỗ Lan đã được Tập đoàn Trường Hà giúp đỡ, thoát khỏi nguy cơ.
Nhưng lần này Tổng Giám đốc Lý của Trường Hà lại đứng về phía nhà họ Tống.
Trình Kiêu cảm thấy, chuyện này rất có thể là liên quan đến việc anh sống lại.
Cậu Lý thấy Trình Kiêu không nói lời nào thì cho rằng anh cũng bị đả kích, càng đắc ý hơn: “Ranh con kia, sao cậu không nói gì? Có phải sợ rồi không? Tập đoàn Đông Vương toi đời, cậu cũng không còn chỗ dựa nữa!”
Trình Kiêu đột nhiên vung tay tát cậu Lý bay ra xa.
Anh ta phun ra một ngụm máu trên không trung, răng cũng rơi mất mấy cái.
“Thằng kia, cậu lại dám đánh tôi! Tập đoàn Đông Vương toi đời rồi, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giết chết cậu đấy!” Cậu Lý tức giận nhìn Trình Kiêu.
Trình Kiêu hờ hững nói: “Có tôi ở đây, Tập đoàn Đông Vương sẽ không thể phá sản.
”
Nói xong, Trình Kiêu chậm rãi đi về phía Vương Đỗ Lan.
Mấy người nhóm Mã Tài trong đám đông nhìn thấy Trình Kiêu, mấy đại lão của các thành phố ở Lĩnh Nam đều kinh ngạc.
Sau đó mọi người chậm rãi di chuyển ra từ trong các góc ở đại sảnh.
Trình Kiêu đi tới sau lưng Vương Đỗ Lan, ngồi xuống một cái bàn ở gần đó.
Tất cả mọi người lập tức chú ý đến Trình Kiêu.
“Thằng nhóc này là ai? Lúc này lại ngồi xuống sau lưng Vương Đỗ Lan, cậu ta muốn đối đầu với nhà họ Tống ư?”
“Sao lại là tên này?” Một cậu chủ nhà giàu đã tham gia hội nghị thượng đỉnh nhỏ ngạc nhiên nhìn Trình Kiêu.
“Cậu biết cậu ta à?” Người bên cạnh tò mò hỏi.
Cậu chủ nhà giàu khinh thường cười nhạt: “Biết? Cậu ta là một vệ sĩ Lâm Ngọc thuê, võ công không tệ, nhưng lại rất ngông cuồng, không biết điều!”
Một đại lão của Trung Châu cười khinh thường: “Tôi cứ tưởng là nhân vật lớn nào? Thì ra chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ! Lúc này mà cậu ta còn dám đứng sau lưng Vương Đỗ Lan, đúng là không biết sống chết!”.