Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Mọi người trong đại sảnh nhìn Trình Kiêu, phát ra những tiếng chế giễu.
Nhóm người cậu Lý là đám cậu chủ nhà giàu đã từng gặp Trình Kiêu ở trong hội nghị thượng đỉnh nhỏ càng cười nhạo khoa trương hơn: "Tôi không nhìn nhầm chứ? Đây không phải là người vệ sĩ bên cạnh Lâm Ngọc sao?"
"Vào lúc này, cậu ta còn muốn đứng ra giúp tập đoàn Đông Vương à?"
"Cậu chủ Dương, cậu đừng nói đùa nữa.

Cậu ta đứng ra vào lúc này, chẳng thể là gì ngoài chán sống hết!"
"Ha ha, tôi cũng thấy cậu ta chán sống rồi! Vương Đỗ Lan dùng cả tập đoàn Đông Vương làm mồi nhử, cũng không ai dám đứng ra.

Không ngờ cậu ta chỉ là một vệ sĩ nhỏ mà dám ra vẻ anh hùng, quả thật là muốn chết!"
Nghiêm Thụy Văn cũng không che giấu nữa, đứng ở bên cạnh Nghiêm Đạo Minh ba anh ta, mỉm cười thâm độc nói: "Lúc này, thằng nhóc Trình Kiêu này còn dám can thiệp vào, đúng là tự làm bậy, không thể sống!"
Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc nghe được tiếng bàn luận xung quanh, bất giác nhìn về phía Trình Kiêu.
Vương Đỗ Lan nhíu mày, sau đó nhìn Lâm Ngọc cười gượng: "Thật sự không ngờ, cậu thiếu niên mà cô thuê làm vệ sĩ còn dám đứng về phía chúng ta vào giây phút khó khăn này!"
"Cậu bé, thanh niên có một trái tim không sợ hãi là chuyện tốt.

Nhưng làm bất cứ việc gì đều phải tự lượng sức, nếu không chỉ là huênh hoang rỗng tuếch!"
"Cậu về đi, nơi đây không phải là chỗ cậu nên tới! Cậu chỉ là một vệ sĩ tạm thời do Lâm Ngọc thuê, chuyện của tập đoàn Đông Vương không liên quan gì đến cậu!"
Người sắp chết thường nói những lời thiện.

Hôm nay, tập đoàn Đông Vương rơi vào đường cùng.

Nếu lúc này, Trình Kiêu và tập đoàn Đông Vương có quan hệ, chắc chắn sẽ bị nhà họ Tống xem thành người của tập đoàn Đông Vương.

Vương Đỗ Lan không muốn liên lụy tới anh.
Lâm Ngọc liếc nhìn Trình Kiêu, trên gương mặt xinh đẹp thoáng lộ vẻ vui mừng: "Trình Kiêu, cám ơn cậu có thể đứng ra vào lúc này! Nhưng… hôm qua chúng tôi đã ngừng thuê cậu, cậu và tập đoàn Đông Vương không còn quan hệ gì nữa!"
"Cậu mau đi đi!" Lâm Ngọc nói câu sau cùng với giọng nói hơi sốt ruột.
Đôi mắt thâm thúy như màn đêm của Trình Kiêu nhìn chằm chằm vào Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc.

Đây là người thân quan trọng nhất trong đời anh.
Nhìn vẻ tuyệt vọng của hai người, cho dù là đạo tâm giống như giếng cổ không hề dao động của anh cũng không kìm được mà run rẩy.
Nếu không phải muốn xem mẹ còn có sự chuẩn bị nào nữa không, Trình Kiêu tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ phải chịu khổ như vậy.
"Chủ tịch Vương, chị Lâm Ngọc, hai người yên tâm đi.

Có tôi ở đây, không ai có thể động vào tập đoàn Đông Vương!" Giọng nói của Trình Kiêu đầy tự tin.
"Ha ha, thật nực cười! Cậu chỉ là một vệ sĩ nhỏ, lại dám nói khoác không biết ngượng ở trên hội nghị thượng đỉnh Trung Châu! Ở đây có nhiều nhân vật nổi tiếng của Trung Châu thậm chí là các tỉnh xung quanh, cũng không ai dám nói mạnh miệng.

Cậu chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, lại tính là gì chứ?"
Lưu Hòa Dân trên bàn số một quát lớn với vẻ xem thường.
Ông ta không biết Tống Hoa An có phát hiện ra ông ta từng động tâm với điều kiện do Vương Đỗ Lan đưa ra không.

Bây giờ, ông ta muốn thể hiện thêm trước mặt Tống Hoa An.
"Thằng nhóc này đúng là quá cuồng vọng! Cũng không biết là con nhà ai, ba mẹ cậu ta không quản giáo à?"
"Đứa trẻ nghịch ngợm không biết trời cao đất rộng như vậy là dễ bị người ta đánh chết nhất đấy!"
"Hừ hừ, còn trẻ thường lông bông nhưng cũng phải biết nhìn rõ tình thế chứ? Một vệ sĩ nhỏ lại dám ra vẻ anh hùng trước mặt nhiều nhân vật lớn như vậy, tưởng chúng ta đều không tồn tại sao?"
Một gã mập bên cạnh Lưu Hòa Dân hét to: "Tổng giám đốc Lưu, anh tốn lời với thằng ranh con này làm gì? Cứ gọi bảo vệ ném cậu ta ra ngoài, chẳng phải xong rồi sao?"
"Đúng vậy, ném ra ngoài.

Không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai, cũng dám phát ngôn bừa bãi trên hội nghị thượng đỉnh Trung Châu!"
Nửa số người trong đại sảnh đều kêu ầm lên, đòi ném Trình Kiêu ra ngoài.
Cũng không phải bọn họ căm giận Trình Kiêu tới mức nào.

Chẳng qua vì nhiều nhân vật nổi tiếng đều khiếp sợ dưới uy thế của nhà họ Tống.

Nhưng vào lúc này, Trình Kiêu là một vệ sĩ nhỏ bé lại đứng ra.
Điều này vô hình trung chính là một cái tát nặng nề vào mặt một đám nhân vật nổi tiếng.
Cho nên những nhân vật nổi tiếng đương nhiên sẽ không tha cho Trình Kiêu.
Vương Đỗ Lan nhíu mày, nhìn về phía Trình Kiêu.

Bà phát hiện Trình Kiêu đối mặt với rất nhiều ông trùm, nhân vật nổi tiếng kia, vẻ mặt vẫn tự cao tự đại như vậy.
"Ôi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời! Cậu nhóc này vẫn cuồng vọng như vậy!"
"Cậu nhóc à, cậu đi đi! Tập đoàn Đông Vương của tôi không cần sự thương hại của cậu!"
Mặc dù trong lòng Vương Đỗ Lan rất thất vọng về tính cách cuồng vọng của Trình Kiêu, nhưng bà vẫn không nhẫn tâm để Trình Kiêu bị liên lụy vào.
Lâm Ngọc hiểu rõ tâm tư của Vương Đỗ Lan, nhìn về phía Trình Kiêu nghiêm túc nói: "Trình Kiêu, cậu nghe lời, mau đi đi! Cậu không thay đổi được điều gì đâu.

Cảm ơn lòng tốt của cậu, cậu mau đi đi!"
Trình Kiêu mỉm cười, nói với vẻ thần bí: "Tôi không thể đi.

Nếu tôi đi, ai tới giúp tập đoàn Đông Vương chứ!"
"Thằng nhóc nhà cậu vẫn cuồng vọng thật đấy! Tôi đã nói tập đoàn Đông Vương không cần cậu thương hại, cũng không cần cậu giúp đỡ rồi, cậu mau đi đi!" Vương Đỗ Lan cảm thấy may mắn vì Trình Kiêu không phải là con trai bà, nếu không bà sẽ không nhịn được mà muốn nhéo lỗ tai anh mất.
Nhiều ông trùm nổi tiếng như vậy còn chịu khuất phục trước sự uy hiếp của nhà họ Tống, đứng ở phía xa.

Cậu là một vệ sĩ nhỏ bé, dựa vào đâu mà dám mở miệng nói ra những lời ngông cuồng như vậy?
Lâm Ngọc cũng hơi giận.

Trình Kiêu thật sự quá cuồng vọng!
Lưu Hòa Dân cười lạnh, nói đầy vẻ giễu cợt: "Thằng nhóc, chỉ dựa vào cậu cũng xứng để nói giúp tập đoàn Đông Vương sao? Có phải cậu vẫn chưa tỉnh ngủ không? Cậu không vẩy nước tiểu ra soi lại bản thân cậu, xem mình là ai?"
"Nếu tôi muốn, tôi có thể đổi mấy chục vệ sĩ nhỏ bé như cậu mỗi ngày.

Mau cút đi, đừng ở đây cho thêm mất mặt xấu hổ nữa!"
"Đúng vậy, thằng nhóc mau cút đi, đừng ở đây nói khoác không biết ngượng nữa!"
Ánh mắt Trình Kiêu bình tĩnh nhìn về phía Lưu Hòa Dân.
"Kiếp trước, tôi nhớ Lưu Hòa Dân này vì lấy lòng nhà họ Tống, luôn nhằm vào tập đoàn Đông Vương, thậm chí còn hắt rượu lên người tôi trong một bữa tiệc.

Lần này, thu trước ít lợi tức đã!"
Trình Kiêu đột nhiên cười chế giễu, nói: "Ông là tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Phúc Lâm à? Địa vị của tập đoàn Phúc Lâm ở Trung Châu chỉ sau nhà họ Tống, không ngờ ông lại làm một con chó của nhà họ Tống!"
Lưu Hòa Dân đờ mặt ra.

Cho dù ông ta nương tựa vào nhà họ Tống, nhưng… nhưng cũng không phải là mong muốn thật sự của ông ta.

Trình Kiêu làm vậy là xát muối vào miệng vết thương của ông ta đấy.
Những người khác trên bàn số một nhìn về phía Lưu Hòa Dân với ánh mắt phức tạp.

Thậm chí, trong ánh mắt của hai người còn lộ vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác.
Ông nói chúng tôi nương tựa vào nhà họ Tống thì cũng thôi, bởi vì công ty của chúng tôi quá nhỏ, ôm lấy bắp đùi của nhà họ Tống sẽ có lợi cho chúng tôi.
Mà tập đoàn Phúc Lâm của Lưu Hòa Dân ông có thực lực gần với tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống, nếu phát triển tốt, không chừng qua mấy năm nữa lại vượt qua nhà họ Tống.
Nhưng không ngờ ông cũng nương tựa vào nhà họ Tống giống như chúng tôi, trở thành một con chó của nhà họ Tống.
Đây không phải là cướp miếng ăn với chúng tôi sao?
Tống Hoa An nhìn ra Lưu Hòa Dân lúng túng, dịu dàng nói: "Chú Lưu, đừng trúng kế khích bác, ly gián của cậu ta!"
Lúc này, Lưu Hòa Dân mới mượn sườn núi xuống lừa, nhìn về phía Tống Hoa An nói: "Anh Tống nói rất đúng, tôi sẽ không trúng quỷ kế của thằng nhóc này!"
"Thằng nhóc, cậu đừng nói linh tinh nữa.

Tôi và chủ tịch Tống là quan hệ hợp tác cùng có lợi, chẳng ai nương nhờ ai hết! Cậu muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Chủ tịch Tống, tôi sẽ không bị cậu lừa đâu!"
"Ngược lại, cậu chỉ là một bảo vệ nhỏ bé cũng dám nói khoác không biết ngượng ở trước mặt rất nhiều ông trùm, quả thật là nực cười!"
"Vương Đỗ Lan xem ra là lừa ở đất Kiềm, bản lĩnh kém cỏi, không ngờ tìm một thằng nhóc vô tri như cậu tới gây rối!"
Vương Đỗ Lan tức giận quát một tiếng: "Lưu Hòa Dân, anh đúng là một kẻ tiểu nhân hèn hạ.

Anh mới là lừa! Cả nhà anh đều là lừa!"
Nếu không bảo vệ nổi tập đoàn Đông Vương, Vương Đỗ Lan đương nhiên sẽ không thua về phương diện mồm mép.
Trình Kiêu khẽ cong môi, thản nhiên nói: "Ông nói tôi nói khoác không biết ngượng, vậy ông có dám đánh cược với tôi không?"
Lưu Hòa Dân cười nhạt xem thường nói: "Đánh cược gì?"
Trình Kiêu nói: "Đánh cược tôi ngồi ở đây, hỏi một câu 'Ai tới ủng hộ tập đoàn Đông Vương', nếu trong mười giây có ít hơn mười người đứng ra, xem như tôi thua!"
"Thế nào? Ông có dám đánh cược không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui