Trong Xa Nguyệt điện, Hoàng Phủ Xa Nguyệt cẩn thận nhìn nụ cười quyến rũ của nam tử, ân cần gắp thức ăn vào bát cho hắn: “Hoàng thượng, đây là nem rán Xa Nguyệt tự mình xuống bếp làm, bên trong có thịt cá ngài thích ăn nhất, ngài nếm thử một chút, mùi vị có ngon hay không?”
Nam tử cười nụ cười quyến rũ nhìn nàng, miễn cưỡng mở miệng, cô gái ngẩn ra, đôi mày nhất thời kìm không được mà nhướng lên, nàng đẩy thân thể lên, cánh tay hơi run, cẩn thận đút nem rán vào trong miệng nam tử.
Kim Minh híp mắt từ từ nhai, mày khẽ cau lại, nhìn xuống một bàn nem rán trước mặt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Qúa chín!”
Xa Nguyệt sửng sốt, hai giây sau mới phản ứng lại lời của hắn, lập tức đứng dậy quỳ trên mặt đất: “Xin lỗi Hoàng thượng, Nguyệt nhi đi làm lại!”
Nam tử hé mắt nhìn bộ dạng sợ hãi của cô gái, từ từ khoát tay: “Thôi đứng lên đi!” Hắn kéo tay cô gái đỡ nàng ngồi xuống, nhưng không chịu buông tay mà vuốt vuốt bàn tay về phía trước,, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ cô gái.
Lúc đầu Xa Nguyệt bị hoảng sợ, đến lúc nhìn bàn tay nam tử đang nắm tay mình, kìm không được mà mím môi, trên mặt mừng rỡ, vừa muốn làm nũng, nhưng đưa mắt nhìn lại thấy tròng mắt xanh biếc quỷ dị thì không khỏi ngạc nhiên.
Ánh mắt nam tử có chút tham lam, hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc cổ trắng tuyết của cô gái, hai tròng mắt phát ra những tia sáng quỷ mỵ, khuôn mặt tuấn mỹ như phủ một tầng sương, nhìn không chân thật nhưng nàng khẳng định vẻ mặt đó hoàn toàn khác với vẻ thường ngày của hắn.
“Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?” Xa Nguyệt luống cuống cắn môi, nhỏ giọng hỏi thăm. Nam tử đến gần làm cho không khí căng thẳng, nàng đưa mắt nhìn nam tử, trong lòng sợ hãi.
Nam tử không lên tiếng, chỉ cười quỷ dị, nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau rũ mắt, đem cánh tay cô gái vuốt ve lên mặt mình: “Nguyệt nhi, tối nay Trẫm ở lại Xa Nguyệt điện, ngươi có vui không?” Thanh âm tự nhiên của hắn bay bổng làm cho Xa Nguyệt mừng rỡ gật đầu.
Nam tử để cánh tay cô gái lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng liếm liếm, lúc Xa Nguyệt đang cười khanh khách, đôi mắt hắn nhíu lại, chợt cắn lên bàn tay.
“”Aaaaa!” Xa Nguyệt hét lên, thân thể đau đớn, cánh tay theo bản năng hất khỏi nam tử, nhưng hắn vẫn không chịu mở miệng, hàm răng sắc nhọn đâm vào bàn tay cô gái, một vị ngọt làm cho hắn rung động, đột nhiên buông lỏng cánh tay cô gái, ôm cô gái vào tẩm cung, rèm xanh tung bay toán loạn.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng…” Chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay, Xa Nguyệt luống cuống nhìn sự khác thường của nam tử, thân thể run rẩy như lá rụng.
Ánh nến chiếu rọi vào khuôn mặt nam tử, hắn ngước mắt lên, tròng mắt màu máu, bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô gái: “Thế nào, Nguyệt nhi, ngươi không thích ta sao? Không phải ngươi nói ngươi yêu ta sao?” Hắn mím môi cười một tiếng, cúi đầu hôn lên môi cô gái, trong miệng đều là vị ngọt, làm cho Xa Nguyệt như lâm vào hôn mê, nàng biết đó là mùi máu của nàng.
Chiếc lưỡi của nam tử ở trong miệng nàng như một con rắn hung hăng đưa đẩy. Trong nháy mắt Xa Nguyệt có chút mê loạn, nàng biết lúc này hắn thần chí không rõ, nhất định là có gì khác thường, nhưng càng như vậy nàng càng thích, thích dáng vẻ nguy hiểm của hắn, chợt nàng ôm lấy thân thể nam tử, bàn tay nhỏ bé sờ loạn trên người nam tử, cơ hội như vậy không dễ có được, bất kể Hoàng thượng như thế nào, nàng cũng phải nắm chặt cơ hội này.
Cô gái chủ động càng làm cho nam tử hưng phấn, hắn gầm nhẹ một tiếng, cởi quần áo cô gái, tròng mắt màu máu đỏ tham lam nhìn vẻ đẹp của nàng.
Nam tử cúi người xuống, trong nháy mắt quần áo bay toán loạn, cô gái khẽ rên một tiếng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng!” Trương công công vội vàng chạy vào quấy rầy nhã hứng của hai người, động tác của nam tử đột nhiên cứng đờ, từ từ nhìn lại, tròng mắt xanh đen đáng sợ kinh người.
“Hoàng…” Trương công công thấy bộ dạng của hắn, bị dọa sợ không nói nên lời, thật may bóng dáng sau lưng xuất hiện, hắn nhanh chân chạy trốn ra đằng sau.
“Minh nhi!” Thái hậu thấy được hơi thở ám muội trong phòng, mặt đỏ lên, xấu hổ nhìn hắn: “Mẫu hậu có việc gấp tìm con, con ra ngoài một lúc đi!” Nói xong nàng cũng không ngước mắt nhìn Kim Minh mà xoay người đi ra ngoài.
Trương Anh không dám chậm trễ lập tức lui ra.
“Hoàng thượng…!” Hoàng Phủ Xa Nguyệt yêu kiều kêu một tiếng, hai tay vuốt nhẹ lồng ngực nam tử, không chịu buông tay: “Thật vất vả ngài ới đến thăm Nguyệt nhi một lần, không bằng…” Nàng cười duyên một tiếng, nhẹ nhàng cắn lên vai nam tử một cái, ánh mắt mời gọi.
Nam tử không nói gì, đôi mắt nhíu lại, lạnh lùng đẩy cô gái ra, để cho cung nữ hầu hạ nhìn đến choáng váng, vừa muốn đứng dậy giúp hắn mặc quần áo, Xa Nguyệt ở trên giường hừ lạnh một tiếng, cung nữ lập tức lui về phía sau, còn mình thì đứng dậy mặc áo cho Kim Minh.
“Hoàng thượng, Nguyệt nhi ở đây chờ ngài, ngài nói chuyện với bác xong lại quay lại nhé!” Nàng không sợ chết tiếp tục quyến rũ.
Kim Minh lạnh lùng nhìn nàng, mím môi cười một tiếng: “Ở đây chờ ta!”
Đợi đến lúc nam tử ra khỏi tẩm cung, Xa Nguyệt mới kêu nhỏ một tiếng, nhìn vết thương trên tay, máu vẫn không ngừng chảy, dấu răng rất sâu.
“Nương nương, người có muốn gọi Ngự y không?” Cung nữ vội vàng nói, Xa Nguyệt lắc đầu một cái, chuyện như thế này làm sao có thể cho Ngự y biết, nhưng một lúc sau máu vẫn chảy, nàng đành để cung nữ gọi Ngự y tới.
Trương ngự y vừa vào đến cửa liền bị vết thương trên cánh tay của Hoàng Phủ Xa Nguyệt dọa sợ, hắn cẩn thận trừ độc, sát trùng, sau khi băng bó xong mới nói: “Nương nương hàm răng động vật luôn có độc, nương nương phải hết sức chú ý đến vết thương, không thể dính nước được!”
Xa Nguyệt ngẩn ra, vỗ cái bàn một cái, cao giọng nói: “Trương Quốc to gan, ngươi nói Hoàng thượng là… là … Động vật? Ngươi chán sống rồi sao?”
Trương ngự y ngẩn ra, không dám tin nhìn cánh tay Xa Nguyệt, trong lòng run sợ quỳ trên mặt đất, “Cựu thần hoa mắt, ngàn vạn lần xin nương nương tha tội, cựu thần hoa mắt, hoa mắt ạ!”
Bên ngoài Xa Nguyệt điện, Trương ngự y lau mồ hôi trên trán, than nhẹ một tiếng, rõ ràng là dấu răng động vật, đúng hơn là dấu do sói cắn, nhưng nương nương hết lần này đến lần khác khăng khăng là Hoàng thượng… sắc mặt hắn tái mét, chợt nhớ ra cái gì, vội vàng chạy đến Minh điện.
Thái hậu tự mình đến Xa Nguyệt điện tìm Kim Minh, cũng không nói gì mà chỉ đi về phía trước, đến trước cửa Duẫn Thiên cung, nàng đứng lại nhỏ giọng: “Vào thôi!”
Kim Minh nhìn ba chữ Duẫn Thiên cung trước cửa, mím môi cười một tiếng: “Không phải mẫu hậu có chuyện tìm nhi thần hay sao?”
“Ừ, trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm quần áo, mau mau vào cung đi!” Thái hậu lại thúc giục hắn.
Kim Minh đưa mắt nhìn nàng, một lúc sau mới cười một tiếng: “Mẫu hậu đúng là thích nói chuyện cười, ngài khổ sở từ Lưu ly cung đến Xa Nguyệt điện chỉ để nhắc nhở nhi thần trời lạnh, để nhi thần hồi cung mặc thêm quần áo sao?”
Thái hậu nhìn bộ dạng đó của hắn nhất thời không biết nói gì.
Kim Minh cười lạnh một tiếng, xoay người vào trong, vừa đi vừa nói: “Vậy thì cảm ơn mẫu hậu!”
Thái hậu nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Nàng thấy hắn đã thay đổi, trước kia dù ngông cuồng như thế nào, mê hoặc như thế nào, thô bạo như thế nào, nhưng hắn vẫn luôn tôn kính nàng, nếu như trên thế giới này chỉ có một người có thể ngăn cản hắn, như vậy Thái hậu như nàng… Nhưng mà bây giờ… Nàng lạnh lùng đứng một chỗ, trong đầu hiện lên khuôn mặt đầy châm chọc của hắn, ánh mắt lạnh băng, hung hãn, giống như không còn kiêng kị một thứ gì.
Thái hậu hồi cung, đột niên ra quyết định, nàng không sai, không có gì sai, chỉ mong còn có thể kịp thời cứu vãn.
Duẫn Thiên cung, ánh nến trong phòng chập chờn, lộ ra hơi thể yêu dị.
Mùi thơm nhàn nhạt bay ra từ lư hương, tỏa ra mùi thơm tinh tế trong không khí, cửa sổ đóng lại, không có một chút khe hở.
Liễu Nha không biết mình ngủ lúc nào, nàng nằm yên trên giường, trời nóng làm cho khuôn mặt nàng hồng lên, đôi môi cũng vậy. Nàng xoay người mái tóc rơi xuống cổ, quyến rũ bức người, làm cho trái tim người ta không kìm được mà đập loạn lên.
Nàng ưm một tiếng, mở mắt ra là hình ảnh Kim Minh đang phóng đại trước mặt mình.
Bước chân vào tẩm điện hắn đã nhìn thấy sự khác thường, hắn tiến lên bước gần lạ chiếc giường, nhìn cô gái bị tình dục khống chế, hai mắt từ từ mở ra, hắn cúi người chạm vào thân hình nóng bỏng của cô gái, trong nháy mắt hắn như hiểu ra điều gì.
“Thanh Thanh!” Hắn gọi tên nàng, giúp nàng lau mồ hồi trên trán, định đứng dậy mở cửa, lại bị cô gái nắm chặt cánh tay, nàng nhìn hắn, nở một nụ cười xinh đẹp, khẽ rên một tiếng: “Ngươi về rồi sao?”
“Thanh Thanh , không cần nói gì!” Hắn nhanh chóng tránh bàn tay cô gái, định mở cửa sổ nhưng vừa xoay người lại lại bị cô gái ôm chặt.
Nóng quá, nàng cảm thấy rất nóng, không khí mát mẻ cũng không xua tan được sự nóng bức trong lòng nàng, ngược lại càng cảm thấy nóng hơn, nàng mở miệng thật lớn, thở hổn hển, dựa chặt vào người nam tử, giống như có dòng khí mát mẻ từ người hắn truyền đến ngón tay, sau đó là ngực và cuối cùng là toàn thân.
“Thật mát!” Nàng rên rỉ một tiếng, mở đôi mắt đầy sương mù, giống như còn mèo nhỏ cọ cọ vào thân thể nam tử.
“Thanh Thanh, ngươi yên tĩnh một chút!” Kim Minh mở miệng, cố gắng mở bàn tay cô gái, xoay người lại đối mặt với nàng, lắc lắc bả vai nàng.
Hắn đưa mắt nhìn gian phòng, ánh mắt dừng lại ở lư hương, ôm cô gái trong ngực đặt lên giường, xoay người ném chiếc lư hương ra ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc ai thả dược vật này vào phòng, đó là dạ mê hương, lúc Hoàng thượng muốn lâm hạnh phi tử, sẽ để một chút trong tẩm cung, để tăng chút tình thú, bất quá dùng nhiều sẽ mất chút lý trí, cho nên dùng huân hương sẽ phải mở cửa sổ, hôm nay tẩm cung đóng chặt cửa như vậy, khuôn mặt đỏ bừng như vậy chắc chắn là trúng độc rồi.
Trên giường, Liễu Nha bất an cựa quậy thân thể, nàng không ngừng lăn lộn, cuối cùng xé áo ra, lăn qua lăn lại.
Một hơi nóng từ trong người thoát ra, nàng rên rỉ, mê loạn.
“Thanh Thanh, nàng chịu đựng một chút!” Kim Minh mở miệng muốn gọi Trương Anh đi vào, nhưng thân thể bị cô gái ôm chặt, lần nàng không những ôm mà còn dùng miệng thổi thồi vành tai cảu hắn, tròng mắt xanh đen nhíu lại.
“Minh…” Cô gái mở miệng gọi tên hắn, trong lòng hắn khẽ động, đưa mắt nhìn nàng.
Mái tóc xõa xuống khuôn mặt trắng xinh hết sức xinh đẹp. Lúc nhìn thấy khuôn mặt nam tử, nàng cười một tiếng, kéo mặt hắn lại gần, đôi môi đặt lên để tìm kiếm sự mát mẻ.
Lúc môi nàng chạm vào, thân thể run rẩy như muốn đắm chìm trong đó, nàng ôm chặt nam tử, nụ hôn càng sâu hơn.
Kim Minh đứng bất động trước giường, hiểu rõ cô gái không tỉnh táo, nhưng vẫn bị cô gái hấp dẫn, một lúc sau hắn kéo cô gái ra, đè nén dục vọng: “Thanh Thanh, nàng nhẫn nhịn một chút, ta ra ngoài tìm nước!”
Cô gái lắc đầu, rướn người ôm chặt vai nam tử, không chịu buông tay.
“Minh!” Nàng lại gọi, chỉ đơn giản một chữ, nhưng nó giống như dùng hết sức lực để kêu.
Kim Minh ôm chặt thân thể cô gái, trong đầu thoáng qua hình ảnh Thái hậu, có lẽ mọi chuyện do nàng ta bày ra, nàng ta ý thức được sự biến hóa của hắn sao?
Hắn mím môi, khóe môi còn vương lại mùi máu của Hoàng Phủ Xa Nguyệt, hắn biết khi hắn hung hăng cắn xuống hắn đã muốn phản kháng, muốn ngăn cản nhưng không thể được.
Cô gái trong ngực bình tĩnh hơn, hắn nhẹ nhàng thở một hơi, ngồi ngây ngốc trên giường nhìn ánh trăng sáng.
Giữa tháng hắn sắp biến thành Kim Lang, đáng sợ hơn là hắn không kiểm soát được chính mình, giống như trước mặt có một chiếc gương, hắn nhìn thấy được những việc những việc quái dị mình đã làm.
Cô gái dựa vào vai hắn giống như dược hiệu đã qua, nàng nằm lại trong ngực hắn ngủ thật sâu, lồng ngực phập phồng, cô gái thở hắn thở, hai người như hòa vào làm một.
“Thanh Thanh…” Hắn gọi tên nàng, ánh mắt nóng lên, trong suốt.
Nếu hắn tự nhiên biến mất, nàng sẽ cô đơn sao? Kim Nhật sẽ đợi nàng sao?
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh Kim Nhật đơn thuần đáng yêu, người gặp người thích, có lẽ Thanh Thanh cũng thích hắn! Có lẽ… Đột nhiên hắn mở mắt, nhìn cô gái đang ngủ say trong ngực mình, nếu hắn lạnh lùng đối với nàng, có lẽ sau khi biến mất nàng sẽ đỡ thương tâm hơn.
( Edirt chỗ nay làm mình sôi cả ruột gan, huhu)
Nam tử đứng lên, đặt cô gái trên giường, liền đi ra ngoài.
Thái hậu chờ bên ngoài Duẫn Thiên cung, nhìn bóng dáng cô đơn đó không kìm được mà thở dài.
Trở lại Lưu ly cung, không nghĩ tới Kim Huy đang đợi ở đó, nàng có chút giật mình, nhìn thời gian, đã là nửa đêm, chắc chắn hắn có chuyện quan trọng.
“Không sai, Trương ngự y khẳng định, độ sâu, hình dạng, tuyết đối không phải là dấu răng của người để lại sau khi cắn!” Kim Huy mở miệng.
Thái hậu đứng dậy, nàng nhìn trời còn chưa sáng, thời gian chưa tới nhưng Kim Lang đã xuất hiện.
“Hiện tại Kim Minh đã biết toàn bộ, trái tim hắn bị kháng cự, hắn muốn tồn tại trên thế giới này nên hắn muốn cự tuyệt hoan ái với Thanh Thanh, thời gian đã không kịp rồi, phải làm sao bây giờ!” Thái hậu vội vàng đi ra khỏi tẩm cung.
Kim Minh mím môi không nói gì, chỉ im lặng.
“Mẫu hậu!” Kim Huy thấy nàng trở lại liền vội vàng tiến lên, nói nhỏ bên tai nàng, sắc mặt Thái hậu càng ngày càng khó coi, “Cái gì, ngươi nói thật!”
Chẳng lẽ chỉ còn biện pháp này sao? Chẳng lẽ không thể… Hắn nhìn bàn tay mình, phía trên có đầy vết chai là do sử dụng kiếm mà thành, hắn xoa xoa vào chỗ kén, trong lòng nổi lên sát ý.
Bên trong ngự hoa viên, Kim Nhật mặc một chiếc áo áo bào máu tía, bước đi chầm chậm, hai tròng mắt lóe lên sự hưng phấn, Kim Minh yếu đi đã không thể khống chế lang tính, cuối cùng hắn cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời, hắn hưng phấn nháy nháy mắt, muốn quay trở lại lại đột nhiên bị cô gái cản đường.
“Mau tránh ra!” Hắn lạnh lùng rũ mắt, nhỏ giọng mở miệng, tròng mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
“Bây giờ ngươi muốn đến Duẫn Thiên cung tìm Mặc Thanh Thanh có phải không?” Nghọc Triệt đứng trước mặt hắn, không cam lòng hỏi.
“Nữ nhân, nếu không phải thấy ngươi còn có chỗ có ích, ngươi cho rằng ta sẽ còn ở đây nói nhảm như vậy sao? Còn không mau tránh đường!” Hắn híp mắt không vui, khí thế lạnh lùng bức người không giống bộ dáng khả ái chút nào.
“Kim Nhật, hay gọi là Kim Lang vương, ngươi không phải là Kim Nhật cũng không phải là Kim Minh mà là Kim Lang vương chân chính!” Ngọc Triệt mở miệng khẳng định.
Nam tử híp mắt, dò xét nàng: “Ta đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi biết quá nhiều chuyện!” Đột nhiên hắn nâng tay, ngón tay biến thành móng vuốt nắm chặt cổ cô gái.
Cô gái không sợ hãi, chỉ cầm chặt cánh tay nam tử, nhở giọng: “Nhưng ngươi không nghĩ tới một mình trôi qua thật không tốt đẹp hay sao? Không cần có người ủng hộ sao”
Nam tử ngẩn ra, nhìn nàng: “Ngươi nói ý gì?”
“Ta chính là người đó, sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh ngươi, làm cho cuộc sống của ngươi trở nên đẹp hơn, xem ngươi ăn mòn Kim Minh như thế nào, đoạt lấy thân thể hắn, ăn mòn Kim Nhật, đoạt lấy tư tưởng của hắn, hợp hai người làm một, ngươi mới chân chính là Kim Lang vương!”
Sự vui vẻ xẹt qua tròng mắt nam tử, hắn buông cổ cô gái: “Không nghĩ tới trên thế giới này còn tìm được một người hiểu ta, không phải ngươi thích Kim Nhật hay sao, nếu hiện tại ta đoạt tư tưởng của hắn, không lẽ ngươi không đau lòng sao?”
Ngọc Triệt lắc đầu, “Không, lúc bắt đầu ta thích Kim Nhật lạnh nhạt, nhưng đó là ngươi, ngươi ở trong thân thể của hắn, hoặc là, từ lúc bắt đầu Kim Nhật chính là ngươi, chẳng qua ngươi bị Thái hậu kiềm chế, Kim Nhật chiến thắng ngươi, trở thành một người lương thiện, nhưng sự xuất hiện của Mặc Thanh Thanh làm cho hắn nảy sinh dục vọng, hắn không cam lòng với đêm tối, hắn muốn có Mặc Thanh Thanh, ngươi lợi dụng điểm này, từ từ ăn mòn tư tưởng của hắn, ta nói đúng hay không?”
Nam tử lạnh lùng cười một tiếng: “Rất đúng, giống ngươi tự mình nhìn thấy. Ta bị Kim Nhật kiềm chế mười mấy năm nay, chỉ có thể tồn tại dựa vào sự hận thù của Kim Minh, mà hôm nay…” Hắn cười một tiếng hết sức cổ quái: “Trong lòng Kim Minh đã không còn sự hận thù, ta sẽ bị cắn trả, chỉ cần nàng không ở cạnh hắn!” Hắn liếc Ngọc Triệt một cái, khóe miệng đắc ý: “Ý của ngươi là nguyện ý giúp ta sao?”
Ngọc Triệt cười một tiếng, nhướng mày: “Để nàng rời khỏi Kim Minh?”
Nam tử gật đầu một cái.
“Có thể, nhưng ngươi cảm ơn ta như thế nào?” Ngọc Triệt bước tới, dán chặt vào người nam tử.
“Hoàng hậu của Kim Lang vương, ngươi có hứng thú hay không?” Hắn lạnh lùng cười một tiếng.
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng mà ta không muốn làm một Hoàng hậu hữu danh vô thực, ta muốn cả tâm của ngươi!” Nàng điểm nhẹ một cái lên lồng ngực nam tử.
“Có thể!” Hắn vui vẻ đồng ý.
Cô gái cười ngông cuồng, vinh hoa phú quý nàng không hiếm lạ, thứ nàng muốn là nam tử ưu tú nhất thế gian này.
Nam tử đi về phía trước, đến gần Duẫn Thiên cung, ánh mắt lạnh lùng trở nên nhu hòa, từ từ nheo lại, cười một nụ cười yếu ớt, nhưng mà nụ cười chứa đựng sự bất đắc dĩ và sợ hãi.
Đây mới thật sự là Kim Nhật, hắn đáng thương nhìn ba chữ Duẫn Thiên cung, chu miệng bước vào cửa.
Đẩy cánh cửa tẩm cung, hắn nhìn thấy cô gái đang nằm trên giường, gió nhẹ nhàng thổi bay chiếc màn giường.
“Nha Nha…!” Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô gái, tiến lên nắm lấy bàn tay nàng.