Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Đầu xuân, đường phố ngập màu xanh mơn mởn của cây cối, hoa cỏ.

Chạng vạng, trong lúc cùng Cố An Sênh đi tản bộ, ngang qua cửa hàng váy cưới, Tô Mạch dừng chân, chỉ vào đôi trai gái trong tấm áp phích khổ lớn và nói: “Sau này kết hôn, tớ cũng muốn một bộ váy đẹp như thế kia !”.

Cố Anh Sênh gật đầu cười: “Được”.

Đêm hôm ấy, Tô Mạch nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Hai người giữ máy hơn một tiếng đồng hồ, nhưng không ai nói câu nào. Đến khi di động báo pin yếu, Tô Mạch mới mở miệng: “Điện thoại hết pin rồi, em gác máy đây”.

Bên kia rốt cuộc truyền tới tiếng thở dài.

“Anh đang ở ngoài cửa nhà em.”

“Hả?”

“Tô Mạch, anh đã từng nói với em chưa? Năm mười bảy tuổi, anh chết hụt.”



“Bố mẹ anh kết hôn không phải vì yêu, chỉ là quan hệ làm ăn. Từ lúc lọt lòng, anh đã không nhận được tình thương của mẹ, chưa một lần được mẹ bế, cho dù anh học giỏi, ngoan hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Mẹ anh rất đẹp, nhất là lúc cười. Thế nhưng, mẹ chưa bao giờ cười trước mặt anh. Năm mười bảy tuổi, anh theo mẹ tham gia một bữa tiệc, mẹ không cho tài xế đi cùng mà tự mình lái xe. Ngồi trong xe, mẹ bỗng dưng nói với anh rất nhiều chuyện. Thậm chí, mẹ không nhìn đường, mà chỉ nhìn anh, vừa nhìn vừa nói: Nếu cuộc hôn nhân này không có mày, anh Minh sẽ không lo lắng nhiều như vậy. Tao đã có thể yên ổn sống cùng anh ấy. Bố con mày là hung thủ bóp chết hạnh phúc của tao!”




“Sau đó, mẹ anh rú ga như điên lao vào rào chắn bên vệ đường. Bà muốn hủy hoại tất cả những thứ ngăn cản tình yêu của bà. Nhưng anh mạng lớn, sống đến bây giờ…”



“Tô Mạch, em từng hỏi anh, ngày nào cũng sống trong lừa gạt, dối trá, có mệt hay không? Nếu em trải qua cảm giác bị người thân nhất đẩy xuống địa ngục, liệu em có còn tin tưởng vào thế giới này không? Anh sai ư? Anh không nên hận thù ư?”

Tô Mạch khẽ nói: “Anh có thể hận, nhưng không nên đánh đồng tất cả”.

Tần Sở lặng im. Lát sau, anh chợt lên tiếng: “Hôm nay, anh đã nhìn thấy em, em và Cố An Sênh”.

“Ừm…”

“Giấc mộng bao niêu năm qua trở thành hiện thực, rất hạnh phúc phải không?”

Tô Mạch không đáp.

Anh lại nói tiếp: “Tô Mạch, hiện giờ điều anh ghét nhất chính là chứng kiến em hạnh phúc! Hễ thấy em hạnh phúc, anh lại muốn phá hoại”.

“Ừ. Xưa nay anh vốn không phải người lương thiện.”

“Anh có nên đeo tấm biển kẻ ác đó đến cuối cuộc đời không?”




“Tô Mạch, có những chuyện, anh không bao giờ nói lại lần thứ hai. Vì thế em nghe cho kỹ!”

“Anh nói đi!”



Tô Mạch không biết sau đó Tần Sở nói những gì, bởi vì cô đã quên, hoặc cố gắng quên.

Nhưng nếu được lựa chọn, cô vĩnh viễn không muốn nhớ đến cuộc điện thoại ấy.

Anh nói…

“Khi Lưu Minh Nghĩa chưa qua đời, em từng hỏi anh, vì sao anh không giúp? Lúc đó anh trả lời, anh muốn bảo vệ một người. Em đoán Bạch Ly, sau đó lại đoán là Kỷ Vân Chi. Nhưng, đều không phải!

Tô Mạch, người anh muốn bảo vệ, thực ra là em. Anh sợ em biết sự thật, sẽ thất vọng, sẽ đau đớn, giống như cảm giác anh đã từng trải qua, rồi em sẽ không tin vào bất cứ ai nữa! Anh kông muốn em phải nếm trải mùi vị của loại thuốc kịch độc ấy…

Tối hôm đó, nửa đêm em gọi điện nói với anh, mọi chuyện là do Bạch Lâm làm. Ngay sang hôm sau, anh đã đi tìm Bạch Lâm. Lúc ấy, cô ta quá hoảng loạn, anh chỉ cần mớm lời là cô ta khai bằng sạch. Em biết cô ta nói gì không?

Bạch Lâm nói, tối hôm Giao thừa, cô ta cũng có mặt ở ngõ nhà em, chứng kiến Lập Hạ bị dọa cho hồn bay phách lạc, cô ta đã mềm lòng. Lúc ấy, cô ta đang định ra mặt bảo gã kia dừng lại thì bị người khác kéo về. Người ngăn cản cô ta, Chính là Cố An Sênh của em!


Cậu ta nói với Bạch Lâm, đã đâm lao thì phải theo lao! Thế là Bạch Lâm đã vô tình giúp cậu ta diễn một vở kịch hay. Còn nữa, em cho rằng vì sao gã trọc đột nhiên thay đổi khẩu cung, không đến làm nhân chứng trong phiên tòa đầu tiên? Ngoài em, Lập Hạ, Cố An Sênh ra, còn ai biết các em đã đến gặp gã? Ai đã mật báo cho Chu Gia Ngôn biết để cậu ta đi bịt miệng nhân chứng? Em nghĩ Cố An Sênh thật sự muốn giúp em và Lập Hạ thắng kiện ư? Cậu ta chỉ lợi dụng lòng tin của em và Lập Hạ mà thôi.

Về phần vì sao màn kịch cuối cùng lại không lên sàn, anh nghĩ, đó là vì cậu ta mềm lòng. Vì sao mềm lòng? Vì em.”

Sau đó, Tần Sở còn nói rất nhiều, chưa bao giờ anh nói nhiều đến thế, dường như anh đang muốn tạm biệt cô.

“Tô Mạch, em nhất định cũng không biết năm mười bảy tười, sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn xe đó, anh đã đến ngõ Tịnh Thủy. Anh muốn đến xem rốt cuộc con trai của người đàn ông mà mẹ anh yêu là đứa trẻ như thế nào? Có gì xuất sắc hơn anh? Vừa tới nơi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh chính là em đang bị một đám trẻ con khác bắt nạt. Lúc đó em bao nhiêu tuổi nhỉ? Cùng lắm là mười ba, thân hình tròn trịa ngồi bệt dưới đất, vậy mà vẻ mặt vẫn ương ngạnh, nhìn em lúc ấy rất buồn cười. Chắc em lại nghĩ anh là một kẻ máu lạnh phải không? Trông thấy vậy mà không thèm ra giúp đỡ? Thực ra là có, nhưng anh chậm hơn Cố An Sênh một bước.

Tô Mạch, em biết không? Anh chưa bao giờ tin vào số phận. Nhưng từ khi em xuất hiện, anh đã tin! Ngày em nhận ông nội, em có nhớ đã hỏi anh câu gì không? Em hỏi, nếu chỉ còn sống một ngày, anh muốn làm gì. Lúc ấy, anh nói không muốn trả lời câu hỏi phi thực tế của em, nhưng thực ra là anh không biết! Anh không biết mình sẽ làm gì, hay muốn làm gì! Nhưng hiện tại, anh đã có thể trả lời em rồi.

Nếu ngày mai phải lìa xa cõi đời này, việc anh muốn làm chính là, nhắc nhở bản thân, vĩnh viễn không được đem lòng yêu em!”

Như là định mệnh, Tần Sở nói đến đây, di dộng của Tô Mạch cũng tự động sập nguồn. Cô đè xuống nỗi kích động trong lòng, trở dậy tìm sạc pin. Tìm được rồi, bàn tay lại không ngừng run rẩy đễn nỗi mãi không thể cắm rắc vào.

Cô biết, anh sắp kết hôn. Ngày mai thôi.

Cô nhớ tới tấm áp phích mình nhìn thấy lúc chiều, nhớ tới vẻ mặt ảm đạm của Cố An Sênh khi đó.

Trong hình, cô gái mặc váy cưới có vẻ đẹp thanh tao, dịu dàng, đứng khép nép bên cạnh người đàn ông tuấn tú, lỗi lạc. Người đàn ông ấy đã từng tựa cằm vào vai cô khi hai người đứng trên đài ngắm cảnh cao nhất thành phố B, ngắm nhìn màn pháo hoa mừng năm mới.

Đi tản bộ trở về, hình ảnh đôi nam nữ ấy vẫn không ngừng ẩn hiện trong đầu cô. Dừng lại trước đầu con ngõ nhỏ, Tô Mạch quay người lại, nói với Cố An Sênh: “Cậu hôn tớ được không?”.

Có lẽ đó là câu nói bạo dạn nhất trong cuộc đời cô.

Nhưng khi gương mặt Cố An Sênh kề sát lại, viền mắt cô chợt hoen đỏ.

Cố An Sênh hơi sững người. Lát sau, anh đứng thẳng dậy, mỉm cười nói: “Tô Mạch, có phải chúng ta đã bỏ lỡ thời gian đẹp nhất rồi hay không?”.


Nghe vậy, Tô Mạch vội nhìn đi nơi khác, nhỏ giọng nói: “Cố An Sênh, xin lỗi!”



“Điều mà tớ tiếc nuối nhất, chính là vào thời điểm thích hợp, đã không đích thân nói với cậu: tớ thích cậu.”

Cũng vì lẽ đó, mà buổi tối khi Tần Sở gọi điện hỏi cô: “Giấc mộng bao nhiêu năm qua trở thành hiện thực, rất hanh phúc phải không?”, cô đã im lặng. Biết trả lời sao đây? Chẳng lẽ lại nói, đột nhiên quay đầu mới phát hiện, người mà em chờ đợi bấy lâu dưới ngọn đèn đường, hóa ra luôn là anh?

Cô không dám.

Cô hối hận rồi, nhưng không có can đảm thừa nhận.

“Nguyễn Tô Mạch, nếu em hối hận, đừng tới tìm tôi. Bởi vì cho dù em đi tìm tôi, tôi cũng không còn đứng chỗ cũ đợi em nữa.”

Cô nhớ kỹ câu nói đõ của anh, vậy nên, dù lúc nãy giữa hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, cô vẫn cảm thấy như cách nhau cả một dải ngân hà.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô. Tô Mạch vội vàng chảy ra mở cửa, vô thức đuổi theo vài bước. Chiếc xe thể thao màu xám bạc mất hút trong màn đêm.

Cô biết, lần này anh sẽ không trở lại.

Ít lâu sau đó, một sinh viên khoa nhiếp ảnh đã đăng bức hình mình chụp được lên mạng internet. Tại đầu ngõ nhỏ tối tăm, một thiếu nữ đứng bên vệ đường, nhìn về nơi xa.

Bức ảnh được ghi kèm một dòng chữ nhỏ:

Một chàng trai rời bỏ cô, cô quay đầu, khóc trong con hẻm nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận