Chẳng Tìm Thấy Người

Lúc không có ai, quán cà phê tỏa ra sự yên ắng tĩnh mịch rất đặc biệt. Trần Hải Thiên để ngỏ cửa kính he hé cho giọng ca Tom Waits bay ra ngoài theo mùi bít tết.

Anh pha trà còn Trang Tuyết rửa chén bát, hai người nói chuyện câu được câu chăng. Thi thoảng có khách đẩy cửa tiến vào cuốn theo hơi lạnh căm căm. Tới 8 rưỡi tối, Trang Tuyết cầm lấy balo, chuẩn bị tạm biệt anh. Giờ đây Trần Hải Thiên đã quen với chuyện này, như quen với việc Lương Mĩ Lị nói lần sau gặp rồi vẫy tay mất hút.

Anh đưa Trang Tuyết ra cửa, nhìn Trang Tuyết đi qua vài cửa hàng, rồi lại thấy Trang Tuyết vòng ngược lại quán cà phê, đứng trước mặt anh.

“Quên mất chưa nói, tôi cũng cần một túi bùa tình yêu.” Trang Tuyết nói rất tự nhiên.

“Hả? Được.” Tim Trần Hải Thiên đập thịch một cái, bất giác nhìn chăm chăm vào mắt Trang Tuyết, đôi mắt đen láy ăm ắp yên bình và dịu dàng. Anh đột nhiên cảm thấy trục thế giới lại nghiêng khoảng 0.018 giây, song lần này anh đã cảm nhận được rõ ràng lực nghiêng ấy.

Phút chốc anh đã định thần lại, quay người vào trong quầy bar, lấy một túi bùa tình yêu màu hồng hình đèn lồng ở chùa Thiển Thảo đưa cho Trang Tuyết.

Trang Tuyết mỉm cười, cất bùa vào túi áo, nhìn Trần Hải Thiên nói: “Vậy mời anh đón xem tập sau vào khung giờ này nhé, bên ngoài lạnh lắm, anh mau vào đi.” Nói xong, y vẫy vẫy tay, quay đầu đi ra ngoài ngõ. Ánh đèn neon chiếu lên bóng hình Trang Tuyết, lúc tỏ lúc mờ chớp sáng chớp tối. Dường như guồng quay của nữ thần vận mệnh Norn[1] đã bắt đầu chuyển động, những sợi tơ vốn biến mất không rõ tăm hơi nay dần ẩn hiện lóe sáng trong bóng tối.

Trần Hải Thiên đứng bên cửa, đợi Trang Tuyết ra khỏi đầu ngõ mới quay vào dọn dẹp bàn Trang Tuyết vừa ngồi. Anh biết tuyết đã bắt đầu rơi trong thành phố, chỉ cần đợi tuyết đè sập mái nhà, anh sẽ nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Thứ Tư mưa xuân rỉ rả lây phây. Khoảng 6 rưỡi tối, bé dễ thương đẩy cửa bước vào, tóc dính vài hạt nước mưa, buông rũ xuống hai bên má.

Anh bưng một cốc nước qua, bé dễ thương còn chưa kịp nói gì anh đã hỏi: “Cậu là dân thiết kế nhỉ? Chắc cậu biết dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh photoshop gì đó ha?”

“Tôi biết.”

“Giúp tôi xíu, cậu tìm bức ảnh bít tết heo có một ít sợi bắp cải bên cạnh, chuyển màu bắp cải thành màu xám, không cần làm kỹ đâu, tôi chỉ muốn biết nhìn cảm giác thế nào thôi.” Trần Hải Thiên nói xong thì lại chêm thêm câu: “Mời cậu uống cà phê kèm một cốc kem sữa nhé.”

Bé dễ thương vừa nghe thế thì ngay lập tức lấy Notebook ra, nhanh như cắt lên mạng tìm ảnh chỉnh sửa xong trong lúc Trần Hải Thiên pha cà phê.

Khi Trần Hải Thiên bưng Latte và kem sữa lên, bé dễ thương để anh xem tấm ảnh trên Notebook: “Ý anh là như này hả? Sao tự nhiên muốn biết cảm giác đó?”

“Bạn tôi bị mù màu nhẹ, không nhìn thấy màu xanh lá nhạt.” Bít tết vàng ruộm, đĩa sứ trắng tinh, nước sốt nâu óng, cà chua đỏ tươi, bắp cải xám khói, thực ra trông cũng không xấu lắm, thêm một vài chữ là ra được bức ảnh đậm tính thiết kế.

Thì ra đây chính là bít tết heo trong mắt Trang Tuyết sao? Trần Hải Thiên không chắc lắm, dù sao chẳng ai có thể thấy được thế giới trong mắt người khác.

Bé dễ thương nghiêm túc đáp: “Ừ, chỉnh màu sắc thì chỉ cảm giác được mỗi thế thôi, với cả bít tết tôi nhìn thấy chưa chắc đã giống với bít tết anh nhìn thấy. Bạn anh có thấy đây là nhược điểm hay tiếc nuối vì điều này không?”

“Không.”

Mỗi cây mỗi hoa, vạn vật đều mang trong mình vẻ đẹp riêng.

“Thế là ok rồi.” Bé dễ thương cầm usb mà Trần Hải Thiên đưa, kéo tấm đã sửa xong sang usb, nói: “Gần đây tôi có một cảm xúc rất sâu sắc rằng, mỗi người đều thật sự là ‘cá thể tách biệt’. Dù người khác có thân thiết thế nào đi nữa thì xét cho cùng vẫn là người khác. Bởi vậy, dù người khác có hiểu anh hay hiểu nhầm anh, anh vẫn sẽ là cá thể đó, nên mình sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi, còn người khác muốn sống trong nuối tiếc tự trách gì đó thì kệ họ.”

“Sao thế?” Hiếm khi anh thấy bé dễ thương nói với giọng điệu tức giận như này. Trần Hải Thiên bèn ngồi xuống trước mặt bé dễ thương hỏi han.

“À, không có gì.” Bé dễ thương đưa usb cho Trần Hải Thiên, cầm cốc uống một ngụm, nói tiếp: “Tôi gặp một số người cứ thích dùng lối tư duy suy nghĩ của họ phân tích suy giải sao tôi lại chọn sống một mình.”

Trần Hải Thiên gật đầu, nói với giọng cực lý trí: “Bọn họ thấy không thể nào có người thích đi du lịch, dạo phố mua sắm, sống một mình đúng không?”

“Ừa.” Bé dễ thương ôm lấy chiếc cốc bằng hai tay, gật đầu như giã tỏi, lại nói: “Mà kiểu người đó dai như đỉa đói, ghét vãi! Tự cho mình là biết tuốt, nghĩ ra một đống phân tích lý giải, cho rằng tôi đang cố gồng mình lên hoặc ra vẻ khác người, bảo tôi đang giả vờ làm màu mà thôi, chứ làm gì có ai muốn sống một mình?! Mấy người đó bị rồ chắc?”

“Bọn họ chỉ đang sống trong cái giếng của chính mình.” Trần Hải Thiên nhìn bóng đêm đen thẫm bên ngoài, cười bất đắc dĩ. Anh không giống với bé dễ thương, trong khi bé dễ thương không muốn bước vào tình yêu, còn anh thì đang đợi một tình yêu xứng đáng bước vào. Điểm giống nhau của cả hai là, trong mắt người khác họ đều là những kẻ độc thân, thành thử ra ít nhiều sẽ gặp phải những thành phần thích sống hộ người khác, cứ tưởng mình là hay là tốt bụng. Anh nói tiếp: “Thật ra kiểu người này còn đỡ đấy, có người còn ảo tưởng rằng tuy cậu thích sống một mình song chỉ cần cậu yêu họ thì cậu có thể thay đổi bản thân vì họ.”

“Đúng! Cái kiểu người này không chỉ ảo tưởng sức mạnh mà còn bị rồ nữa!” Bé dễ thương như thể gặp được tri kỷ, kích động ngồi thẳng người dậy: “Mà kiểu người dễ dàng thay đổi nguyên tắc bản thân chỉ vì tình yêu đến trái đất này làm gì nữa không biết!”

Bé dễ thương điên lên khiến Trần Hải Thiên không kìm được bật cười. Xem ra suy nghĩ của bé dễ thương rất giống với anh. Một người có thể khiến bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn vì tình yêu nhưng không nên thay đổi bản thân vì tình yêu. “Không phải ai cũng nhìn được tranh 3D, mà đã không nhìn được rồi thì cậu có cố dạy kiểu gì cũng phí thời gian.”

“Đúng thế, thế nên tôi mới quyết định không phí thời gian làm gì.”

“Rồi rồi, đừng bực bội nữa, tôi tin trên thế giới này vẫn tồn tại người tin tưởng cậu, tôn trọng cậu, giống tôi vậy.”

Trần Hải Thiên đứng dậy về quầy bar, đang đi thì bị bé dễ thương gọi lại: “A Vạn, ngày kia lại là thứ Sáu ngày 13, anh rửa cốc thì cẩn thận nhé.”

“… Tôi đóng cửa nghỉ một ngày là xong.”

Trong tháng 2, cũng có một thứ Sáu ngày 13. Vào ngày ấy, các tế bào của Trần Hải Thiên bị ba Người Sao Hỏa[2] dùng chất giọng quãng tám cao vút giết sạch trong cuộc thảo luận về hưởng thụ cuộc sống, khiến anh đánh đổ lô cà phê đóng gói xong còn chưa dán miệng, làm hạt cà phê vương vãi trên sàn nhà. Trong lúc tâm trạng anh tụt dốc kinh khủng, khi rửa cốc, anh không thể tránh khỏi làm vỡ chiếc cốc sứ Ole anh yêu tha thiết trị giá hơn 800 Đài tệ (~650.000 VNĐ).

Trần Hải Thiên ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng bên quầy bar, thật lý trí tính toán thu chi mỗi ngày cùng giá trị chiếc cốc và tốc độ tái sinh của tế bào, chớp mắt đã đưa ra quyết định. Anh bật Notebook lên, đăng nhập vào Plurk và Fanpage của quán cà phê, thông báo ngày kia tạm thời nghỉ bán. Chỉ những lúc như thế này anh mới buộc phải thừa nhận tính tiện dụng của mạng xã hội.

Hai tài khoản này đều do một tay Lương Mĩ Lị phụ trách đăng ký tới cài đặt quản lý. Lương Mĩ Lị nói không dưới mười lần: “Người ta bán vịt kho gừng mà còn có fanpage nữa kìa, kinh doanh thì phải bắt kịp xu thế của xã hội chứ!” Sau thấy anh cứ mặc kệ như nước chảy đầu vịt, cô đành tự mình xuống đường bán tiếng cười mua vui vì bạn. Lúc đầu, Trần Hải Thiên không đồng ý với cô, song Lương Mĩ Lị đã xới cơm dâng tới tận miệng cho rồi, anh buộc phải nhận lấy.

Tiếp theo chỉ còn một vấn đề: Nên đi Trung Lịch hay Đài Trung trong ngày nghỉ thứ Sáu ngày 13 đó?

Câu hỏi này có vẻ dễ chọn đáp án hơn Show Dotch Cooking một chút.

Anh dùng máy Americano pha một bình Mandheling, hứng chí cho gói hồng trà Darjeeling vào, thêm sữa và đường, thế là cà phê Uyên Uyên kiểu Hồng Kông[3] nóng hổi đã ra đời. Anh rót một cốc cho bé dễ thương, cho mình một cốc, rồi vào bếp xếp khoai tây đã luộc mềm lên khay nướng, thêm phô mai và bacon làm món khoai tây gratin[4]. Anh định bụng bày bán trong cửa hàng một ít đồ ăn nhẹ hương vị nhẹ nhàng, chỉ đơn thuần muốn thỏa mãn lòng yêu nấu nướng của mình mà thôi.

Sau khi cho khay vào lò, anh xem thời gian, thấy giờ đã là 7 giờ 23 phút tối. Lúc này, chắc Trang Tuyết đã tan làm và về nhà tắm rửa, hoặc có thể y đang ăn cơm. Anh gọi điện cho Trang Tuyết, điện thoại reo ba lần thì nghe thấy tiếng “alo” ngập trong đồ ăn.

“Thứ Sáu này tôi tạm nghỉ bán, đến Đài Trung gặp cậu được không?”

“Được.” Trang Tuyết trả lời rất nhanh, tuy nhiên nói xong thì ngập ngừng một lát mới nói: “Nhưng hai tuần rồi tôi không bán hàng, chỉ chiên đậu phụ cho mấy cụ ăn thôi. Nếu anh tới thì chắc tôi không đi chơi với anh được, hay là tôi cho anh mượn xe đi chơi nhé, được không? Đường Đài Trung dễ đi lắm.”

Nghe Trang Tuyết nói vậy, Trần Hải Thiên sững ra một lát: “Cậu bận gì à?”

Trang Tuyết nói giọng hơi ngại ngùng: “Cũng chẳng có gì, thứ Bảy tuần sau tôi thi lớp tiến sĩ ở viện phiên dịch, mấy ngày này định học nhồi ấy mà. Tôi rất thích ngành phiên dịch, nên thấy tuyển sinh thì đăng ký thi thử xem sao, cũng không tự tin mấy nên định thi đỗ thì mới báo với anh.”

“Ở đâu?” Trần Hải Thiên nhớ tới đợt Trang Tuyết bận bịu đợt trước, chắc là lo chuẩn bị giấy tờ.

“Ở phía Nam thành phố, hình như gần đó có chợ đêm hay ho lắm, nên tôi muốn thi xem thế nào.”

“Sao cậu không học ở ngoài? Với cả cậu đánh giá chất lượng trường học bằng chợ đêm hả?”

“Hờ hờ, chợ đêm quan trọng lắm đó, nếu bị giáo viên sạc cho thì ít nhất có thể tự an ủi bằng đồ ăn mà.” Trang Tuyết cười, sau đó mới đổi giọng nghiêm túc: “Thế giới này có biết bao quyển sách hay đến thế, tôi muốn giới thiệu cho mọi người xem, nên tôi cần học tập trong một môi trường chỉ toàn tiếng Trung. Tôi không muốn một quyển sách hay vuột mất cơ hội được mọi người biết tới chỉ vì tôi dùng từ không chuẩn.”

“Thế tôi không đến làm phiền cậu nữa, khi nào cậu thi xong thì tính tiếp. Cho tôi địa chỉ nhà cậu đi, tôi gửi bùa ‘thi đỗ qua môn’ cho cậu.”

Trang Tuyết đọc địa chỉ cho Trần Hải Thiên, anh nói vài câu cổ vũ rồi họ chào nhau, cúp điện thoại.

Mùi phô mai đã nồng nàn ngập ngụa trong không khí, bacon phát ra tiếng nổ lách tách dưới ánh đèn của lò nướng. Anh bưng khay ra để lên bàn, múc một thìa đưa lên miệng thổi thổi.

Trần Hải Thiên vừa ăn khoai tây vừa nghĩ tới lời Trang Tuyết. Anh biết Trang Tuyết sẽ cân nhắc yếu tố giáo viên trước tiên, trường học chỉ là thứ yếu, địa điểm cũng không quan trọng, còn “Trần Hải Thiên” thì hoàn toàn không nằm trong các yếu tố cần xem xét bởi Trang Tuyết cũng là một người đặt lý trí lên trước như anh.

Tình cảm là biến số biến thiên nhất, nếu dùng một biến số biến thiên làm yếu tố then chốt, đến cuối khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát sẽ rất ân hận.

Huống hồ, giữa họ không tồn tại tình cảm, ít nhất vẫn chưa đến mức độ ấy.

Anh lấy đĩa sứ nhỏ, định cắt một miếng khoai tây gratin lên.

Nếu Trang Tuyết đến Đài Bắc học, mối quan hệ giữa họ sẽ tiến triển rất nhanh nhỉ? Anh nhớ đến ánh mắt và giọng điệu của Trang Tuyết khi đòi anh bùa tình yêu, chợt luống cuống bối rối, miếng khoai tây rơi bộp xuống đĩa.

Anh tự mắng mình rồi xắt một miếng khác, đưa cho bé dễ thương ăn thử, được đánh giá cao 90 điểm, gần bằng hamburger xà lách kẹp giăm bông 92 điểm. Thế là, anh rất hài lòng thêm khoai tây gratin vào thực đơn đồ ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui