Chàng Sói Hấp Dẫn

Máu văng tung tóe trên gương mặt tuấn tú của nam tử.

Hai mắt cô gái như có ngọn lửa thiêu đốt, nụ cười quỷ dị, nàng trừng mắt nhìn Liễu Nha, gằn lên từng chữ: “Ta sẽ làm cho những cố gắng của ngươi trở nên uổng phí, thế giới này vẫn còn sự tồn tại của Kim Lang Vương chúa tể”

Kim Lang vương- ba chữ này nặng nề đánh vào trong đầu của Liễu Nha, nàng có thể nghe rõ nhịp tim của mình, máu chảy lên não, từng tiếng từng tiếng một, khiếp sợ mà không dám tin.

Liễu Nha nhìn Ngọc Triệt đang điên cuồng, không biết trải qua bao lâu, ánh mắt nàng lóe lên, dùng giọng nói hết sức tỉnh táo: “Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì, ngươi biết được những gì?”

“Cái gì ta cũng biết, cái gì cũng hiểu! Ngươi là người ngu ngốc, ngươi còn nhớ Vẫn Lệ không? Khi ngươi hào hứng đi tìm nàng, nàng lại trở thành oan hồn dưới đao của ta, trong tay ta nắm tất cả bí mật làm cho Kim Lang vương hồi sinh, người nào cũng không ngăn cản được ta” Nàng lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, chói mắt.

Nàng nửa ngồi xuống, ngón tay nhỏ bé chạm vào vết máu trên mặt nam tử, ánh mắt nhíu lại, đặt ngón tay lên môi, “Về phần chuyện này, ngươi cũng không xa lạ, đây là máu của Nguyệt phi, máu của cô gái âm chí, có nó, ta có thể làm cho Kim Lang vương hồi sinh, các ngươi vẫn muộn mất rồi” Nàng hết sức hài lòng, không kìm hãm được, cười nụ cười điên cuồng.

Liễu Nha cởi áo ra, ngồi xổm xuống đất, hoảng hốt lau máu trên mặt Kim Minh, nàng không tin, không tin.

“Kim Minh, chàng mau tỉnh lại, ta là Nha Nha, ta đã trở về, Kim Minh, Kim Minh, đừng, đừng bỏ lại ta một mình” Nàng ở bên tai nam tử thì thầm mấy tiếng.

Đầu ngón tay mềm mại chạm vào da thịt nam tử, đôi mắt nam tử có chút rung rung, xinh đẹp như cánh bướm yếu ớt.

“Hắn cử động, Huy, nhanh gọi Thái y”” Liễu Nha ôm ấy nam tử hô lớn, không chút ghét bỏ máu tươi làm bẩn quần áo nàng.

“Đúng, rất nhanh hắn sẽ tỉnh lại, chỉ là không phải Kim Minh mà là Kim Lang vương” Nụ cười Ngọc Triệt hết sức trầm tĩnh, nàng nửa ngồi dưới dất, trên mặt nở một nụ cười thỏa mãn, thậm chí còn sửa sang mái tóc hỗn loạn, vẻ mặt tràn đầy chờ mong, như chờ được gặp người yêu.

Vẻ mặt quỷ quyệt của cô gái làm cho Liễu Nha sợ hãi, nàng nhìn nam tử, khuôn mặt xinh đẹp không biểu hiện gì, ngay dại, không biết tiếp theo nam tử có tỉnh dậy hay không…

……..

Không cần bỏ lại ta một mình- tiếng cô gái vang lên, nam tử đứng giữa sương mù hỗn độn bên kia cầu Nại Hà nhìn lại, đang lúc không phân biệt được phương hướng, chỉ có con đường phía trước vẫn như cũ trải đầy Tiên Hoa, tươi như máu, đẹp như tranh vẽ.

“Không cần quay lại, chỉ cần đi về phía trước, đi về phía trước” Từ sâu bên trong như có người nắm tay hắn lại, dắt hắn đi về phía cầu Nại Hà.

Kim Minh- Liễu Nha ở đằng sau khẽ gọi từng tiếng, nam từ ngoái đầu nhìn lại, bước chân càng ngày càng chậm, tâm tư hỗn loạn từ từ tỉnh táo.

“Nha Nha” Một lúc sau, cánh môi mấp máy, bỗng nhiên bật ra cái tên đầy quen thuộc và hy vọng, hắn thả bàn tay đang nắm lấy mình, đi về phía sau.

Đường gập ghềnh uốn lượn, sương mù dày đặc, thân thể như cát bụi giữa cơn gió, không có sức lực, không có hình thể, bước từng bước khó khăn. Từ từ, một luồng ánh trăng chiếu xuống con đường, trên người như được tiếp thêm sức mạnh, từng bước từng bước mà đi.

Từ từ mở mắt, đôi mắt xanh đen như dính giọt nước, kinh ngạc nhìn Liễu Nha, bên trong lóe lên ánh sáng xa lạ.

Trong lòng Liễu Nha trầm xuống, trơ mắt nhìn nam tử đang nhìn về phía Ngọc Triệt, nụ cười tràn ra khóe môi, “Cám ơn ngươi” Hắn nhẹ nhàng mở miệng.


Ngọc Triệt ngừng lại, bàn tay nam tử nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bỗng nhiên ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười vang thật lâu bên trong mật thất.

“Kim Lang, Kim Lang” Nàng kêu lên, ôm lấy nam tử, cười như điên.

Nàng thành công, Kim Lang vương của nàng, Kim Lang vương triều của nàng, thiên hạ của nàng, nàng đã thành công.

Liễu Nha kinh ngạc nhìn nam tử đang bị Ngọc Triệt ôm lấy, đột nhiên hoảng hốt, mọi thứ xảy ra trước mắt đều trở nên mơ hồ, hỗn loạn, không khí mờ ảo như sương chiều.

Tất cả như xảy ra trong mộng.

“Kim Minh” Nàng gọi tên, mười ngón tay lạnh lẽo. Sau lưng có một đôi bàn tay giữ chặt làm cho nàng không ngã xuống.

Nam tử nghe được tiếng gọi của Liễu Nha nhưng không quay đầu lại, chỉ mím môi cười nhạt một tiếng, giọng nói đầy dữ tợn: “Cảm ơn ngươi đã cho ta lý do để tấn công Tiên Nô”

Cô gái nhìn nam tử trong ngực đến sững người, cả người run lên, ngước mắt nhìn đôi mắt đáng sợ của nam tử.

“Ngươi…”

“Truyền lệnh xuống, công chúa Tiên Nô hành thích vua, giết hại con gái Thừa tướng đương triều Hoàng Phủ Xa Nguyệt, chuẩn bị tấn công phía Bắc” Nam tử lạnh lùng cười, cúi đầu xuống: “Có phải hay không công chúa của Trẫm?”

Ngọc Triệt sợ hãi nhìn khuôn mặt âm hiểm của nam tử, không dám tin mở miệng: “Ngươi… ngươi là Kim Minh hay là…”

“Ngươi nói xem?” Nam tử cười nhạt, ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy cằm cô gái.

Ngọc Triệt cứng người, nàng nghe được lòng mình có chút mất mác, tất cả đã hãm sâu quá rồi.

Nam tử xoay người ôm Liễu Nha vào trong ngực sau đó hung hăng hôn xuống… Kim Huy nhìn thấy vậy, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Chàng làm ta sợ muốn chết” Duẫn Thiên cung, Liễu Nha tức giận vỗ bả vai nam tử, nam tử vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo lót thêu Kim Long, mái tóc màu vàng bởi vì dính nước mà trở nên rõ hơn.

Một hạt nước lưu lại trên hàng mi dài của nam tử, nam tử cười khẽ.

“Ta nghĩ chàng…” Liễu Nha không dám nói tiếp mà chỉ ôm chặt lấy nam tử, nam tử mím môi cười một tiếng, ánh mắt trở nên quyến rũ: “Cho dù ta là ai đều vẫn yêu nàng” Hắn hôn lên hàng lông mày đang nhíu chặt của cô gái, từ từ trượt xuống, đầu tiên là đôi mắt xinh đẹp, sau đó là chiếc mũi dọc dừa, đôi môi đỏ mọng, ban đầu lướt qua như chuồn chuồn nước, cuối cùng lại triền miên, lưỡi không ngừng dây dưa……

“Không cần…” Liễu Nha đẩy hắn ra, nhưng nam tử ôm vô cùng chặt, hôn cũng trở nên kịch liệt hơn, làm cho nàng thở không nổi, thân thể xụi lơ.

“Nha Nha, đừng cự tuyệt ta, không cho phép, ta muốn nàng” Hắn thì thầm bên tai, ngón tài trượt từ trán xuống, sau đó dừng lại ở xương quai xanh.


Liễu Nha bị hắn trêu chọc trong lòng trở nên loạn, nhiều nghi vấn muốn hỏi nhưng không đợi thoát ra miệng liền bị nụ hôn của hắn làm cho tan tác, nàng muốn cự tuyệt nhưng nam tử làm cho nàng trở nên choáng váng.

“Nha Nha, không cần né tránh ta, ta muốn nàng, ngay thời khắc thanh tỉnh muốn nàng” Nam tử thì thầm, hơi thở thuộc về hắn làm cho nàng như hôn mê.

“Không…” Ngay lúc bàn tay nam tử chạm vào quần áo nàng, Liễu Nha gắt gao ôm lấy quần áo trên người.

Nàng biết có gì đó không đúng, nhưng chỉ cảm thấy sự quyến rũ của nam tử làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nàng đẩy nam tử sang một bên, nhưng chưa kịp thở, thân thể trong nháy mắt bị hắn đặt ở phía dưới.

“Nha Nha nàng làm sao vậy? Nàng có biết nàng mất tích mấy ngày ta nhớ nàng như thế nào không, Nha Nha, vì sao lại cự tuyệt ta? Ta chỉ muốn cho nàng một thể nghiệm tốt đẹp, lần trước là bởi vì nàng muốn cứu ta, nhưng bây giờ… Nha Nha” Hắn lẩm bẩm, mỗi một chữ đều rơi vào tai nàng, tất cả đều trở nên thê lương, nàng nhắm mắt lại như muốn tiếp nhận hắn.

………….

Ngoài cửa sổ, nam tử lạnh lùng nhìn mọi chuyện diễn ra trong phòng, khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười khổ.

Kim Minh đúng là Kim Minh, một chiêu giá họa người khác thật giỏi.

Con gái thừa tướng? Một mặt thăng quan cho Hoàng Phủ Nam để an ủi hắn đau xót vì mất con gái, xoa dịu sự bất mãn của hắn, một mặt đổ oan cái chết của Hoàng Phủ Xa Nguyệt lên người Ngọc Triệt, còn cả lý do tấn công Tiên Nô, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim!

Hắn xoay người lại, thở dài một hơi, theo ánh sáng về Minh điện.

Trong điện, Ngọc Triệt bị xiềng xích khóa lại bên trong Thiên điện, thân thể vẫn không nhúc nhích, thần trí không rõ ràng, chỉ lẩm bẩm mấy tiếng: “Kim Nhật, Kim Nhật”

Kim Huy đứng trước mặt cô gái, lạnh lùng quan sát, ánh mắt càng thêm u ám. Mặc kệ là Kim Minh hay là Kim Nhật, các cô gái trên thế giới này đều điên cuồng vì hắn, mà hắn thì sao, chỉ mong muốn một cô gái, lại đổi lại là sự đối đãi lạnh lẽo.

Hắn rũ mắt, lẳng lặng ngồi trước mặt cô gái.

“Ha ha ha” Cô gái đột nhiên cửa mặt cười to, cười nụ cười thê lương: “Kim Lang vương, ngươi thật độc ác, thật dối trá, không ai nhận ra ngươi nhưng ta nhận ra, ngươi chính là Kim Lang vương” Nàng hét lớn, hai mắt đỏ lên, bộ dạng hết sức điên cuồng.

“Ngươi đã uống máu cô gái âm chí, trên người cũng đầy máu cô gái âm chí, ngươi nhất định sẽ tỉnh lại, ngươi có thể lừa gạt người đời, nhưng không gạt được ta. Ngọc Triệt ta nhất thời hồ đồ mới bị ngươi lừa gạt” Lời nói đầy căm phẫn, “Chẳng qua bởi vì ta yêu ngươi, yêu ngươi nhưng tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Tại sao?”

Nghe được lời nói của cô gái làm cho Kim Huy sợ hãi, hắn nghi ngờ nhìn cô gái đang bi phẫn, ngón tay trở nên lạnh lẽo.

Thật sự Kim Lang vương sống lại sao?

Duẫn Thiên cung, sự mập mờ trong phòng, nam tử vội vàng hôn cô gái nhưng lúc chạm vào chiếc bớt hình lưỡi liềm nơi eo cô gái, thân thể hắn cứng đờ, hắn ngừng lại, ánh mắt hiện lên sự e ngại.

Liễu Nha chú ý tới sự khác thường của hắn, mở t mắt nhìn: “Chàng làm sao vậy?”


Giọng nói nhỏ nhẹ, đầy khiêu gơi.

Nam tử mím môi cười, ôm cô gái vào trong ngực, “Không có gì, chỉ hơi mệt một chút mà thôi” Nói xong hắn ngủ ngay tức khắc.

Khi tiếng hít thở đều đều vang lên, Liễu Nha không dám tin nhìn Kim Minh, hắn ngủ? Cứ như vậy mà ngủ? Nàng nhìn quần áo xộc xệch của mình, ánh mắt có chút thất vọng, trong nháy mắt sự nghi ngờ mãnh liệt xông đến.

Vân phi, đứa bé của hắn. Nàng oán hận nhìn hắn, có sự tức giận, nhưng ngay lúc Ngọc Triệt dội máu lên người hắn, mọi oán hận trong lòng, sự tức giận, lạnh lẽo trong nháy mắt hóa thành hư không, nàng chỉ cần hắn không có việc gì, cho dù như thế nào, nàng chỉ cần hắn còn trên thế giới này là đủ.

Cửa phòng bị gõ nhẹ, Liễu Nha ngẩn ra, chân không đi xuống đất. Sau lưng, Kim Minh từ từ mở mắt ra, nhìn bóng dáng cô gái, nở một nụ cười khó hiểu.

Sửa lại vạt áo, từ từ mở cửa phòng, là Kim Huy, hắn nhìn nam tử đang ngủ say, ý bảo Liễu Nha ra ngoài.

“Có chuyện gì sao?”

Ngự hoa viên ở Duẫn Thiên cung, cung nữ mặc áo khoác chỉnh tề cho Liễu Nha, Liễu Nha mong ngóng nhìn Kim Huy.

“Ngươi không thấy kì lạ sao? Ngọc Triệt làm những nghi thức kì lạ, mà Kim Minh vẫn không có chuyện gì?” Kim Huy mở miệng.

“Có ý gì?” Liễu Nha cả kinh, không hiểu hắn đang nói gì.

Kim Huy im lặng một lúc sau mới mở miệng: “Ngọc Triệt nói đây là tà thuật do quốc sư Tiên Nô nói cho nàng ta biết, tuy chỉ có tám phần cơ hội nhưng ta vẫn sợ hãi, nghi thức kì lạ, vào ngày trăng tròn, Xa Nguyệt bị Kim Minh cắn chết. Bây giờ ta mới hoài nghi Kim Minh thật sự, không lẽ ngươi không nhìn ra chút manh mối nào sao?”

“Hoàng Phủ Xa Nguyệt là bị…” Đột nhiên Liễu Nha cảm nhận được sự sợ hãi dâng lên nơi đáy lòng, giấc mộng ban đêm xuất hiện, ánh mắt nam tử kì lạ, tiếng kêu rên của cô gái, máu đỏ, tất cả như cuồn cuộn mà tới.

“Nhưng… không phải Thái hậu đã nói…” Ánh mắt Liễu Nha đột nhiên hốt hoảng

“Đó chỉ là truyền thuyết, không ai có thể chắc chắn Kim Lang có biến mất hay không, mọi thứ trong cung đều trở nên hỗn loạn, không phát triển theo một hướng, Mặc Thanh Thanh, đột nhiên ta có chút sợ hãi” Ánh mắt Kim Huy rũ xuống, trở nên bi thương.

Hắn bàng hoàng, không biết kiếp nạn của mình có trở lại ban đầu hay không, tình hình hiện giờ đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, hắn không biết mình nắm chắc được bao nhiêu, hắn hoài nghi mọi chuyện trước kia, không biết Liễu Nha có tin hay không.

Liễu Nha hốt hoảng chạy về, Kim Minh, người trên giường thật sự là Kim Minh sao?

Thở hồng hộc mở cửa phòng, Liễu Nha đứng trước giường, nhìn nam tử đang ngủ say, trong nháy mắt không có một tiếng động.

Ngón tay nhỏ nhắn phác họa khuôn mặt nam tử, hắn là Kim Minh, lỗ mũi, mắt, miệng, tất cả đều là của Kim Minh nhưng trong trái tim hắn… ánh mắt cô gái dừng lại ở trái tim đang đập của nam tử, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Sau lưng từ từ phát ra ánh sáng nóng rực, nàng cảm thấy liệng đắng lưỡi khô, trong lòng phiền não lo lắng, nàng đứng trước giường, dứt khoát chạy ra ngoài.

Nam tử trên giường mở mắt, ánh mắt tối tăm, hắn đứng dậy, qua khung cửa sổ nhìn thấy cô gái chạy về phía đình nơi Kim Huy đang đứng, ánh mắt ảm đạm.

Ngọc Hoa cung, Tiên Vu si mê nhìn cô gái đang thở hổn hển, ánh mắt có chút áy náy: “Rất xin lỗi, về chuyện của Ngọc Triệt, ta không biết tại sao nàng lại điên cuồng như vậy, mới bắt đầu là bị nam nhân kia hấp dẫn, nhưng sau khi nhìn hành động của nàng, ta biết kiểu gì cũng xảy ra chuyện, chỉ là không biết sẽ liên lụy đến Tiên Nô và Kim Lang vương triều”

Liễu Nha lắc đầu, an ủi hắn: “Ngươi không cần tự trách mình, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta chỉ muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu về bí mật của Kim Lang vương triều”


“Ngươi còn nhờ Tàng thư các không, ở tầng cao nhất có một bản gọi là Đan Kinh kinh thư, phía trong có ghi chép một số chuyện kì lạ, ta ở đó tìm thấy truyền thuyết về Kim Lang vương triều”.

Đan Kinh- người đời chính mắt thấy, đây là câu nói trên Đan kinh sao? Liễu Nha nắm bàn tay Tiên Vu: “Ngươi nói thật sao, hiện tại quyển sách ở nơi nào?”

“Chắc vẫn còn ở Tàng Thư các, ta chỉ biết chứ Hán, bí mật của Kim Lang vương triều, chữ viết phía sau rất kỳ lạ, ta nhìn không hiểu, vì vậy không lấy ra, sợ bứt dây động rừng” Tiên Vu từ từ mở miệng, nhìn Liễu Nha, ánh mắt trở nên nặng nề: “Thanh Thanh, ta có thể cầu xin ngươi một chuyện không?”

Liễu Nha ngẩn ra nhìn hắn, không đợi hắn mở miệng, đã biết hắn muốn làm gì, nhưng mà hiện tại… Liễu Nha lắc đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức, ta hiểu rõ hậu quả nếu hai nước lâm vào hỗn chiến, nhưng mà…”

Ngọc Triệt gây nên họa lớn.

Nam tử lững thững bước vào Minh điện, quản sự trong điện sợ hãi quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, Vương gia không có ở trong cung”

“Trẫm không tìm hắn” Nam tử cười nhạt, trực tiếp vào Thiên điện, hắn nheo mắt nhìn cô gái đang bị trói, ánh mắt xanh đen lóe ra nụ cười quỷ dị.

“Ngươi…” Ngọc Triệt nhìn nam tử, phút chốc tỉnh táo, nàng si ngốc nhìn hắn, ánh mắt buồn bã.

“Không nên nhìn Trẫm như vậy, Trẫm sẽ không thương hại ngươi, đây là ngươi gieo gió gặt bão” Hắn cười lớn, tiến lại gần, bàn tay thon dài nắm lấy cằm cô gái, ánh mắt u ám, “Ngọc Triệt, ngươi làm rất tốt, có thể làm cho Trẫm sống lại, nhưng mà căn cơ của Trẫm chưa ổn định, bởi vì…” Hắn ngừng lại, ánh mắt lóe sáng, giống như biến thành một người khác, ánh mắt thay đổi nhanh chóng.

“Ngươi cũng đã thấy, hiện tại ta chỉ có thể khống chế hắn một lúc, nghi thức của ngươi thật hiệu quả, chỉ là máu của Xa Nguyệt hơi ít, hiện tại trong cơ thể ra vẫn còn sự tồn tại của Kim Minh, ta phải nghĩ biện pháp vào đêm trăng tròn hoàn toàn biến thành Kim Lang” Hắn hài lòng cười cười, bàn tay dùng sức, ánh mắt sợ hãi.

“Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hiện tại ngươi biết được lỗi của ngươi sao? Trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một cô gái không biết giới hạn của mình, ta không giết ngươi nhưng mà không giết ngươi thì bọn họ làm sao tin tưởng ta?” Năm ngón tay nắm chặt, trong không khí truyền đến tiếng xương vỡ, nam tử cười lạnh, nhìn đầu nữ nhân từ từ rũ xuống.

Chiến tranh sắp xảy ra, chỉ có như vậy hắn mới có thể đem lực chú ý của Kim Huy và Liễu Nha dời đi, đợi đến đêm trăng tròn tiếp theo… Nam tử cười quỷ dị, nhưng trong nháy mắt nhìn cô gái mất đi hô hấp, ánh mắt hết sức thống khổ.

Hắn là ai? Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao hắn lại giết người? Tại sao… Nam tử chạy ra ngoài, vẻ mặt mê mang.

Nha Nha, Nha Nha nàng đang ở đâu, rốt cuộc ta là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì?

Minh điện, quản sự nhìn bóng dáng hoảng hốt của Hoàng thượng, không hiểu mà gãi gãi đầu, đưa mắt nhìn Thiên điện, vừa nhìn liền bị hù dọa.

Bên ngoài Ngọc Hoa cung, Nhung Thiên ở bên tai Kim Huy nói nhỏ, sắc mặt Kim Huy cứng đờ, xoay người chạy vào Ngọc Hoa cung.

“Huy, ta biết Đan kinh là cái gì, ..” Lời nói chưa hết, bị Kim Huy lôi kéo nàng về phía Minh điện. Sắc mặt hắn nặng nề mà thâm trầm, bàn tay nắm Liễu Nha có chút run rẩy.

“Như thế nào? Có chuyện gì xảy ra” Liễu Nha vội vàng mở miệng, nhìn hắn không hiểu gì.

Bên ngoài Minh điện, Kim Huy buông tay Liễu Nha: “Lát nữa ngươi thấy được gì, ngàn lần…” Hắn dừng lại, không biết hình dung như thế nào, chỉ kéo Liễu Nha đến Thiên điện, đẩy cửa phòng ra, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu nồng đậm trong không khí.

Thứ mùi này rất quen thuộc với nàng, quen thuộc đến nỗi thần kinh chết lặng, hôm qua ở mật thất, hôm nay ở Minh điện, mùi máu như u hồn quanh quản trong phòng, làm cho nàng muốn quên cũng khó.

Nàng chết lặng nhìn cô gái đã chết trước mắt, trực giác muốn kêu lên một tiếng, nhưng cổ họng như bị người ta kìm chặt, không phát ra được âm thanh nào.

Hai chân như nhũn ra, lúc Kim Huy muốn lại gần đỡ nàng, thân thể nàng bị kéo vào vòng tay ấm áp, Kim Minh ôm chặt cô gái, lớn tiếng kêu: “Rốt cuộc cũng tìm được nàng, tìm được rồi, Nha Nha, về sau không cần thừa lúc ta ngủ say mà rời đi…” Bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tức cười mở miệng: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Quản sự Minh điện toàn thân cứng ngắc.

Chuyện gì xảy ra… với trí tuệ … hắn run sợ nhìn Kim Huy, Kim Huy ngẩn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận