Bước vào Ngưng Hương cư, Kim Nhật liền đưa mắt nhìn vào phòng Liễu Nha, lại nhìn thấy nàng đang ôm chăn bông ngủ say sưa nên không nỡ lòng đánh thức nàng dậy, mà chỉ yên lặng ngồi phía trước chiếc giường nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng thay nàng sửa lại những sợi tóc rơi xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ.
“Nha Nha, ta đến rồi… tiếc là nàng lại đang ngủ, nhưng vậy cũng tốt, nếu ngủ rồi sẽ không nghe được ta nói gì, ta chỉ cần nhìn thấy nàng là đủ rồi!” Hắn khẽ thở dài, ánh mắt từ từ nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo đến khuôn mặt tinh xảo, đôi môi như hoa đào, lúc ngủ cũng làm người ta rất yêu thích, nơi bàn tay chạm đến làm cho lòng người ngứa ngáy khó kìm nổi, lộ ra chút tươi cười nghịch ngợm, hắn đưa ngón tay lặng lẽ chuyển đến mũi, mùi thơm tự nhiên từ cô gái bay vào chóp mũi làm cho hắn hơi mất hồn, sau đó đôi mắt nhíu lại một cách đáng yêu, khóe môi lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn.
Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở trên cổ cô gái, thấy nơi đó hiện lên dấu hôn còn đọng lại chút máu ứ đọng đỏ thẫm, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng khẽ nhíu, cả người tản ra cảm giác mãnh liệt, hắn khẽ đưa bàn tay của mình chạm vào cổ cô gái, đôi mắt đen nhìn chằm chằm, rồi mới từ từ thốt ra hai chữ, giọng nói trầm thấp bao hàm đầy sự oán hận:
“Kim Minh”
Cô gái nằm trên giường xoay người, tiếp tục ngủ, không khí trong phòng đột nhiên lạnh như băng. Nam tử lạnh lùng đứng trước giường nữ tử, đôi mắt hiện lên ngọn lửa ghen ghét.
Nha Nha là của hắn, ai cũng không thể cướp đi, dù là Kim Minh - người cùng chung thân thể với hắn cũng không được.
Hắn chợt tiến lên, khóe môi hiện lên chút tươi cười, đưa môi đặt vào cổ cô gái từ từ mút vào, hắn muốn khiến toàn bộ dấu vết của nam nhân kia để lại biến mất.
“Đừng…” Trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên bị quấy rối làm cho Liễu Nha tỉnh ngủ, thấy Kim Minh đã đi rồi lại quay lại, không khỏi tức giận mà cao giọng: “Này, ngươi có để cho ta ngủ hay không hả?”
Nam nhân quấy rầy nàng đột nhiên bất động, ủ rũ hít hít mũi, nâng mắt nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn bẹp một tiếng: “Nha Nha”
Liễu Nha ngẩn ra, nhìn kỹ nam nhân trước mặt là Kim Nhật, khuôn mặt chợt đỏ, nhớ lại giọng nói lúc nãy của Kim Nhật, suy nghĩ một chút, Kim Minh làm như vậy, Kim Nhật nhất định đã nhìn thấy, bằng không… Khuôn mặt tươi cười bỗng dưng đỏ bừng, đẩy Kim Nhật ra: “Cho dù ngươi có khóc cũng vô dụng, hiện tại ta muốn đi ngủ, hơn nữa… ngươi đi nhanh đi, Kim Minh không biết lúc nào sẽ quay lại, nhỡ may hắn ta nhìn thấy ngươi…”
Liễu Nha đơn giản cho rằng lúc nãy Kim Minh nghe thấy tiếng Kim Nhật mới đuổi theo.
“Hắn sẽ không quay lại, ta không đi, hắn ta sẽ không thể về được” Kim Nhật lắc đầu khẳng định, sau đó liền leo lên giường, lặp lại động tác của Kim Minh, nằm xuống bên cạnh Liễu Nha, hắn nghiêng người một cái, cười cực kỳ bình tĩnh.
“Làm sao ngươi biết? Mới vừa rồi hắn ta đuổi theo ngươi đó, nói xem, ngươi đã làm gì khiến Kim Minh hận ngươi đến thấu xương như vậy?” Liễu Nha nháy nháy đôi mắt hỏi hắn.
“Nha Nha, không nói có được không? Ta chỉ muốn nhìn nàng như vậy!” Kim Nhật chỉ lắc đầu mà không trả lời, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc Liễu Nha, cái miệng nhỏ vểnh lên, nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng mà…” Liễu Nha nhíu mày không cam lòng, nàng còn muốn hỏi rất nhiều thứ mà.
“Nàng chỉ cần hứa với ta, lần sau không cho hắn chạm vào nàng nữa!” Kim Nhật nhìn dấu hôn trên người Liễu Nha, đôi mắt lạnh lùng nhíu nhíu.
Liễu Nha mở to đôi mắt đầy khó hiểu, thấy vẻ lạnh lùng thoáng qua trong đôi mắt của Kim Nhật, nàng nghĩ mình nhìn nhầm rồi, lại thấy Kim Nhật bày ra vẻ mặt không cam lòng cùng với biểu tình giống như làm nũng, thở phì phò nhìn chằm chằm vào mình.
“Nghe không? Đồng ý với ta” Hắn không kiên nhẫn lắc lắc cánh tay Liễu Nha, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía nàng.
Liễu Nha vừa nghe liền cảm thấy tức giận, bất mãn trừng trừng mắt: “Ngươi cho rằng ta tình nguyện bị người khác chạm vào, là hắn khăng khăng làm như vậy!” Sau đó xoay người không để ý tới hắn.
Bên trong ánh mắt xẹt qua vẻ buồn bã, Kim Nhật bẹt bẹt cái miệng nhỏ nhắn, chợt vòng tay ôm lấy Liễu Nha. Thân thể to lớn hơi run rẩy, “Ta sẽ không để cho hắn gặp nàng, nhất định sẽ không!”
Liễu Nha ngẩn ra, cũng không đẩy hắn ra, chỉ đặt một dấu chấm hỏi trong lòng, Kim Nhật ở đây cả ngày, hắn có thể như vậy sao? Lại nói, cảm giác như lửa đốt này, nàng cũng không hề bài xích.
Ánh trăng biến hóa, làn gió nhẹ phe phẩy qua những ngọn cây, không khí giờ đây yên tĩnh bức người. Ngoài cửa sổ, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người trong phòng, bên trong đôi mắt xẹt qua một chút u buồn.
Không cho chủ thượng chạm vào Thanh cô nương, Kim Nhật có khả năng này sao?
Mạc Thương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong ngực người đàn ông, Liễu Nha kinh hãi, theo bản năng muốn né tránh, lại bị nam nhân kéo vào trong lòng: “Muốn trốn?” Lời nói quyến rũ nhẹ nhàng trêu chọc sự nhạy cảm trong lòng nàng, Liễu Nha đưa mắt nhìn lại gặp đôi mắt xanh của nam tử đang nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho nàng hoài nghi tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Vừa là Kim Nhật vừa là Kim Minh, thật phức tạp.
Nhìn rõ nam nhân trước mặt, lần này Liễu Nha cũng không trốn tránh, nàng ngoái đầu nhìn lại, đặt bàn tay vào trong bàn tay Kim Minh, nếm thử cảm giác cùng nam nhân tâm ý tương thông.
Kim Minh đưa mắt nhìn sang, bắt gặp nàng đang nhìn mình với ánh mắt thận trọng, bèn nhếch môi cười một nụ cười rạng rỡ, làm người ta cảm thấy chói mắt, nhiễu loạn lòng người, lại lộ ra một chút cưng chiều, một chút yêu thương, cùng một chút buồn cười.
“Ngươi làm sao vậy?”
Liễu Nha ngước mắt nhìn hắn, mở miệng nói: “Hãy nghe hết những lời ta nói. Ngươi không biết cho tới bây giờ, ta sống trong hoàng cung này đè nén như thế nào, ta giống như phải sống trong một cái lồng giam, lại cảm thấy xung quanh mình đầy rẫy âm mưu.”
Kim Minh sửng sốt nhìn, nụ cười trên môi dừng lại.
“Mấy ngày qua ta luôn tự hỏi chính mình, không nên tin vào những gì mình thấy, mà phải tin vào người tên Kim Minh bên ngoài lạnh lùng, hung ác, nham hiểm nhưng bên trong lại rất tốt, nhưng mà… Nhưng mà bây giờ ta còn có thể tin tưởng được nữa sao? Kim Nhật, Mộ Dung Vân Cẩm, Kim Huy, họ là người thân của ngươi, chẳng lẽ mọi người làm hết mọi thứ cũng chỉ vì Vân Nhi thôi sao? Ngươi có thể hận, nhưng không phải ngươi hận Kim Lang hay sao? Trước kia ta không biết, nhưng mà bây giờ ta muốn giúp ngươi, nếu như giết chết Kim Lang mà đổi lấy được hận thù trong lòng ngươi, thì ta nguyện một lòng giúp ngươi, chỉ là, đừng hận nữa được không? Đừng tổn thương đến người thân của ngươi!”
Kim Minh lạnh lùng nhìn, nụ cười đã sớm biến thành sự lạnh lẽo đến thấu xương, sát khí như lưỡi dao không ngừng tỏa ra, gằn lên từng chữ: “Mặc Thanh Thanh, đừng cho rằng chuyện gì ngươi cũng biết, thật ra chuyện gì ngươi cũng không biết, bọn họ đều lợi dụng ngươi, lợi dụng ngươi để tiêu diệt Kim Lang".
“Cái gì? Lợi dụng ta? Ta và Kim Lang có quan hệ gì?” Liễu Nha ngẩn ra, đầu óc đầy mơ hồ, đột nhiên nhớ ra bức họa, bên trong đó là nàng thật sao?
“Quan hệ của ngươi với Kim Lang?” Kim Minh lạnh lùng cười, đôi mắt nhíu lại, “Muốn biết sao?”
Liễu Nha gật gật đầu chắc chắn.
“Ngươi không cần biết chuyện đó, chỉ cần ngươi biết từ tối hôm qua trở đi, ngươi chính là Thanh phi của trẫm, hiểu chưa?” Hắn cười nhạt một tiếng, từ từ xoay lưng lại.
Liễu Nha ngẩn ra, có chút thất vọng và không cam lòng: “Ngươi phải nói rõ cho ta biết, có như vậy ta mới có thể giúp được ngươi”.
“Giúp ta sao?” Kim Minh bỗng nhiên dời mắt, khóe môi lạnh lùng cong lên, lộ ra một chút giễu cợt.
“Ngươi không giúp được ta mà chỉ có thể giúp đỡ Kim Lang, nhưng…” Hắn dừng lại một chút, đôi mắt nhíu lại, bàn tay vuốt ve chiếc cằm cô gái: “Cho dù ngươi là đồng phạm của hắn, ta cũng không muốn giết ngươi… Ngươi chỉ cần ngoan ngõan ở đây, không cho phép gặp lại Kim Nhật, mà Kim Lang, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa hắn đến đây”.
Hắn cười một tiếng lạnh lùng, ánh mắt chứa đựng sự ác độc.
Liễu Nha nhìn nụ cười đó của nam tử, không khỏi sợ hãi, bình thường đôi mắt long lanh giống như lưu ly, có phải cũng che dấu sự hận thù đến tận xương tủy?
Giết chết Kim Lang thì Kim Minh có thể thoát khỏi sự thống khổ hay sao?
Nàng chợt ngồi dậy, lôi kéo cánh tay Kim Minh.
“Muốn đi đâu?” Nam tử lạnh lùng đưa mắt nhìn nàng.
“Ta đưa ngươi đi gặp Kim Lang, ta giúp ngươi, nhưng sau khi ngươi giết được Kim Lang, có thể đồng ý với ta, đừng đẩy sự hận thù đến người khác được không?” Liễu Nha cầu xin hắn.
“Ngươi không thể tìm được nó” Kim Minh lạnh lùng cười một tiếng.
“Không, ta có thể tìm được nó, bọn họ đều lừa ngươi, lừa ngươi đấy!” Liễu Nha kích động hét lên.
“Bọn họ? Ai?” Kim Minh nhíu mắt hỏi.
Liễu Nha ngẩn ra, suýt chút nữa đã nói ra chuyện Mặc Thương và Nhung Thiên gặp mặt, nàng cảnh giác nhìn bốn phía, do dự mở miệng: “Tóm lại, ta đã từng thấy Kim Lang, ta giúp ngươi tìm nó”.
Kim Minh đưa đôi mắt từ từ quan sát Liễu Nha: “Ngươi thật sự muốn giúp ta?”
“Ừ!” Liễu Nha kiên định gật đầu.
“Đã như vậy, từ bây giờ trở đi, hãy ngoan ngoãn sống ở Ngưng Hương cư, không cho phép đi gặp Kim Huy, không cho phép gặp Kim Nhật, quên đi chuyện mình là Mặc Thanh Thanh, cũng quên đi thân phận Mặc tộc của ngươi, một lòng một dạ làm phi tử của ta, ta chọn một cái tên khác cho ngươi, gọi là Nha Nha?” Hắn dịu dàng cười một tiếng, nhưng sau khi nói ra hai chữ Nha Nha, sắc mặt hắn liền thay đổi.
Nha Nha, tại sao hắn lại nhớ tới cái tên này.
Nha Nha? Lòng Liễu Nha cứng lại, nhìn hắn đầy sợ hãi, sao hắn có thể biết…
“Nha Nha, cái tên này…” Hắn từ từ nghiền ngẫm, cái tên thật trong lành, giống như mang đến cho người ta vô vàn hy vọng, nhưng sao hắn lại lấy cái tên này cho Thanh Thanh?
“Nha Nha… ta rất thích!” Liễu Nha khó khăn mở miệng, giọng nói có chút đắng chát.
“Không được!” Kim Minh đột nhiên mở miệng, ánh mắt thoáng qua một chút phức tạp.
“Vì sao? Có chỗ nào không được?”
“Thôi cứ gọi là Thanh phi đi!” Hắn vô lực cúi đầu, có chút mơ hồ như vừa tỉnh ngủ.
“Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút!” Hắn lầm bầm mở miệng, ánh mắt mệt mỏi nhắm lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Nhanh như vậy đã mệt?” Liễu Nha nhíu nhíu mày, như thế nào lại như vậy, nàng còn chưa rõ ràng mọi chuyện, mà Kim Minh… Nàng đưa mắt nhìn hắn, phát hiện hắn đã ngủ, hô hấp đều đều.
Không tìm được đáp án từ chỗ Kim Minh, Liễu Nha đưa mắt nhìn, đột nhiên nhớ ra Mặc Trạc từng đưa cho nàng một cuốn da dê, liền chạy nhanh vào phòng, mở túi quần áo ra, may mắn, nó vẫn còn ở đây!
Nàng ngồi trước bàn đọc sách, cẩn thận đọc nhưng vẫn không hiểu được, không có cách nào khác, hiện tại nàng cần một cuốn văn tự (từ điển), tin rằng cuốn da dê này nhất định sẽ có câu trả lời cho nàng.
Một lần nữa giấu cuốn da dê đi, ra khỏi phòng, ra lệnh cho a Hà trang điểm lại cho mình, hỏi rõ Tàng Thư các ở chỗ nào, liền vội vàng ra cửa.
Xa Nguyệt điện, ngọn nến từ từ cháy, đến khi ngọn nến cháy hết, nước mắt mới ngừng được.
“Nương nương, đều qua canh năm, hoàng thượng đã vào triều từ sớm, sẽ không đến đây, hay là nương nương trước…” Cung nữ tiểu Dao vẫn chưa nói xong, chỉ thấy Xa Nguyệt đột nhiên đứng dậy, ném ngọn nến xuống đất, khóc gào lên, hung hăng quăng trang sức trên đầu xuống đất, hai chân đạp lên.
“Đeo những thứ này để làm gì? Hoàng thượng nhất định đang giận ta, đúng thế, đều tại ta, học ai không học lại cố tình học Thượng Quan Vân Nghê, một người đã chết, chết từ mười bốn năm trước, nhưng Hoàng thượng vẫn nhớ nàng ta nhớ mãi không quên! Một khúc múa, chỉ vì một khúc múa, hắn liền tức giận, lạnh nhạt với ta… Ta … Tiểu Dao, ngươi đi hỏi Trương công công, Hoàng thượng mấy ngày nay đều ở chỗ con tiện nhân Ngọc Triệt sao?” Nàng quay đầu nhìn lại, lạnh lùng ra lệnh cho tiểu Dao.
Tiểu Dao ngẩn ra, vội vàng gật đầu một cái: “Vâng, nương nương, nô tỳ đi hỏi ngay đây!” Nói xong bèn vội vã chạy đi.
Trong lòng giống như bị bóc kiệt sức, đột nhiên Xa Nguyệt ngồi bệt trên mặt đất, tìm kiếm cây trâm ngọc trai, lạnh lùng cười một tiếng: “Hoàng thượng, người còn nhớ rõ không? Cây trâm ngọc trai này là Hoàng thượng ban cho nô tỳ trong ngày đầu tiên ta hầu hạ người, hôm nay cây trâm ngọc trai còn ở đây mà Hoàng thượng thì không, thế gian này chỉ có người mới cười, mà người xưa lại khóc, Hoàng thượng, người thật nhẫn tâm!”
Xa Nguyệt vừa khóc vừa cười, cho đến khi tiểu Dao trở lại, nghe nói Hoàng thượng qua đêm ở Ngưng Hương cư, sắc mặt Xa Nguyệt càng thêm khó coi, suốt ngày khóc khóc cười cười, làm cho mọi người trong cung đồn rằng Nguyệt phi điên rồi, mà Thanh phi vừa được phong lại được sủng ái.
Vội vã chạy tới Tàng Thư các nhưng không nghĩ đến ở bên ngoài Tàng Thư các, Liễu Nha gặp phải một người, thái tử Tiên Vu, một nam tử anh tuấn, đôi mắt xanh lam nhìn Liễu Nha từ xa đi tới, cũng không tránh né, mà đứng ở hành lang, nhẹ nhàng quơ quơ chiếc quạt giấy, mím môi cười hỏi: “Thì ra là Thanh phi mới được tấn phong, đã lâu không gặp”.
Hắn cố ý nhấn mạnh từ “mới tấn phong” làm cho Liễu Nha có chút khó chịu.
Liễu Nha tiến lên, cắn môi nhẹ nhàng mở miệng: “Lần trước lừa ngươi là ta bất đắc dĩ, mong thái tử không để bụng”.
Tiên Vu giật mình, cúi đầu nhìn sự chân thành của cô gái, trên mặt cũng hiện ra chút chân thành, cười khẽ hai tiếng “Hắc Hắc”: “Ta không tức giận, chỉ hơi buồn mà thôi, nếu hôm đó ngươi nói ra thân phận của mình, có lẽ…” Hắn không nói hết lời, nhưng mà bên trong ánh mắt lại hiện lên chút tiếc nuối.
“Có lẽ thế nào?” Liễu Nha ngẩn ra, không nghĩ tới một người đàn ông còn biết xấu hổ.
“Thôi thôi, không nói nữa, có lẽ ông trời đã định, chúng ta…” Hắn quay mặt đi, hiện lên một chút cô đơn.
“Ngươi nói rõ ràng đi, làm gì mà cứ ấp a ấp úng như vậy?” Liễu Nha không kiên nhẫn nhìn hắn, rốt cuộc, Tiên Vu cũng không nói tiếp, chỉ đưa mắt nhìn nàng: “Ngươi vội vàng đi đâu vậy?”
Liễu Nha đảo mắt nghĩ, cũng đúng, nàng không biết chữ Phồn, có lẽ có văn thư cũng không hiểu được, dù sao Tiên Vu cũng là ngoại tộc, nói cho hắn biết có lẽ sẽ không sao. Vì vậy, Liễu Nha cẩn thận quay đầu nhìn đi nhìn lại, đến cả Tiên Vu nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận đó của nàng cũng khẩn trương theo.
“Ngươi…” Nàng lại gần, mở miệng nói nhỏ: “Ngươi có thể giúp ta đến Tàng thư các tìm một cuốn văn tự được không?”
“Sao?” Tiên Vu ngẩn ra, vui vẻ đem lỗ tai lại gần, còn tưởng là có bí mật gì lớn, nhưng không nghĩ đến, thì ra là… Khóe miệng hắn run run, sau đó vui vẻ gật đầu, dù sao cũng có cơ hội ở cùng với nàng, mà hắn mấy ngày nay đã đi dạo khắp hoàng cung vì thế liền lập tức mang Liễu Nha đến Tàng thư các.
Công công ở Tàng thư các tuy không biết Liễu Nha, nhưng khi nhìn thấy Tiên Vu mặc trang phục nước khác thì nhận ra, sau khi xin phép thái giám trông coi, cả hai người liền vào trong.
Tàng thư các, nằm ở phía Tây Bắc Hoàng cung, là tòa lâu đài cổ, được chia làm bốn tầng, mỗi cánh cửa đều có lính gác, nhất là tầng ba, tầng bốn, đều cất giữ các sự kiện của các Hoàng đế và hậu cung từ các đời trước. Ví dụ như Hoàng đế ngày nào sủng hạnh phi tần nào, phi tử nào mang thai, đó đều là chuyện bí mật, không được ghi lại trong sử sách, được gọi là dã sử. Tầng một cất giữ sách, tầng hai cất giữ tấu chương, là những cuốn tấu chương mà các vị đại thần dâng lên từ trăm ngàn năm trước. Thái giám quản lý nhìn thái tử Tiên Vu, chỉ cho phép hai người tiến vào tầng một, muốn lên các tầng trên thì phải có khẩu dụ của Hoàng thượng mới được phép.
Tiểu thái giám đi theo sau hai người, sau khi biết hai người muốn tìm một cuốn văn thư, liền dễ dàng tìm thấy, đưa cho bọn họ, sau đó tiễn hai người rời đi.
Cầm trong tay cuốn từ điển dày cộm, tới lúc ra khỏi tầng một, Liễu Nha chợt nhìn sang chiếc cầu thang màu đỏ lâu năm dẫn lên lầu hai, cánh cửa gỗ vừa dầy vừa nặng ngăn cách tất cả sự thần bí vào bên trong, đột nhiên một suy nghĩ nảy ra trong đầu, tầng ba tầng bốn có phải cất giấu mười bức tranh đó.
“Đi thôi” Tiên Vu nhẹ nhàng mở miệng, cùng Liễu Nha bước ra khỏi Tàng thư các, mới đi được vài bước, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì: “Ngươi có nghe nói đến truyền thuyết Kim Lang không? Nghe nói là câu chuyện xưa hết sức cảm động đấy! Không biết truyền thuyết này có tồn tại lời nguyền hay không?”
“Lời nguyền?” Liễu Nha ngẩn ra, đưa mắt lên nhìn hắn, lời nguyền gì?