Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Đối với tiêu chuẩn sinh hoạt Tô Trí Nhược theo đuổi
tiêu chuẩn gần như rất cao, cho nên mua thức ăn cũng không thể tùy tiện, hắn bỏ
siêu thị ở gần đi đến một cái siêu thị rõ xa, Lục Tiểu Phong là trạch nữ (gái
ru rú xó nhà), không có nhiều yêu cầu như vậy, nên tự giác đẩy xe
chở đồ đi theo Tô đại gia.

Thật ra khi hai người bọn họ vừa xuống xe, đã bị vô số
ánh mắt nhìn theo. Siêu xe thể thao hơn nữa bản thân khuôn mặt Tô Trí Nhược
xinh đẹp đến chói mắt, phong độ hơn người, mọi người không hề nghi ngờ lại chắc
như đinh đóng cột đem hắn xác định ở vị thế đại thiếu gia. Còn về Lục Tiểu
Phong, nàng lập tức bị ánh mắt sáng như tuyết của mọi người xung quanh đánh giá
từ cách ăn mặc quần áo ngủ đi phía sau thiếu gia kia chỉ có thể là ô sin.

Chẳng qua, người trong cuộc đối với với việc này cũng
không có nhiều phản ứng. Ở phương diện nào đó trong đầu Tô Trí Nhược chỉ so
sánh qua loa, còn Lục Tiểu Phong hoàn toàn, ngay từ đầu, đã không thèm để ý.

“Tôi chỉ ăn thực phẩm hữu cơ.”

Đúng lúc Lục Tiểu Phong cầm lên một bó cải xanh, Tô
Trí Nhược ở bên cạnh lạnh lùng thổi đến một câu, nàng than nhẹ, lập tức buông
tay, chuyển hướng qua quầy rau dưa hữu cơ.

Tô Trí Nhược kén chọn thực phẩm rất cẩn thận, cầm hàng
hóa so sáng nhiều lần, tiếp tục tuyển chọn cẩn thận, cuối cùng mới lựa chọn một
bó cải thìa để vào trong xe chở hàng, xoay người lại bắt đầu chọn củ cải. Nhìn
thấy hình ảnh một mỹ nam đứng ở quầy rau dưa chọn đồ ăn dù sao vẫn không hài
hòa, nhưng lại là một chuyện đặc biệt thú vị, Lục Tiểu Phong dần dần bị lực hấp
dẫn của anh ta làm chú ý, không nén nổi cùng anh ta so sánh đồ ăn.

“Hai cái này có gì khác nhau sao?” Lục Tiểu Phong khó
hiểu nhìn Tô Trí Nhược buông cây củ cải trong tay trái ra.

“Cái này.” Tô Trí Nhược chỉ vào câu củ cải kia nói:
“Lỗ khí trên người nó rõ ràng không bằng cây ở trên tay tôi, vì vậy không ngon
nên tôi không chọn.”

“Ah, thì ra là thế.”

Đã biết qua, Lục Tiểu Phong lại hỏi: “Vì sao anh không
mua con cá kia, nhìn qua nó rất to nha.”

“Này cô, ăn cá phải ăn tươi, không phải ăn vì to.” Tô
Trí Nhược tặng cho nàng một cái ánh mặt chịu không nổi.

Lại qua một lúc lâu sau, Lục Tiểu Phong thử lấy một củ
khoai tây chạy tới hỏi Tô Trí Nhược: “Anh xem củ này thế nào?”

Tô Trí Nhược xoi xét nhìn một lúc lâu, nói: “Không
được.”

“Vì sao?”

“Hình dáng xấu.” Tô Trí Nhược tự mình chọn lấy một củ,
vừa lòng nói: “Củ này tương đối đều đặn.”

Lục Tiểu Phong không chịu nổi run lên, đây là cái lí
do biến thái gì.

Nhưng mà, trải qua thời gian lâu như vậy Lục Tiểu
Phong phát hiện bản lĩnh việc nhà của Tô Trí Nhược thực làm nàng chấn động một
phen. Mặc dù biết anh ta biết nấu bếp, nhưng cũng không nghĩ rằng ở phương diện
này cũng có nghiên cứu cẩn thận, cái này xem như anh ta cũng có một số ưu điểm
đi. Có một số người thì ưa thích đuổi theo khéo léo cùng tinh tế, mà cũng có
một số người thì lại được chăng hay chớ không cần đòi hỏi, loại người trước ví
dụ như Tô Trí Nhược, loại người sau chính như Lục Tiểu Phong.

Nếu anh ta có thể suy nghĩ trước khi nói, có lẽ sẽ là
mẫu người đàn ông trên lo phòng lớn, dưới lo phòng bếp tốt, Lục Tiểu Phong nhìn
chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Tô Trí Nhược đang quay sang một bên nghĩ như
thế.

Lục Tiểu Phong khen ngợi một câu: “Nhìn anh đối với
mặt này cũng thật có sở trường.”

Tô Trí Nhược không cảm kích, hừ lạnh nói: “Cái gì tôi
không phải là sở trường?”

Nhìn xem, nàng mới nói, hắn há mồm ra là toàn bộ hình
tượng tốt đẹp đều bị phá hủy hết.

Lục Tiểu Phong khôn khéo đánh vào điểm yếu lời nói của
anh ta: “Thực sự anh rất thích mua thức ăn xuống bếp, dọn dẹp vệ sinh?” Đàn
ông, có rất ít người thích làm việc nhà, chắc chỉ có người này là trường hợp
đặc biệt.

“Không phải. Một người ra ở riêng lâu ngày dần dần sẽ
gặp phải, thành thói quen tự nhiên, thói quen tốt cần phải phát huy.” Tô Trí
Nhược dùng khóe mắt nhìn quét Lục Tiểu Phong: “Những thói quen xấu của cô nên
sớm sửa lại, bằng không sau này thai nhi của cô sớm hay muộn cũng sẽ bị dọa
chạy mất.”

Nửa câu đầu bình thường hiếm thấy, Lục Tiểu Phong còn
đang kinh ngạc, nửa câu sau yêu nghiệt này liền lộ rõ bản tính chuyên nói lời
ác độc tồi tệ.

Ít nhiều cũng đụng đến tính cách nóng nảy của anh ta,
Lục Tiểu Phong chẳng muốn tranh cãi, thấy đã chọn xong, nhưng mà hàng mua trong
xe chở cũng không nhiều, vì thế nói: “Mua nhiều hơn một chút đi.”

Tô Trí Nhược kìm nén tức giận, hắn nghĩ cái cô này làm
sao lại dài dòng như thế, riêng từng này đã đủ để ví của hắn nhìn thấy đáy, cô
ta còn dám có ý đồ để cho hắn bị xấu mặt. (lòng
dạ hẹp hòi quá anh ơi)

Nhưng mà Lục Tiểu Phong không phát hiện ra sắc mặt hắn
đen lại một nửa, thản nhiên nói: “Hôm nay tôi trả tiền, mua nhiều một chút để ở
trong nhà. Tôi là chủ cho thuê nhà, sau khi anh chuyển tới còn chưa có bữa cơm
chào mừng thì phải, lần này coi như tôi mời khách đi.”

Lục Tiểu Phong không phải người không có năng lực phân
biệt, nàng đã sớm nhận ra Tô Trí Nhược đang bị khủng hoảng kinh tế, nhưng người
đàn ông này bảy bảy bốn mươi chín lần cố chấp, vì bảo vệ tự ái của anh ta, nàng
đành bịa ra một lí do hợp lí.

Tô Trí Nhược nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của
Lục Tiểu Phong giống như nhìn thấy quái vật, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc, Tô Trí Nhược hết sức nghe theo chỉ thị của
chủ cho thuê nhà, chất đống đầy một xe thực phẩm cộng thêm vật dụng hàng ngày,
Lục Tiểu Phong ngăn lại không kịp, đành phải ngầm đau lòng đưa thẻ tín dụng ra.

Hai người nang theo bốn túi lớn đi ra cửa bên của siêu
thị, Tô Trí Nhược đi lấy xe, Lục Tiểu Phong đứng yên tại chỗ chờ anh ta, tay
trái nàng cầm hai chiếc túi to, tay phải đang đem ví tiền để vào trong túi liền
bị người phía sau đụng phải rơi xuống.

“Thực xin lỗi.” Người nọ hé cười xin lỗi.

Nhưng mà, trong nháy mắt đó sự nhạy cảm trời sinh của
Lục Tiểu Phong truyền đến đầu dây thần kinh, sau đó bản năng thân thể xuất ra
một cú quét chân, quá trình ra tay rất nhanh không thấy rõ, nhưng mà ngay ngay
lúc tay phải của nàng túm lấy bả vai người nọ thì dây thần kinh bên tay phải
nháy mắt nhói đau.

Nàng sửng sốt, động tác trên người ngừng lại, nàng
quên, cánh tay kia đã không phải là cánh tay phải vốn có của nàng.

Chỉ một khe hở như vậy, người nọ xoay người nhảy lên,
đẩy tay phải của Lục Tiểu Phong ra, nhấc chân bỏ chạy.

Tô Trí Nhược lấy xe đi đến, vừa lúc bắt gặp Lục Tiểu
Phong ngã trên mặt đất, nàng nhìn thấy hắn lập tức chỉ vào đường nhỏ phía
trước, trong miệng hô: “Ví, ví tiền của tôi!”

Cảnh sát không phải vô dụng, lúc này Tô Trí Nhược phán
đoán, nhấn ga xông tới, Lamborghini phát ra tiếng vang gào rít thông thường,
tên trộm kia một bên chạy một bên hoảng sợ quay đầu nhìn lại chiếc xe thể thao
đang đuổi theo hắn. Tô Trí Nhược tránh hai chiếc xe trước mặt như gió vượt qua
tên trộm kia, quay vô lăng lại, chiếc xe tuyệt đẹp chắn quá nửa đường phanh
mạnh trước mặt tên trộm kia.

Tên trộm kia bị sợ choáng váng, ngây người hai giây
sau mới kịp phản ứng, vội vàng chạy ngược trở lại.

"Còn dám chạy?"

Tô đại gia nổi giận, xuống xe, chạy đuổi theo tên trộm
kia vài bước. Tên trộm này còn muốn chống cự, vung một quyền về phía khuôn mặt
xinh đẹp của Tô Trí Nhược. Nắm tay yếu đuối này làm sao có thể gây mảy may
thương tổn nào cho Tô đại gia, Tô Trí Nhược chặn đứng nắm đấm kia ở giữa không
trung, dùng sức xoay một cái, tên trộm kia gần như khóc la trời la đất kêu đau.

Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, đừng
nhìn bộ dạng Tô Trí Nhược trắng nõn nà, giữa cái đẹp mang chút yếu đuối, người
ta thật ra đã tập luyện rất nhiều, nếu không thì làm sao lại không phụ lòng
danh hiệu siêu sao sấm sét vô địch trong giới cảnh sát.

“Anh làm gì thế!” Tên trộm kia vẫn còn cãi bướng.

“Làm gì?” Tô Trí Nhược nở nụ cười, cười đến mức mặt
tươi như hoa, lại càng thêm xinh đẹp, nhưng càng làm cho tên trộm kia sợ mất
mật: “Mày có dũng cảm, dám cả gan ở trước mặt lão tử giở trò láo toét, chán
sống!”

“Tôi… Tôi không có ăn trộm đồ!” Giấu đầu lòi đuôi.

Tô Trí Nhược hừ lạnh: “Mày cho Tô đại gia tao là người
mù?” Tô Trí Nhược thò tay vào lấy cái ví trong túi tên trộm, quơ quơ trước mặt
hắn: “Còn lời nào để nói?”

“Tôi… Tôi… Tôi nhặt được, ah dựa vào cái gì để bắt
tôi?” Tên trộm kia run rẩy cố gắng vùng vẫy đến cùng.

“Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào đại gia là cảnh sát!”

Lời này vừa nói ra, tên trộm kia đột nhiên xem thường
lườm một cái.

Xem ra là lính mới, Tô Trí Nhược khinh thường xoay
cánh tay hắn lại, đấm móc hắn một cái lăn quay, anh tuấn nhíu mày chạy tới chỗ
Lục Tiểu Phong đứng ở ven đường. Người đi hai bên đường chứng kiến toàn bộ sự
việc không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, càng làm cho Tô đại gia cười đến vô
cùng yêu nghiệt.

Lục Tiểu Phong đứng cách chỗ hắn vài bước, nhìn thấy
tên yêu nghiệt kia giơ ví tiền của nàng lên có chút đắc ý nói: “Ví tiền của cô,
trả lại cho cô.”

Lục Tiểu Phong bắt lấy ví hắn ném tới, loại cảm xúc áp
lực trong thân thể nàng vào lúc này bị hút ra sạch sẽ, thay vào đó là một loại
cảm giác thực thích thú khoái trá hả hê.

Mà Tô Trí Nhược không hiểu tại sao cô gái đứng đối
diện nhìn thấy gắn vốn dĩ mặt đang mù mờ trắng bệch, đột nhiên lập tức cười ha
hả, vẫn cứ ôm bụng cười thật to, rất vất vả mới dừng lại được, nhìn hai mắt
hắn, lại bắt đầu cười.

Tô Trí Nhược mím chặt môi, trên trán đập thình thịch,
cái cô này cơ bản không biết cái gì gọi là biết ơn.

Một bên Lục Tiểu Phong vừa cười vừa đi tới, lấy khăn
tay ra, ở trong ánh mắt hoài nghi cùng tức giận của Tô Trí Nhược đem vết nhọ ở
trên cằm anh ta lau đi. Tô Trí Nhược bị hành động bất thình lình này của cô ấy
làm cho nửa ngày không lấy lại được tinh thần, ngay cả phải tức giận cũng đều
quên mất.

Nhiều năm như vậy, nàng đã thông suốt hơn rất nhiều,
cũng không còn cứ nghĩ tới một lần lại đau khổ một lần, nhưng vẫn không thể
hoàn toàn khống chế miệng vết thương ở đáy lòng đang bắt đầu viêm tấy, nhưng
hôm nay bởi vì người này, lần đầu tiên làm cho nàng trị chứng viêm nhanh như
vậy, thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui