Chàng Sói Hấp Dẫn

Một lúc sau, Kim Huy nhíu mày, quay đầu đi, không biểu hiện gì chỉ nhìn quản sự, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Liễu Nha cũng đưa mắt nhìn quản sự, mê mang, chờ mong.

Kim Minh nheo mắt, ánh mắt hiện ra sự uy hiếp.

Đối mặt với ba người đang chất vấn mình, quản sự trong nháy mắt leo đến đầu sóng ngọn gió, rõ ràng Hoàng thượng không thừa nhận, hơn nữa nếu thật sự chỉ ra Hoàng thượng, hắn mới không có lá gan đó! Nhưng hắn đã bẩm báo hết mọi chuyện với Nhung Thiên, nếu hắn thay đổi lời nói, Kim Huy cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lúc mọi người còn chưa phản ứng, quản sự đập đầu vào cột, máu lại nồng đậm hơn, trong nháy mắt truyền đến không khí, Kim Minh mặt không đổi sắc nhìn quản sự, nhìn Ngọc Triệt nằm trên vũng máu.

Liễu Nha trầm mặc, thân thể yếu ớt, thần trí xúc động, Ngọc Triệt chết không nhắm mắt, ánh mắt quản sự sợ hãi, như bức họa hung hăng quay vòng trước mắt nàng, trong đầu hiện lên khung cảnh dưới mật thất, chỉ toàn một màu đỏ.

Cảm giác mê muội đánh vào đầu nàng, thân thể Liễu Nha rung động, Kim Huy muốn tiến lên đỡ nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của nam tử lập tức đứng tại chỗ.

“Nha Nha, nàng mệt rồi, ta dẫn nàng đi nghỉ ngơi” Kim Minh nói xong liền bế cô gái xoay người rời khỏi, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhưng trong đó ẩn chứa sự thê lương, hắn không biết vì sao, chỉ muốn che giấu tất cả, giống như cái chết của Ngọc Triệt là vết sẹo trong lòng hắn, càng vạch trần càng đau.

Suy nghĩ rơi vào vùng tăm tối, nàng cảm thấy thân thể thật mệt mỏi, mệt muốn chết người, loại mệt mỏi này không chỉ mệt thân thể mà cong không biết tương lai như thế nào, nghi ngờ người mình yêu, còn chán nản với mùi máu tanh.

Nàng không hận Ngọc Triệt, nàng ta cũng chỉ muốn bảo vệ người mình yêu, mà dẫn lửa cháy đến mình, đổi lấy kết quả bi thảm hơn, mất đi sinh mạng, mất đi tình yêu của mình.

Nàng tự trách mình, không phải nàng là ngôi sao của Mặc tộc hay sao, là cứu tinh của Kim Lang vương triều hay sao? Nhưng tất cả đều làm theo những gì truyền thuyết nói, rốt cuộc đã sai lầm ở chỗ nào, nơi nào?

Nàng quá mệt mỏi, nhắm mắt không muốn mở. Nam tử nắm chặt tay nàng, nàng không tìm được một chút tin tưởng, không biết hắn là Kim Minh hay là Kim Lang, nàng chỉ có thể xa cách hoặc là trốn tránh mà thôi.

Ý thức rơi vào hỗn loạn, thân thể nhẹ nhàng bay lên, nàng không biết mình đi đến chỗ nào, chỉ trực giác tiến về phía trước, cho đến khi có tiếng róc rách vang bên tai.

Trong mộng nàng mở mắt ra, khó khăn thở, nhưng vừa mở mắt.

Nước lăn tăn trên mặt hồ, có bóng đen lướt như cá, chui vào đáy hồ, lúc nghịch ngợm thì nhô đầu lên, phun nước trong miệng, hướng nàng cười cười.


Nàng xinh đẹp mỹ lệ, nụ cười thuần khiết, đôi mắt làm nhiễu loạn lòng người, mang theo sự cưng chiều, trìu mến, lại có chút nhớ nhung.

Bóng dáng trong hồ có chút mơ hồ Tiểu Nhật nhi, nàng lẩm bẩm mở miệng, hai chân đi vào trong hồ, kích thích từng làn sóng, nước đến ngực nam tử, hắn cười nụ cười xinh đẹp, vĩnh viễn không thể quên.

“Nha Nha, ta có thể lên sao? Ta rất nhớ ngươi” Kim Nhật mở to mắt, khóe môi bĩu xuống, ai oán mở miệng.

“Có thể, Tiểu Nhật, ngươi mau lên đây” Âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào, “Ta cũng rất nhớ ngươi” Nàng mở rộng hai tay, nhưng bước chân của nam tử trong hồ có chút khó khăn, hắn như nổi giận đánh vào trong nước, miệng không ngừng gọi tên nàng, Nha Nha… Nha Nha… Sau đó ngày càng cách xa.

Liễu Nha đột nhiên ngồi dậy, mở to đôi mắt, đập vào mắt là đôi mắt màu xanh đen đầy ắp sự thương tiếc, yêu say đắm, áy náy, hắn nhìn Liễu Nha tỉnh lại, đột nhiên nở nụ cười, xinh đẹp mà đau thương.

“Nha Nha” Hắn ôm lấy nàng, nhỏ giọng mở miệng: “Bất luận ta là ai, làm nàng thất vọng như thế nào, xin nàng không cần rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta” Lời nói nhỏ nhẹ đầy sự van xin, “Không cần rời xa ta”

Nước mắt quẩn quanh nơi hốc mắt, không biết là vì tiểu Nhật nhi hay là nam tử đang giãy giụa ở trước mắt này, ngón tay trắng noãn từ từ lau nước mắt trên gương mặt hắn, mang theo sự nhớ nhung. Mọi chuyện quá sợ hãi, nàng hôn lên gương mặt nam tử, khi đôi môi dán vào, nàng cảm nhận được sự mềm mại của nam tử, nhiệt độ của hắn, làm cho nàng cảm thấy được sự chân thật, nàng hôn hắn, chỉ có như vậy mới có thể quên được mọi chuyện xảy ra trước mắt, quên đi mọi chuyện xảy ra, mọi đau đớn đều hóa thành bọt nước, niềm hy vọng từ từ tăng lên.

Thân thể nam tử cứng đờ, nhưng rất nhanh hắn vòng tay ôm lấy cô gái, hôn sâu hơn, khi hai người thở hồng hộc, bị tình dục khống chế, nhưng nàng lại đẩy nam tử ra, trịnh trọng mở miệng: “Ngươi là Kim Minh thật sao? Là Kim Minh sao?” Nam tử không do dự gật đầu, “Vậy thì chứng minh cho ta xem, chứng minh cho ta xem đi” Nàng thô lỗ ép nam tử xuống phía dưới, thô lỗ xé rách áo hắn.

Nàng là ngôi sao Mặc tộc, là ngôi sao Mặc tộc, máu xử nữ của nàng có thể áp chế Kim Lang. Ha ha, có thể áp chế Kim Lang, nhưng tất cả đều vô nghĩa, Kim Lang vẫn tồn tại như cũ, nhưng tiểu Nhật nhi lại vĩnh viễn biến mất, tiểu Nhật, Kim Minh, nước mắt rơi vào gò má nam tử.

Nam tử nhìn thấy vẻ điên cuồng của cô gái, hắn không cự tuyệt, không phản kháng, chỉ mặc cho cô gái hôn mình.

Đột nhiên Liễu Nha khóc lên, đầu vai gầy gò dưới ánh nến trở nên tái nhợt, nàng nằm trên người nam tử, không biết phải làm như thế nào.

Khi tay người đàn ông chạm vào vết bớt của nàng, nàng ngẩng đầu lên, âm thanh khổ sở nghẹn ngào, ánh mắt trở nên mê mang.

“Nha Nha, ta thật sự là Kim Minh, ít nhất là vào lúc này” Hắn mở miệng, cánh tay ôm chặt người nàng, ánh mắt đầy dịu dàng.

Một loại ấm áp từ da thịt truyền đến, từ từ trở nên kiên định, trong nháy mắt nàng quyết tâm, gật đầu một cái, cười vui vẻ. Động tác của nam tử kịch liệt thô lỗ, hoan ái trong phòng kéo dài.

Minh điện đã phái người quét dọn sạch sẽ, Ngọc Triệt qua đời tạm thời không thể công khai, thi thể đặt ở hậu viện, có quản sự hậu táng.


“Vương gia, rõ ràng công chúa Ngọc Triệt là do Hoàng thượng giết, nhưng hôm nay…” Nhung Thiên lo lắng nhìn Kim Huy.

Sự lo lắng của hắn không phải không có đạo lý, hôm nay người chết là chết ở Minh điện, quản sự lại đụng cột tự sát, hiện tại hắn có mười cái miệng cũng không nói rõ được.

Nam tử ngước mắt, ánh mắt hết sức bình tĩnh, hắn từ từ uống trà, hơi nóng bốc lên mặt hắn, hàng mi dính hơi nước, như kim cương đen hết sức sáng ngời, chói mắt.

Trong lòng Nhung Thiên dâng lên dự cảm xấu, nếu nói lúc rời cung Vương gia bộ dạng điên cuồng hết sức, tràn đầy dục vọng, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy buồn bã vì cục diện, hắn hết sức trầm tĩnh, không có một gợn sóng, bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy lo lắng.

Một lúc sau, Kim Huy đặt ly trà lên bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Nhung Thiên, tin tức Ngọc phi mất giấu được bao lâu thì giấu, dù sao cũng phải đợi qua năm mới” Hắn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hoa mai theo gió rơi xuống, rơi trên mặt đất trắng xõa, trắng đến hoa mắt, động lòng người.

Rốt cuộc Kim Lang vương triều cũng không thể thái bình.

“Nếu như…” Hắn khó khăn mở miệng: “Nếu như không giấu được thì như thế nào?”

Nam tử giật mình, giống như đã suy nghĩ kỹ, mở miệng: “Như vậy chúng ta đành phải đổi, Tiên Nô mất một công chúa, chúng ta giao một Vương gia, như vậy có thể xong rồi chứ? Bây giờ Kim Lang vương triều đang mang theo ngàn vết thương, không chịu được chiến tranh tàn phá”

Nhung Thiên cảm thấy khó khăn, Vương gia là người nhà của hắn, Kim Lang vương là người nhà của Vương gia.

Khi tất cả đều bình tĩnh trở lại, trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người, hết sức ấm áp.

“Nha Nha!” Nam tử ngửi ngửi những sợi tóc cô gái bên cạnh, hết sức si mê.

Cô gái mở to mắt, ánh mắt hết sức kiên định.

Ngón tay nàng chạm vào hàng lông mày nam tử, hàng mi dài, chiếc mũi xinh đẹp, còn có chiếc môi mỏng đầy gợi cảm, những thứ này đều giống tiểu Nhật như đúc, nhớ nhung bấy lâu bị đè nén nháy mắt kéo đến, chỉ còn lại sự quyết tâm và kiên định.

Nàng mặc kệ mình có phải là ngôi sao Mặc tộc hay không, nàng đều phải cứu Kim Minh, Kim Nhật, bởi vì đó là những người nàng yêu, những người nàng quý trọng.


“Có phải chàng giết chết Ngọc Triệt hay không?” Nàng trấn tĩnh mở miệng, thân thể nam tử cứng đờ, không nói gì.

“Kim Minh, mở mắt ra. Đối mặt với tất cả những gì chàng đã làm, ta nói rồi, ta sẽ không trách chàng, ta sẽ tha thứ cho chàng, sẽ luôn tin rằng trong người chàng luôn tồn tại một Kim Minh lương thiện, cùng chàng đối mặt với tất cả” Lời nói của nàng bình tĩnh như đang kể một câu chuyện.

Khuôn mặt nam tử hơi run, nhưng đôi mắt vẫn không chịu mở ra.

“Chàng không dám sao? Có đúng không? Chàng muốn lừa gạt mọi người sau đó để cho hắn ăn mòn chàng hay sao? Kim Minh, mau mở mắt, dũng cảm mở mắt ra, nhìn thế giới này, thế giới của chàng không phải là thế giới của hắn, bên cạnh chàng còn có ta, còn có Kim Huy, còn có Mẫu hậu, chúng ta đều ở cạnh chàng, hy vọng chàng tỉnh lại, chàng càng trốn tránh che giấu, chỉ có càng cho hắn cơ hội. Kim Minh, lấy hết dũng khí của chàng, cùng chúng ta đối mặt với thế giới tàn khốc này!” Nàng nắm chặt đôi tay nam tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Khóe môi nam tử run run, từ từ, hàng mi rung động, tròng mắt màu xanh mở ra, nhìn nàng đầy khổ sở, giãy giụa, sợ hãi.

Bàn tay nhỏ nhắn vòng qua đầu vai nam tử, Liễu Nha mím môi cười, “Minh, cuối cùng chàng cũng trở về là Minh của ta” Ngực nàng như được lấp đầy sự an ủi, ít nhất còn có hắn cùng nàng đối mặt.

“Nha Nha” Nam tử kêu lên, “Nhưng ta không chắc ta sẽ là Minh đến khi nào, ta sợ, không phải sợ mình chết, mà sợ hắn sẽ làm hại đến mọi người” Trên mặt hắn đầy vẻ khổ sở.

Đáp lại hắn là chiếc ôm ấm áp, sợ thì ai cũng sợ, nhưng sợ cũng vô nghĩa, bọn họ là người không có tiền đồ, chỉ có thể dùng hai tay của mình mà tranh thủ vì tương lai”

Tờ mờ sáng, bóng dáng hai người đứng trước Tàng thư các, tuyết không biết rơi từ lúc nào, mùa đông này cực lỳ lạnh, tuyết cũng rơi cực nhiều. Liễu Nha nắm chặt bàn tay nam tử, từng bước đi vào trong các, đi dọc theo bậc thang mà leo lên. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, áp chế sự lo lắng trong lòng xuống.

“Nha Nha, làm sao nàng biết Kim Lang trong người ta đã hồi phục?” Bởi vì có nàng làm bạn, vẻ mặt Kim Minh từ từ hồi phục, vừa đi vừa hỏi.

“Thứ nhất bởi vì lúc tỉnh lại chàng không dám vuốt lên chiếc bớt hình mặt trăng của ta” Liễu Nha đưa mắt nhìn hắn, mở miệng giải thích.

Thật ra thì nàng đã hoài nghi từ đầu, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi, khi Kim Huy nói cho nàng biết nghi thức cổ quái đó, Ngọc Triệt chết đi, tất cả mọi chuyện đều nhằm vào Kim Minh.

Hắn vẫn đích thực là Kim Minh!

Nam tử gật đầu, theo bậc thang đi lên, “Chưa bao giờ biết trên thế giới này có cuốn sách như vậy, so với người khác ta rõ về Tàng thư các hơn một chút”

Ở tầng cao nhất là lầu bốn, lướt qua từng dãy sách, rốt cuộc nàng cũng tìm được cuốn sách theo lời Tiên Vu, mở ra, quả thật là cuốn kinh thư – Đan kinh, hai chữ cứng cáp cáp có lực, nằm trên tay nam nhân.

Không kịp chờ đợi, Liễu Nha nhìn vào trang giấy, nơi đó nàng nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ, làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Chương năm: Kim Lang.


Khi nàng nhìn thấy bốn chữ này là lúc sắc mắt tái đi, là cuốn sách này, nàng mở ra, nội dung quen thuộc, cuốn da cừu từng viết, lật lật trang giấy, cho đến khi nhìn thấy bức họa, đột nhiên ngừng lại. Sau bức tranh thứ chính lại trống rỗng, nàng biết đây là bức tranh thứ mười, không khác gì cuốn da cừu, nhưng rất nhanh nàng lật đến tờ cuối cùng, phía trên là những hàng chữ hết sức quen thuộc – tiếng anh.

Ánh mắt nàng lộ vẻ kích động, thì ra đây là chữ cái quái dị trong lời nói của Tiên Vu, thì ra là tiếng anh! Nàng đọc qua, thử dịch.

Kim Lang, xuất phát từ người có lòng tham, sự oán hận. Hòa lẫn cùng với máu của người nguyền rủa, đúng thời điểm sẽ trở nên lớn mạnh. Muốn hiểu hết nó phải tìm được người hạ nguyền rủa hoặc là đời sau của người đó, tra rõ huyết chú phái sinh, lấy tín vật, lúc trưa dương tính mạnh mẽ nhất, cùng với máu của cô gái dương tính, hợp lại, chín lần mới loại bỏ hoàn toàn.

Liễu Nha khó khăn dịch từng chữ một, không nhận thức được thời gian từng phút trôi qua.

Đời sau của người hạ nguyền rủa? Trong đầu nàng hiện ra gương mặt khổ sở của Ngự Phong, không phải hắn là đời sau của Đồng Tử hay sao? Không, không phải, phải là Tố Cầm mới đúng. Nhưng… Liễu Nha ngẩn ra, bức họa vẽ rõ ràng là cô gái tóc vàng, mắt xanh, mà Tố Cầm có phần giống mình, phải là tóc đen mắt đen như nàng mới đúng chứ?

Tại sao? Liễu Nha vò đầu, có chút khổ sở, gió từng hồi thổi tới, cảm thấy trống trải, nàng chợt hồi hồn, gấp sách đi xuống lầu, nhưng không nghĩ đến lại giẫm hụt, cả người lăn xuống cầu thang.

Xong rồi! Trong đầu hiện lên mấy chữ này, cầu thang rất dốc, hơn nữa lại rất dài, nàng cứ như vậy mà lăn xuống,… Đột nhiên thân thể bị người giữ lại, sau đó một bàn tay đỡ nàng dậy.

“Minh…” Nàng vội vàng kêu lên, người trước mắt lại là Kim Huy,

“Là ngươi?” Có chút thất vọng, nàng ôm bụng, nhất thời cảm thấy đau đớn, ngũ quan nhiú chặt, môi hôi lạnh toát ra.

“Ngươi… Làm sao vậy?” Tròng mắt bình tĩnh của Kim Huy nổi lên cơn sóng thần.

“Huy, hình như ta…” Đột nhiên nàng cảm thấy khí nóng như muốn tràn ra ngoài cơ thể, nàng cảm thấy sợ hãi, thân thể bắt đầu run lên.

Thế nào? Rốt cuộc làm sao? Nàng nắm chặt áo Kim Huy, ánh mắt đầy bất lực.

“Đừng sợ, có ta ở đây, ra đưa ngươi tới chỗ Ngự y” Kim Huy ôm lấy cô gái, cùi chỏ đẩy cửa, trực tiếp nhảy xuống lầu dưới.

Gió lạnh từng hồi tạt qua gương mặt Liễu Nha, nàng vòng tay ôm chặt cổ nam tử, nhẹ nhàng bật ra một câu: “Minh”

Trong nháy mắt gương mặt nam tử lạnh lẽo, nhưng nhìn cô gái suy yếu làm cho hắn phải nhanh lên, Minh điện gần Tàng thư các, vừa đi vừa hô to: “Gọi Ngự y, mau gọi Ngự y đến đây”

Thị vệ và cung nữ bốn phía nhất thời hỗn loạn.

Mà Liễu Nha còn khư khư ôm lấy Đan kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận