Giờ phút này, trong ánh mát mọi người nhìn về phía Trình Kiêu đã không còn vẻ khinh thường nữa.
Nếu ai nói Trình Kiêu chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé, sợ rằng sẽ lập tức bị nước bọt dìm chết.
Vệ sĩ nhà ai có thể làm cho ông trùm và tỷ phú của cả mười tám thành phố ở Lĩnh Nam mạo hiểm không chết không dừng với nhà họ Tống bá chủ Trung Châu, đứng ra ủng hộ tập đoàn Đông Vương?
Nếu có vệ sĩ như vậy, anh đưa trước cho tôi một nghìn người đi!
Chỉ có điều, đám cậu chủ nhà giàu như cậu Lý lại không nghĩ nhiều, chỉ nhìn cảnh tượng đó với vẻ chấn động và đầy hoảng sợ.
"Sao có thể như vậy được? Thằng nhóc kia chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ thôi.
Đám ông trùm và tỷ phủ ở Lĩnh Nam đều là người ngu sao? Không ngờ bọn họ lại đứng ra ủng hộ cậu ta vào lúc này!"
"Rốt cuộc cậu ta làm sao thực hiện được vậy?"
Một đám cậu chủ nhà giàu nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Một vệ sĩ bị bọn họ tùy ý giễu cợt, không ngờ lúc này nói một câu đã làm cho các ông trùm và tỷ phủ trong cả mười tám thành phố của Lĩnh Nam đứng ra ủng hộ tập đoàn Đông Vương vô điều kiện.
Đến bây giờ, miệng của cậu Trần còn chưa khép lại, lẩm bẩm nói: "Tôi cũng không ngờ được.
Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào vậy?"
Đổng sự Hồ cũng hoảng sợ: "Không… không ngờ cậu ta làm được thật! Sao… sao có thể như vậy chứ?"
Nếu không phải chuyện này thật sự xảy ra ngay trước mắt, cho dù có đánh chết đám người đổng sự Hồ, bọn họ cũng không dám tin!
"Chú Nghiêm, thằng nhóc kia quả thật chỉ là một vệ sĩ do Lâm Ngọc tùy tiện thuê về thôi sao?"
"Nếu quả thật chỉ tùy tiện thuê, vậy Lâm Ngọc cũng quá may mắn rồi."
Lúc này, Nghiêm Đạo Minh cũng sốc, trừng mắt nhìn thằng con trai đang đờ đẫn của mình, trầm giọng hỏi: "Chẳng phải con nói cậu ta chỉ là một vệ sĩ do Lâm Ngọc tùy tiện thuê về à? Sao có thể như vậy chứ?"
Nghiêm Thụy Văn cũng sợ tới sắp khóc rồi: "Ba, cậu ta thật sự chỉ là một vệ sĩ do Lâm Ngọc tùy tiện thuê thôi! Con đã hỏi thăm rất rõ ràng, Lâm Ngọc và cậu ta biết nhau ở trong lễ khai mạc của hội nghị thượng đỉnh Trung Châu."
Nghiêm Đạo Minh khẽ rít lên: "Vậy tại sao cậu ta phải tốn nhiều công sức giúp đỡ tập đoàn Đông Vương như vậy? Một vệ sĩ có thể làm cho ông trùm và tỷ phủ của cả mười tám thành phố của Lĩnh Nam ủng hộ cậu ta vô điều kiện sao?"
Nghiêm Thụy Văn lộ vẻ uất ức: "Con… con cũng không biết! Cậu ta thật sự chỉ là một vệ sĩ thôi!"
Nghiêm Thụy Văn cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.
Ông trời đang đùa với ông ta sao?
Lúc này, ngay cả cậu cả nhà họ Tống, Tống An Dân cũng lộ vẻ thâm trầm.
"Thằng nhóc, tôi đúng là vẫn đánh giá thấp cậu! Không ngờ cậu có năng lực lớn như vậy, làm cho các ông trùm và tỷ phú trong cả mười tám thành phố của Lĩnh Nam đứng ra giúp cậu!"
Vẻ mặt Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng đờ đẫn.
Có thể nói người kinh ngạc nhất chính là bọn họ.
Bọn họ còn tưởng dưới uy thế và áp lực của nhà họ Tống, không ai dám đứng ra giúp bọn họ.
Hành vi của Trình Kiêu vừa rồi chỉ là sự hồ đồ của người thanh niên.
Không ngờ hơn ba mươi người đều lập tức đứng ra, bằng lòng ủng hộ tập đoàn Đông Vương!
"Chủ tịch, cậu ấy làm được rồi! Cậu ấy không ngờ đã làm được!"
"Điều này quá kỳ diệu!" Lâm Ngọc nhìn Ông trùm và tỷ phủ của mười tám thành phố Lĩnh Nam, mừng đến chảy nước mắt.
Cô thật sự quá kích động!
Vương Đỗ Lan cũng chẳng tốt hơn Lâm Ngọc bao nhiêu, nhìn Trình Kiêu vẫn bình thản ngồi trên ghế.
Trong ánh mắt Vương Đỗ Lan lộ ra sự chấn động sâu sắc: "Tôi vốn tưởng cậu ấy cuồng vọng tự cao tự đại, không ngờ cậu ấy thật sự có thực lực."
"Hơn nữa, đối mặt với các ông trùm và tỷ phủ của cả Lĩnh Nam, không ngờ đứa nhỏ này không hề câu nệ.
Nếu không phải là người đã trải qua sóng to gió lớn, căn bản không có cách nào làm được."
"Trước đây, tôi đã đánh giá thấp cậu ta!"
Mã Tài dẫn đầu đi về phía Vương Đỗ Lan, cúi người hành đại lễ: "Chủ tịch Vương, lúc tôi ở Hà Tây, đã từng nghe nói về ngôi sao mới nổi trong giới bất động sản Trung Châu.
Hôm nay vừa gặp, quả nhiên tiếng đồn không sai!"
Vương Đỗ Lan vội vàng đứng lên, cung kính trả lễ: "Ông Mã khách sáo rồi.
Tôi rất cảm ơn ngài có thể đứng ra ủng hộ tập đoàn Đông Vương vào lúc này.
Ngài chính là ân nhân của tôi!"
"Mong hãy nhận của tôi một lạy!"
Điều này lại dọa cho Mã Tài sợ rồi.
Cho dù ông ta không biết rõ quan hệ giữa Vương Đỗ Lan và Trình Kiêu, nhưng nếu là người Trình đại sư muốn giúp, bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.
Đám người Mã Tài đều nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi Trình Kiêu ở trước mặt Vương Đỗ Lan ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ, ông ta nào dám nhận lễ lớn như vậy của Vương Đỗ Lan!
Mã Tài vội vàng bước tới đỡ lấy Vương Đỗ Lan, vẻ mặt sợ hãi nói: "Chủ tịch Vương tuyệt đối không thể làm vậy, tuyệt đối không thể.
Tôi không nhận nổi, không nhận nổi đâu!"
Vương Đỗ Lan thử vài lần vẫn không thể lạy được, cũng không kiên trì nữa.
Tạ Thiên Hoa cũng đi tới, cười to nói: "Chủ tịch Vương, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ bà còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy!"
Tạ Thiên Hoa nịnh rất đúng chỗ, bất kể người phụ nữ nào cũng thích nghe người khác khen mình trẻ đẹp.
"Ông đây là ông chủ Tạ à? Ngài cũng là ân nhân của tập đoàn Đông Vương chúng tôi, xin nhận của tôi một lạy!" Vương Đỗ Lan nói xong lại muốn lạy.
Nguy cơ lần này đã khiến Vương Đỗ Lan rất sợ hãi.
Có thể nói, đám người Mã Tài chính là ân nhân cứu mạng của bà.
Tạ Thiên Hoa cũng giật mình, vội vàng đỡ lấy Vương Đỗ Lan.
Nói đùa sao? Nếu Vương Đỗ Lan lạy ông ta, không chừng ông ta chưa ra khỏi cửa hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, Trình đại sư cho một ngọn lửa từ trên cao xuống, đốt ông ta thành tro đấy.
Mọi người đến đây chào hỏi Vương Đỗ Lan, trò chuyện một lát rồi chậm rãi đi về phía Trình Kiêu.
Lần này, mọi người thống nhất đứng trước mặt Trình Kiêu, còn thận trọng hơn cả lúc đối mặt với Vương Đỗ Lan.
"Chào ngài Trình!"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Đứng lên đi!"
Mọi người lại kinh ngạc!
"Chuyện này...!không ngờ các ông trùm và tỷ phú trong cả mười tám thành phố của Lĩnh Nam chủ động làm đại lễ với thằng nhóc này!"
"Hơn nữa còn vừa giúp thằng nhóc này một ơn huệ lớn."
"Còn nữa, đối mặt với nhiều nhân vật lớn hành lễ như vậy, thằng nhóc này chẳng những không cảm kích, không ngờ chỉ thản nhiên đáp một câu!"
"Là tôi quá ngu hay thế giới này thay đổi quá nhanh!"
Trình Kiêu lại một lần nữa lật đổ nhận thức của mọi người về hắn.
Những người suy đoán Trình Kiêu là con riêng của Lôi nữ vương càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Ngoại trừ con riêng của Lôi nữ vương, còn có ai có thể diện lớn như vậy?
Cho dù là Tống Hoa An cũng không làm được một phần nghìn của thằng nhóc này!
Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc nhìn về phía Trình Kiêu.
Vương Đỗ Lan đi tới trước mặt Trình Kiêu, cúi người hành lễ.
Trình Kiêu vẫn luôn ngồi yên, thậm chí vừa rồi tiếp nhận một đám ôm trùm và tỷ phủ Lĩnh Nam hành lễ, vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, lúc này lại vội vàng đứng lên, giơ tay đỡ hờ, Vương Đỗ Lan cũng không lạy được nữa.
Nói đùa sao? Nếu sau này mẹ biết mình nhận một lạy của mẹ, còn không đánh nát mông mình mới lạ đấy!
Trong lòng Vương Đỗ Lan thầm kinh ngạc, một tay vừa rồi...
Vương Đỗ Lan đến từ nhà họ Vương là một trong bốn thế gia siêu cấp hàng đầu ở thủ đô, vẫn biết được sự tồn tại của võ giả.
Trong ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu lại chấn động!
Vương Đỗ Lan cung kính nói: "Ngài Trình, tập đoàn Đông Vương rất cảm ơn ngài!" Nếu không lạy được, cũng nên nói cảm ơn.
Trình Kiêu khách sáo nói: "Chủ tịch Vương không cần khách sáo.
Tôi là vệ sĩ do chị Lâm Ngọc mời tới, tập đoàn Đông Vương gặp nạn, tôi đương nhiên phải ra tay giúp đỡ!"
Lâm Ngọc trừng mắt nhìn Trình Kiêu.
Nếu có vệ sĩ như vậy, sợ rằng mọi người ở đây bất kể trả bao nhiêu tiền cũng sẽ mời mấy người về cho mình đấy.
Chẳng qua, mọi người đương nhiên sẽ không cố ý vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu.
Trong án mắt Vương Đỗ Lan nhìn Trình Kiêu che giấu chút nghi ngờ, nói: "Tình huống hôm nay đặc biệt, ngày khác tôi nhất định sẽ tự mình đến nhà cảm ơn!"
Trình Kiêu kinh ngạc.
Mẹ muốn điều tra lai lịch của con à!
Chỉ là điều tra cũng vô dụng thôi.
Bề ngoài không cần điều tra cũng biết được, nhưng bà căn bản không thể điều tra ra được thân phận thật sự của Trình Kiêu..