Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang



Trên nhân gian, những vị khách bộ hành tụ lại thành tốp năm tốp ba, thong thả dạo phố.

Mặc dù phố xá lúc xế chiều không náo nhiệt bằng sáng sớm, nhưng có thể tranh thủ nửa ngày nhàn hạ để loanh quanh khắp con đường cũ kỹ tạp nham, đạp bước trên mặt đá gập ghềnh nhuộm rêu xanh, ngắm từng mảnh lá khô rơi bên chân, cảm giác đặc biệt thư thái, yên bình.

Phong Vô Nhai nắm tay Trì Hàn dạo bước qua phố lớn ngõ nhỏ, hệt như một đôi tình nhân bình thường.

Hai nàng đi dọc theo con hẻm thưa thớt dấu chân, xuyên qua khu Tứ hợp đình viện* phủ đầy lá rụng, cuối cùng dừng dưới gốc cây đại thụ tán rộng. Đây là cây vải có tuổi đời khá lớn, ít nhất đã trải qua mười mùa xuân thu, cành lá rậm rạp che khuất cả bầu trời. Đối diện là một sân khấu cũ nát in hằn dấu vết của thời gian, cột đình đỏ tróc cả sơn do đã lâu không được tu sửa.

*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc với bố cục xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

"chang-tha-uong-chen-manh-ba-thang-74-0"

"Sao lại dẫn ta đến đây?" Trì Hàn giương mắt nhìn cành cây đung đưa.

Gió thổi lay động tầng tầng lớp lớp tán lá, tia nắng đông thưa thớt xuyên quá kẽ nhánh, yên lặng điểm từng đốm sáng loang lổ trên mái tóc nâu của Trì Hàn. Thanh y nam tử bên cạnh chỉ cười mỉm không đáp, ra hiệu cho nàng nhìn về phía sân khấu cách đây không xa.

Vì vậy Trì Hàn quay đầu nhìn sang, trông thấy sau lan can là một bà lão mặc vải bố cầm chổi trúc từ tốn quét đống lá khô trên đài. Mặc dù y phục thô ráp nhưng nhìn bà rất sạch sẽ, mái tóc hoa râm hơi rối, vài sợi bên tai rũ xuống, che khuất một phần vết sẹo trên mặt.

Bên cạnh là một bé gái tám tuổi đang luyện vũ điệu hoa đán, động tác hơi thô nhưng đầy nỗ lực. Thỉnh thoảng bà lão liếc mắt nhìn bé, khóe mắt đầy nếp nhăn ánh lên nét hiền hậu.

"Bà lão kia một thời là siêu sao cực nổi tiếng, năm đó không biết bao nhiêu người muốn được nghe bà hát mà chẳng quản nghìn dặm xa xôi để tới đây đó." Phong Vô Nhai nhẹ giọng nói, nàng chỉ vào bãi đất trống đằng trước, khoa tay múa chân: "Khi đó ta đã từng tới đây nghe một lần, ngay tại chỗ đó bu kín đầy người. Cây vải cũng được treo lụa màu, bầu không khí rộn ràng không khác gì lễ mừng năm mới vậy. Lúc hát xong, cả sảnh đường vang dội tiếng hoan hô, các con em nhà giàu đua nhau dâng biếu hồng lăng* châu báu, nhưng vẫn không được giai nhân ngoảnh đầu lấy một lần."

*Hồng lăng: một loại lụa đỏ mỏng có hoa văn.

Nàng hồi tưởng lại quang cảnh ngày xưa, tâm tư dần trôi xa, đôi mắt xẹt qua một tia xót thương.

"Tuy nhiên sau này lại xảy ra biến cố, một trận hỏa hoạn đã tàn phá giọng ca ưu tú, thiêu hủy dung nhan, đồng nghĩa với việc kết thúc sự nghiệp ca hát. Sang năm thứ hai, gánh hát nhỏ chuyển lên phía Bắc đế đô, một mình bà ấy ở lại trông giữ tại nơi đây, sân khấu cũng chìm vào quên lãng."

"Năm nay ta tới đây thì phát hiện bà ấy nuôi dưỡng một đứa bé, hai người sống nương tựa vào nhau. Mỗi khi rảnh rỗi, ta sẽ lại qua nơi này, yên lặng đứng dưới tàng cây nghe nhạc." Phong Vô Nhai đưa tay vuốt nhẹ thân cây đầy khe rãnh, thở dài một hơi.

Cái cây này đã chứng kiến quang cảnh náo nhiệt từ thời đào kép nổi danh bắt đầu biểu diễn, cũng quan sát cả những năm tháng thăng trầm trong nỗi tịch mịch ngay tại chỗ này, người đi trà lạnh, khách qua đường lưu lại chưa lâu, hồng nhan đã già cỗi.

Tiểu cô nương trên đài dường như thấy được nhóm Phong Vô Nhai, bé cũng không sợ lạ, hơn nữa còn cười híp mắt về phía các nàng, lộ ra hai lúm đồng xu nhỏ xinh. Sau đó bé làm động tác khiêu vũ vài bước, cất cao giọng hát, kỹ thuật hãy còn non nớt nhưng rất có bài bản, âm điệu thánh khiết ẩn hiện sự sắc sảo.

Bà lão đặt chổi bước tới bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ thắt lưng bé, nhón chân múa vài điệu thuần thục rồi dạy bé ca từng câu một: "Mưa phùn rơi - sương giăng mờ mịt làm say lòng ai. Gió xuân thổi - núi non quanh co khó tìm đường về. Bông liễu bay - từng cành mai đơm nhụy trổ thơm ngát. Pháo hoa tàn - em mệt mỏi tương tư ngày chia ly..."

Thanh âm khàn khàn, điệu hát vẫn thê lương như cũ, đây chính là ca khúc "Mưa tháng Ba" năm đó bà từng biểu diễn.

Phong Vô Nhai chậm rãi nhếch môi, cứ thế lẳng lặng nghe, phảng phất như đang quay lại ngày đó. Bên tai ồn ào những tiếng hoan hô, còn nàng thì đứng dưới ngẩng đầu lên, đối mặt với cái liếc mắt thoáng qua như làn thu thủy u tối trên đài, ống tay áo ngọc lưu ly khẽ phất cùng cú xoay người đầy tao nhã.

So với hiện giờ, âm điệu không được trơn mượt như xưa, nhưng bên trong đậm mùi từng trải, phảng phất như toàn bộ sắc thái trên thế gian dung hòa vào đó, tình người ấm lạnh, câu chữ thăng trầm.

"Sang năm bà ấy sẽ qua đời." Phong Vô Nhai nhìn lên đài, bỗng thì thào nói một câu như tự thuật. Nữ tử bên cạnh quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng thoáng xúc động, cuối cùng nàng không nói gì, chỉ đến gần hơn, từ từ nắm tay Phong Vô Nhai.

Phong Vô Nhai nhẹ nhàng nắm lại, nàng thu hồi vẻ mặt sầu não, nhếch môi nói: "Hồi trước ta tới đây cũng bị phát hiện nguyên hình, trước khi đi còn cùng bà ấy hàn huyên vài câu. Ta nói với bà rằng lần sau sẽ dẫn theo người yêu đến cùng nghe hí khúc."

"Thật sao?" Nữ tử bên cạnh thản nhiên hỏi.

"Đương nhiên rồi, ta không có nuốt lời hứa đâu." Phán Quan đại nhân dí dỏm nháy mắt vài cái, nâng bàn tay hai người đang nắm chặt.

Nói xong, ca khúc trên đài cũng vừa kết thúc. Có ánh mắt nhìn qua, cười mỉm với Phong Vô Nhai, lúc bốn ánh mắt tiếp xúc, cảm giác quen thuộc tựa như bạn cũ lâu ngày gặp nhau.

Bà lão gật đầu với các nàng, ánh mắt dừng tại trên người Trì Hàn trong chốc lát, sau đó bình thản nở nụ cười, xoay lưng tiếp tục hướng dẫn động tác cho bé gái.

"Chúng ta đi thôi." Phong Vô Nhai hít sâu một hơi, cười với nữ tử bên cạnh. Nàng móc ra một túi gấm từ trong ống tay áo rồi khẽ niệm chú, túi gấm liền hóa thành một luồng khói trắng, bay về phía sân khấu bên kia.

Hai người ra khỏi ngõ hẻm, đường phố đã chuyển màu cam sáng của ánh chiều tà.

Trong lúc đi, chợt Phong Vô Nhai mở miệng nói: "Nói mới nhớ, ngày mai nàng phải cùng vương thượng đến dự hội nghị Tông Miếu, chúng ta lại xa nhau một thời gian rồi."

Ngoài mặt thờ ơ, nhưng giọng điệu thì tiu nghỉu.

Trì Hàn ngắm nhìn rặng mây đỏ trên đường chân trời, đôi mắt bỗng chìm vào tâm tình không biết gọi tên, một lát sau, nàng nhẹ gật đầu: "Ừm."

"Ôi..." Phán Quan nào đó than thở một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cũng không quan tâm bản thân đang đứng giữa đường, nàng liền lắc cánh tay y nhân: "Không muốn đâu, ta không muốn xa nhau lâu như vậy, nàng phải mau mau trở về đi."

"Mau nữa thì cũng phải mất mười ngày."

"Hức hức... Ta phải sống một mình lâu như vậy sao?"

Chứng kiến dáng vẻ ấm ức như trẻ con, hắc bào nữ tử buồn cười: "Chỉ xa nhau mấy hôm mà đã xị mặt như thế này, ta thấy mình không khác gì mẫu thân ngươi vậy."

"Là nương tử mới đúng." Người nọ nghiêm túc sửa lại.

"Thưa ngài, mua quà tặng nương tử đi ngài ơi." Một thanh âm của nam nhân đột ngột chen vào. Phong Vô Nhai quay đầu sang, thì ra hai nàng đã đi qua sạp bán đồ trang sức.

Chủ sạp cười nịnh nhìn hai nàng, xem chừng thấy hai nàng ăn mặc sang trọng bèn vội vàng lựa vài cái trâm cài tóc chạm trổ tinh xảo, đưa qua: "Ngài xem thử đi, những món này toàn là hàng tinh chế, gần đây mới bày bán, ngài coi này, kỹ thuật chế tác lẫn chất liệu đều thượng hạng, rất hợp với con người quý phu nhân, không chê vào đâu được."

Một câu phu nhân khiến ánh mắt Trì Hàn khẽ rung động, Phong Vô Nhai thì sung sướng quan sát trang sức trên quầy.

"Ô?" Nàng cầm chiếc hộp gấm nhỏ, trông thấy bên trong đựng một vật bằng đá màu vàng trong suốt, tỉ mỉ xem xét một lúc rồi hỏi: "Đây là hổ phách à?"

Mặt ngoài trang sức nhẵn mịn, chính giữa vẽ hoa văn hình tròn màu phấn trắng, gần giống hình bông hoa, trông cực đẹp mắt.

"Quý ngài có đôi mắt thật tinh tường, đây chính là đá hổ phách độc nhất vô nhị của tiệm ta, được vận chuyển từ biên giới huyện Bích An - hoa anh đào hổ phách. Cả thành chỉ có duy nhất mỗi cái này thôi đấy." Chủ sạp nhanh nhẹn giới thiệu. "Rất nhiều quan lại lẫn đại gia đều ưa chuộng loại này, họ mua để tặng cho người mình ngưỡng mộ, ngài cũng mua tặng phu nhân nhà mình đi..."

Hoa anh đào hổ phách ư? Phong Vô Nhai cười thầm, nhưng cũng không vạch trần, nàng quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh: "Mệnh Mệnh à, nàng thấy cái này đẹp không?"

"Có thích không?" Trì Hàn nhướn mày.

"Có." Phán Quan nào đó tự nhiên đáp, ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy ta mua tặng ngươi." Ty Mệnh đại nhân lấy ra một thỏi bạc, đưa ra trước mặt chủ sạp: "Không cần thối lại đâu."

Chủ sạp ngây người, ngơ ngác nhận khối ngân lượng nặng trịch. Mãi đến khi hai người khuất bóng, hắn mới hồi phục tinh thần, nhìn xuống tay mình một lúc rồi lại nhìn theo hướng các nàng rời đi, lẩm bẩm: Năm đó lão tử cũng là một nhành hoa, sao không được gặp nữ nhân tuyệt vời như vậy chứ...

Minh Giới, tại một nơi nào đó trong điện các. Cánh cổng nhẹ nhàng mở ra, bạch y nữ tử nhanh chóng bước vào.

Người đứng trên bồn hoa xoay lưng lại, trên mặt cũng không biểu lộ gì khác thường, chỉ chậm chạp nhếch miệng, phảng phất hết thảy mọi thứ đều nằm giữa lòng bàn tay mình, dần dần di chuyển theo đúng quỹ đạo trong dự liệu, không chút chênh lệch, như thể đã được xác định là phải thế.

"Đã thông suốt rồi sao?" Nàng nhẹ nhàng cất bước qua đây, âm cuối thoáng nâng cao, mang theo vài phần vui mừng.

Mạnh Vãn Yên nhìn khuôn mặt xinh đẹp tà mị, ánh mắt trầm xuống: "Ngươi muốn làm gì?"

"Nói cho ngươi biết cũng được, ta chỉ muốn lấy mệnh quỹ Lưu Minh Cẩm thôi." Hồng y nữ tử dừng trước mặt nàng. "Trước đó, ngươi phải giúp ta có được vân tay của Diêm U."

Nói xong liền đặt một bình sứ trắng nhỏ cùng pháp khí hình vuông lên bàn đá bên cạnh: "Đêm nay ngươi tìm cách để nàng ấy uống thuốc trong bình, sau đó ấn pháp khí này lên tay nàng ấy, chờ ngày mai nàng ấy rời đi, ngươi theo ta mở cổng kết giới."

"Chỉ có vân tay của Diêm U mới có thể mở được kết giới kia, hơn nữa trên người ngươi có mùi của Diêm U, lúc khởi động nó thì không sợ bị ai phát hiện." Cơ Lan tiếp tục bổ sung. Thời điểm nói ra câu này, đáy mắt nàng xẹt qua một tia lạnh lùng.

Mạnh Vãn Yên nhìn chiếc bình sứ, nhíu mày: "Thuốc này là..."

"Chỉ là thuốc mê thôi." Người đối diện giải đáp thắc mắc của nàng. "Yên tâm đi, sẽ không gây hại gì cho nàng ấy, dù sao ta cũng không nỡ ra tay. Ừm, ngươi chỉ cần nấu thành canh cho nàng ấy uống, cách này đơn giản mà, nàng ấy cũng sẽ không nghi ngờ gì ngươi cả."

"Sau đó Lưu Minh Cẩm có thể quay về mệnh quỹ ban đầu, chờ ta xử lý xong chút chuyện thì sẽ an bài cho ngươi rời khỏi đây. Từ đó về sau ngươi và Diêm U chấm dứt, không ai mắc nợ ai, cũng không có liên hệ gì với nhau nữa." Cơ Lan vén tóc, khẽ nhếch môi, khóm hồng sau lưng làm nổi bật dung nhan sáng sủa của nàng.

Đáy lòng Mạnh Vãn Yên đau nhói.

Qua một lúc lâu, nàng cầm đồ trên bàn lên, nghiêm nghị nói: "Được, ta đồng ý..."

...

————————————————————————————————————

Mạnh Vãn Yên: Diêm U à, qua đây uống canh nào.

Diêm U: (ngửi một lúc) Ơ? Sao trong này có mùi thuốc bắc vậy?

Mạnh Vãn Yên: (chột dạ) Thế... thế à, ta có bỏ thêm hồng sâm... Ừm? Không đúng, sao mùi đắng chát như vậy... (nếm thử) Hiểu rồi, ta bỏ hồng sâm quá sớm! (uống thêm một thìa, thình lình trợn tròn mắt) Ư... Ta quên không thái mỏng sắn khiến hương vị không thoát ra được, thiếu mất một phần thơm ngọt!

Diêm U: Vậy hả...

Mạnh Vãn Yên: (dữ tợn) Hơn nữa lại còn điều chỉnh lửa sai cách, hương vị giảm đi đáng kể! Thật quá thất bại!!

Diêm U: (xua tay) Không... không sao cả, chỉ cần là món nàng nấu thì ta thích hết...

Mạnh Vãn Yên: (nóng nảy uống canh) Tại sao lại thế này? Mùi này... quả thực không thể chấp nhận được,như vậy rất dễ bị loại!! Ta không còn mặt mũi nào đối diện với vị ân sư cần mẫn của mình được nữa, không ngờ ta lại đối xử tệ bạc với đồ ăn như thế!!!

Diêm U: A Mạnh à, nàng... nàng bình tĩnh chút, cái này không thể trách nàng được...

Một lát sau ---

Diêm U: (⊙_⊙)? A Mạnh, nàng sao vậy?! Sao... sao tự nhiên ngất rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui