Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Trình Kiêu có thể cảm giác được ở bên trong là một khẩu súng tay tự động tân tiến.

Tuy rằng thân thể Trình Kiêu bây giờ vẫn không thể ngăn trở đạn, có điều tránh né hoàn toàn không thành vấn đề.

"Ông có thể lấy khẩu súng lục ấy ra thử xem.


"Cậu cho là tôi dọa cậu sao!" Mã Tài cười lạnh một tiếng, móc súng lục ra nhanh như chớp, nhắm ngay đầu Trình Kiêu.

"A! Ông ta có súng!" Vương Hiểu Hi thót tim lên tiếng kinh hô, ở Á tộc thì súng ống là hàng cấm.

"Trình Kiêu, anh đi nhanh đi, đừng quản chúng tôi!" Y Linh hơi lo lắng hô lên.

Trình Kiêu quay đầu ôn hòa nói với Y Linh: "Yên tâm, ông ta không khiến tôi bị thương được đâu.


Nhìn nòng súng đen như mực, sắc mặt Trình Kiêu bình thản như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Mã Tài đích có chút lạnh.

"Nổ súng đi!"
"Trình Kiêu, anh điên rồi sao?" Tôn Mạc tức giận hô to: "Vì cậy mạnh, ngay cả mạng cũng không cần sao?"
Trình Kiêu không trả lời cô ta, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm Mã Tài.

Chính là ánh mắt nhàn nhạt này, lại làm cho Mã Tài cảm thấy áp lực lớn lao.

"Thực sự là kỳ lạ, Tôi cảm thụ được một loại khí tức để cho tôi sợ hãi trên người tên nhóc này!"
Mã Tài không dám nổ súng, ông ta có loại trực giác, nếu như nổ súng, người chết đầu tiên sẽ là chính ông ta.

Thế nhưng, chuyện cho tới bây giờ, Mã Tài cũng không thể để súng xuống, nếu như để súng xuống không thể nghi ngờ chính là run sợ trước Trình Kiêu.

Đường đường Mã đại lão Hà Tây mà run sợ trước một tên vô danh tiểu tố, truyền đi sẽ trở thành sỉ nhục lớn nhất trong đời Mã Tài.

Thời gian qua một lát, trán Mã Tài thậm chí có mồ hôi lạnh chảy ra.

Ngay lúc Mã Tài tiến không được lùi không xong, trên ghế ngồi khu nghỉ ngơi, điện thoại di động trong áo Trình Kiêu reo lên.

Trình Kiêu trực tiếp không coi ai ra gì đi qua, tựa hồ không thấy được nòng súng đen như mực kia của Mã Tài còn đang nhắm ngay anh.

Cuộc gọi đến hiển thị là một dãy số xa lạ, Trình Kiêu tiếp điện thoại, giọng Vân Nguyệt cung kính truyền đến.

"Xin chào, xin hỏi là Trình thần y sao?"
"Là tôi.

” Trình Kiêu thản nhiên nói.

"Là như thế này, tôi đã gọp đủ dược liệu cần thiết, bây giờ nếu như có rãnh, làm phiền ngài đến một chuyến, bệnh tình chủ nhân nhà tôi lại phát tác.

” Giọng Vân Nguyệt trong sự cung kính lộ ra vẻ lo lắng.

Trình Kiêu đối với thế lực Lôi nữ vương hơi cảm thấy kinh ngạc, lúc này mới một ngày, thì gọp đủ dược liệu, xem ra thế lực ở thế gian vẫn có chỗ dùng.

"Bây giờ Tôi gặp phải một ít chuyện, tạm thời không qua được, ngày mai đi!" Trình Kiêu nhìn Mã Tài, thanh âm có chút lạnh.

Vân Nguyệt thân làm người thân cận bên người Lôi nữ vương, năng lực quan sát nghe nhìn khiến người khác khó mà theo kịp, từ giọng điệu của Trình Kiêu, cô ta nghe được Trình Kiêu tựa hồ gặp chút phiền toái.

Tuy rằng cô ta từ ngữ điệu Trình Kiêu nói ra, đoán được Trình Kiêu nhất định có thể giải quyết, nhưng nếu như có thể bán một món nợ cho Trình Kiêu, có thể mau chóng chữa bệnh cho Lôi nữ vương, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?
"Trình thần y, mạo muội hỏi một câu, ngài gặp phải chuyện gì? Có thể tôi có thể giúp ngài giải quyết, chỉ hi vọng ngài có thể mau chóng tới chữa bệnh cho chủ nhân nhà tôi.

” Vân Nguyệt thận trọng nói.

Nhớ tới uy danh Lôi nữ vương ở Lĩnh Nam, có lẽ có thể đè đầu Mã Tài, như vậy Trình Kiêu cũng sẽ không cần bại lộ thực lực của chính mình, để tránh khỏi khiến cho người khác chú ý.

"Tôi gặp phải người này, sợ là có hơi phiền toái, ông ta là Đại lão Hà Tây, Mã Tài.


"Mã Tài!" Giọng Vân Nguyệt rõ ràng có chút lạnh: "Trình thần y, làm phiền ngài đưa di động cho Mã Tài, để ông ta nhận điện thoại!"
"Được rồi!" Trình Kiêu nghĩ có vẻ có trò hay để nhìn rồi đây.

"Mã Tài, có người muốn cùng ông nói chuyện một chút!" Trình Kiêu từ xa giơ lên di động.

Mã Tài cười lạnh nói: "Thế nào? Viện binh à? Chẳng qua hôm nay cậu có đưa thị trưởng Hà Tây đến đều vô dụng, ở Hà Tây, Mã Tài tôi định đoạt!"
Trình Kiêu không nhịn được thúc giục nói: "Nghe điện trước, rồi hãy khoác lác.


Mã Tài sầm mặt lại: "Tôi ngược lại thật ra muốn biết, ai dám cầu tình thay cậu!"
Nói xong, Mã Tài một tay cầm súng lục, đi qua, nhận di động Trình Kiêu.

"Ai?" giọng Mã Tài ngạo mạn.

"Mã Tài, ông ăn ăn gan hùm mật gấu sao? Đến khách quý của chủ nhân cũng dám đắc tội!" Vân Nguyệt trực tiếp rống giận ở bên kia.

Mã Tài bị hù tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa vứt di động trên mặt đất.

"Vân, Vân Nguyệt đại nhân, tại sao lại là ngài!" vẻ ngạo mạn trên mặt Mã Tài, trong nháy mắt đổi thành vẻ mặt nịnh nọt.

"Được rồi, ngài mới vừa nói cái gì? Khách quý của chủ nhân? Ai là Khách quý của chủ nhân?" nụ cười trên mặt Mã Tài bắt đầu biến thành cứng ngắc, cảm giác ngày hôm nay mình đá trúng tấm sắt rồi.

"Đừng giả bộ hồ đồ, anh Trình đứng ở trước mặt ông chính là khách quý của chủ nhân! Tôi cho ông biết, nếu như không thể để cho Anh Trình tha thứ ông, ông trực tiếp tới chịu gia pháp!" Vân Nguyệt lạnh lùng mà kiên định, không có chút nào thương lượng.

"Gia pháp!" thân khẽ Mã Tài run rẩy, đường đường Đại lão Hà Tây, không ai bì nổi lại bị hai chữ dọa cho sợ mất mật.

"Vân Nguyệt đại nhân yên tâm, tôi nhất định khiến Anh Trình thoả mãn! Ngài vẫn còn có gì phân phó sao?" Mã Tài không ngừng lau mồ hôi.

"Chờ Anh Trình tha thứ cho ông thì tự mình lái xe đưa anh ấy đến chỗ chủ nhân.

” Vân Nguyệt dặn dò.

"Được, được!" Mã Tài liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

Mã Tài vội vàng thu hồi súng lục, hai tay dâng di động, vẻ mặt mỉm cười đi tới bên người Trình Kiêu, trả điện thoại di động lại cho Trình Kiêu.

Chỉ là, nụ cười trên mặt Mã Tài, so với khóc còn khó coi hơn.

Trình Kiêu một lần nữa nhận điện thoại, Vân Nguyệt ở bên kia cung kính nói: "Trình thần y, Mã Tài thật ra là một trong mười hai tôi tớ thủ hạ của chủ nhân, còn mời ngài giơ cao đánh khẽ!"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Vậy phải xem Mã đại lão làm sao làm.


Vân Nguyệt nói: "Yên tâm, nếu như ông ta không để cho ngài vừa lòng, mặc cho ngài xử trí!"
Thấy Trình Kiêu cúp điện thoại, Mã Tài vội vàng khom người nói: "Anh Trình, tôi có mắt không tròng, không biết ngài dĩ là khách quý của Ngài Lôi, xin ngài tha thứ sự mạo phạm vừa nãy của tôi!"
Đám người Triệu Cương phía sau Trình trong nháy mắt há hốc mồm.

"Đây là sao! Mã đại lão Mã Tài lại có thể xin lỗi Trình Kiêu!" vẻ mặt Triệu Cương, cho dù là dùng hết toàn bộ sticker cũng không tìm được sticker nào có thể miêu tả.

"Đây chính là Mã đại lão Mã Tài! Cho dù là Lưu Tào Khang đều có thể bị hù dọa chạy, đến mặt mũi phó thị trưởng Lưu cũng không cho, bây giờ lại vẻ mặt nịnh hót xin lỗi Trình Kiêu xin lỗi!"
Trong lòng Triệu Cương là một vạn chữ “đậu xanh” chạy bên trong, ngàn vạn hỏa tiễn gào thét trong lòng.

Trên mặt Y Linh cũng hiện lên vẻ kinh sợ, cô ta chỉ cảm thấy trên người Trình Kiêu hẳn là cất dấu rất nhiều bí mật, thế nhưng cô ta thật không ngờ, Trình Kiêu thậm chí có năng lực lớn như vậy, khiến đại nhân vật như Mã Tài đều thấp đầu trước anh.

Tâm tình Tôn Mạc của giờ khắc này còn phức tạp hơn bất luận kẻ nào, bởi vì Trình Kiêu là chồng trên danh nghĩa của cô ta!
"Điều này sao có thể! Anh ta đến tột cùng như thế nào làm được? Mấy ngày nay, đến tột cùng xảy ra chuyện gì trên người anh ta?"
Đầy đầu Tôn Mạc dấu chấm hỏi, mà sự thật trước mắt lại giống như mỗi chuỗi dấu chấm than.

Trước đây là một Lôi Chấn Vũ, Tôn Mạc còn có Tôn Đại Hải thiếu chút nữa trở mặt với Trình Kiêu.

Bây giờ thấy Mã Tài lại cúi đầu nhận sai ở trước mặt Trình Kiêu, sự chấn động như sóng thần đánh thẳng vào tâm linh Tôn Mạc.

Tâm tình Tôn Mạc của giờ khắc này hoàn toàn không biết nên lấy cái gì để hình dung!
"Thực sự là buồn cười, ngay vừa rồi mình còn đang cười nhạo hắn không biết sống chết! Kết quả thật đúng là bẽ mặt!"
"Trình Kiêu, đến cùng anh còn gạt tôi biết bao nhiêu việc?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui