Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Lục Tiểu Phong lại đem đầu bù như ổ gà rời mặt khỏi
máy tính xem giờ, đã là chín giờ sáng.

Tiểu thuyết còn thiếu hai chương cuối cùng nữa là kết
thúc, nhưng hôm nay nàng có rất nhiều dự định, chỉ có thể cố chịu đựng một
chút. Ngày hôm qua cô bạn thân từ thời đầu còn để chỏm đi công tác trở về bị
người ta đánh cướp, cũng may mà có nàng đi đón cô ấy, ngay lập tức đem Hạ đại
tiểu thư bị gãy tay tới bệnh viện, vì vậy việc đầu tiên của nàng là phải đi tới
bệnh viện. Mặt khác còn phải gọi điện thoại xin lỗi người hôm qua vô duyên vô
cớ bị nàng lỡ hẹn, tiếp tục hẹn lại thời gian tới xem phòng.

Nhìn xem thời gian vẫn còn sớm, trước hết gửi đi một
cái tin nhắn, nhưng mà đến lúc nàng thu dọn xong cũng không thấy đối phương trả
lời lại.

Lục Tiểu Phong một bên đi giày, một bên gọi điện
thoại, túi xách đeo ở bên vai không cẩn thận đã trượt tới trên mặt đất, tư thế
đứng chân khó có thể duy trì sự cân bằng, chỉ nghe thấy đầu dây điện thoại bên
kia mới “Alo” một tiếng, di động liền rơi rầm xuống đất, cục pin đáng thương
cùng nắp vỏ nảy như lò xo ra ngoài.

“Thật sự là càng vội càng loạn.”

Lục Tiểu phong ôm đầu, vội vàng nhặt di động lên, đặt
pin vào lại, đậy nắp vào, khởi động máy… Máy không khởi động được. Từ lúc nàng
mua điện thoại di động Hạ Kỳ đã khuyên bảo nàng nên mua Nokia, chịu va đập, hơn
nữa người như nàng mỗi ngày đều làm rơi điện thoại là điều không tránh khỏi. Có
thể do hết lần này đến lần khác nàng bị giá cả và vẻ đẹp của Motorola mê hoặc,
nhưng sau này cứ đến lúc quan trọng thì bị bật vỏ bung pin.

Lo không được nhiều chuyện như vậy, Lục Tiểu Phong đeo
túi xách lên ra khỏi cửa, đến lúc nàng bắt xe buýt đi tới bệnh viện, không ngờ
Hạ Kỳ đang ngồi ở trong đại sảnh.

“Làm sao một mình cậu lại đi ra đây?” Lục Tiểu Phong
ngạc nhiên chỉ vào cánh tay đang bó bột của Hạ Kỳ, lại chỉ vào hành lý trên mặt
đất.

Hạ Kỳ cũng lắp bắp kinh hãi: “Cậu thật là, không phải
mình đã bảo cậu không cần đến đây sao, ba mẹ mình giúp mình lo liệu thủ tục
xuất viện.”

“Lúc nào cậu bảo mình không cần phải tới?”

“Mình vừa rồi nhắn tin cho cậu nha.”

“…Tay mình làm rớt nó hỏng rồi.”

“…” Hạ Kỳ đứng lên hăng hái vỗ bả vai Lục Tiểu Phong:
“Đã nói với cậu biết bao nhiêu lần, không nên tiếp tục mua Motorola!”

Lục Tiểu Phong bối rối rụt cổ lại: “…Tiện lợi mà…”

“Cậu nhìn cậu xem, mua mấy cái Motorola rồi? Số tiền
đó chẳng lẽ lại không đủ mua một con Nokia?”

Lục Tiểu Phong lập tức nói lấy lòng: “Được rồi, mình
đã biết, sửa không được mình sẽ đi mua Nokia, đi thôi.”

Hạ Kỳ thở dài, thật sự cô không có biện pháp với người
bạn này. Muốn nói Lục Tiểu Phong là người như thế nào, không ai hiểu rõ bằng cô
về cô gái có cấu tạo đại não không hoạt động này. Đã lớn tuổi còn không
nói tới chuyện muốn kết hôn, cố tình trở thành một người không động lòng, nói
thế nào cũng không chịu đi xem mặt, ngồi cả ngày ở nhà nhìn một bức ảnh rồi
viết tiểu thuyết ngôn tình. Gửi bản thảo đến gửi bản thảo đi cũng không biết có
thể được đăng bao nhiêu, tính cách cũng tồi tệ hơn mấy năm trước, bây giờ nhìn
vào có chút hơi ngốc, giống như một cục bông bị vo tròn, có thể cả ngày trong
đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, là điển hình của một “thặng nữ” (gái
ế), “trạch nữ” (gái ru rú xó nhà) đô
thị. Nhưng đôi khi tính khí lại bướng bỉnh, cô ấy đôi khi như là bị hoang
tưởng, bệnh tâm thần phát tác vùng lên ai cũng không chịu nổi. Lục Tiểu Phong
hiện tại phần lớn không liên lạc với các bạn bè khác, chỉ có còn giữ liên lạc
với người bạn gái này, cho nên Hạ Kỳ đặc biệt bao dung tính cách Lục Tiểu Phong
có đôi khi ầm ỹ vang dội, có lúc mặt lại như bánh nguội.

“Ba mẹ cậu đến kìa, mình đi trước đâu.”

Lục Tiểu Phong vừa mới đi hai bước vội quay ngược trở
lại: “Quên. Hôm qua mình giúp cậu đi tố giác.”

“Tố giác sao? Cậu…” Sắc mặt Hạ Kỳ khẩn trương: “Không
có chuyện gì chứ…”

Lục Tiểu Phong không đồng ý cười cười: “Có thể có
chuyện gì, nhưng tình huống cụ thể phải đợi chính cậu tới nói qua. Hôm nay mình
còn có việc, nếu không ngày mai đi cùng cậu.”

Hạ Kỳ nhìn bóng lưng Lục Tiểu Phong chạy băng băng
không nhịn được hô lên: “Nhớ sửa di động đó.”

Sau khi Lục Tiểu Phong về đến nhà, lập tức lấy sổ điện
thoại ra, may mắn là nàng có thói quen tốt lưu những số điện thoại quan trọng
riêng ra. Tìm được tên người họ Tô kia, lập tức gọi ngay một cú điện thoại, đợi
nửa ngày, chỉ phát ra một câu: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được…”

Lục Tiểu Phong hoàn toàn im lặng, người này không phải
muốn cố ý đùa giỡn nàng đấy chứ.

Nàng lại gọi điện thoại đến công ty môi giới bất động
sản, chưa hỏi hai câu, đối phương ngay tức khắc đã nói cho nàng biết: “Cô nói
đến Tô tiên sinh sao? Anh ta vừa lúc cũng đang ở nơi này.”

Lục Tiểu Phong mừng thầm trong chốc lát: “Vậy thì tốt
quá, có thể để anh ta nghe điện thoại được hay không?”

“Được, xin chờ một chút.”

Điện thoại được chuyển cho một người khác, người nọ
mới mở miệng, Lục Tiểu Phong đã cảm thấy trên kia đoán chừng là giọng nói có
qua huấn luyện: “Alo, Cô đùa bỡn tôi có phải không? Buổi sáng một câu cũng
không nói liền cúp điện thoại.”

Chính mình sai trước, Lục Tiểu Phong cũng không để ý
đến thái độ của hắn, trong tình huống đối phương nhìn không thấy (vì
nói qua ĐT) còn không ngừng cúi đầu khom lưng: “Ngại quá, Tô
tiên sinh, ngày hôm qua tôi tạm thời có việc gấp, đi động lại hết pin, cho nên
không thể đến nơi hẹn. Hôm nay, rất không đúng lúc, điện thoại di động của tôi
bị rơi xuống hỏng luôn, ban nãy tôi mới dùng điện thoại bàn gọi điện di động
cho anh thì nói là không liên lạc được.”

Nàng đem một hơi nói cho hết lời, không để cho đối
phương có dịp nói chen vào, quả nhiên, sau khi nàng nói xong, vị Tô tiên sinh
kia im lặng một chút: “ Tôi mất công đi tới chỗ hẹn, cho dù cô không đi cũng có
thể bịa ra cho tôi một lời giải thích,coi người khác là tên ngốc sao?”

Người này nói chuyện sao lại khó nghe như vậy?

Lục Tiểu Phong nhịn xuống một hơi, tiếp tục xin lỗi:
“Thật sự xin lỗi, hiện tại tôi đang ở nhà, nếu không thì bây giờ anh tới đây?”

“A, lão tử không cần đi làm có phải không?” (chữ
lão tử hiểu ta tiếng việt là bố mày :-)

Bản chất của người này làm sao lại như vậy, coi như
nàng có sai cũng không cần nói thô tục như vậy. Lại nói nếu anh ta phải đi làm,
vậy hiện tại còn tới chỗ môi giới để làm gì. Cho nên mới nói, muốn làm được nhà
văn tự sáng tác thì đặc biệt là phải biết tìm được khuyết điểm trong lời nói.

Lục Tiểu Phong vừa định nói vậy thì bỏ đi, anh tự tìm
phòng lại từ đầu đi, đầu dây bên kia bỗng nhiên mở miệng: “Cô chờ chút, tôi lập
tức tới ngay.”

Nói xong không đợi nàng trả lời đã cúp điện thoại

Thật sự là trong rừng lớn, mọi loại chim đều có, vì
thế hình tượng Tô Trí Nhược hiện ra hết sức tươi sáng trong đầu Lục Tiểu Phong:
T -shirt bốc mùi, quần bò rách, ủng dài, điển hình một tên Gangster côn đồ lưu
manh.

Cứ như vậy, Lục Tiểu Phong vừa viết hai chương
bản thảo cuối cùng, vừa chờ Găngster tiên sinh quang lâm, nhưng mà đợi cho đến
giờ dùng cơm chiều, cũng không thấy một bóng người.

Cuối cùng, Lục Tiểu Phong cảm thấy, mình bị người khác
chơi xỏ.

“Oa, sao lại có thể có người như thế, có phải bị tâm
thần hay không, quá ấu trĩ đi.” Ở trong điện thoại Hạ Kỳ đang rất kích động
mắng chửi.

Một bên Lục Tiểu Phong nhai sợi mì, một bên nói không
hề gì: “Quên đi, ngày hôm qua mình cũng cho anh ta ăn thịt thỏ, mọi người hòa
nhau. Có thể nhà người này thật sự có chuyện.”

“Tính tình cậu như thế nào lại tốt như vậy, nếu là
mình…”

“Có thể như thế nào, tìm được anh ta, sau đó đánh anh
ta một trận? Không cần nói đến là đánh anh ta, hiện tại muốn tìm cũng không
thấy anh ta.” Lấy khăn tay quệt quệt mồm, xem như cũng tạm no bụng, Lục Tiểu
Phong xoa nhẹ lên ánh mắt đau xót nói: “Mình muốn đi ngủ, nhớ rõ sáng mai cùng
mình đi đến cục cảnh sát, nhân tiện đi sửa di động cùng mình đi. “

Sáng sớm hôm sau, một cuộc điện thoại của Hạ Kỳ đánh
thức Lục Tiểu Phong dậy. Lục Tiểu Phong mắt còn ngái ngủ còn không nhìn rõ bên
ngoài đã bị cô ấy đẩy mạnh vào trong xe.

Lục Tiểu Phong ôm đầu bất mãn nói: “ Đại tiểu thư, bây
giờ mấy giờ a?”

“Bạn thân mến, là cậu bảo mình buổi sáng tới đón cậu.
Cậu xem, mình không phải nghe lời cậu nói phái xe riêng tới đón cậu sao?”

Nhà Hạ Kỳ không giống với nhà Lục Tiểu Phong, coi như
người ta không phải tiểu thư khuê các, cũng là con gái rượu. Cha cô ấy mở đủ
loại công ty, cô ấy cũng coi như là tiểu thư nhà có tiền, hiện tại cánh tay bị
thương, trong nhà điều thêm cho cô ấy một tài xế riêng.

Lục Tiểu Phong dựa vào kính xe uể oải nói: “Xin cậu,
cậu không phải không biết mình là động vật ăn đêm, ban ngày ra ngoài rất khổ
sở, dù thế nào cũng phải để cho mình ngủ đến xế chiều… mới tới gọi mình dậy.”

Chính là, tốc độ xe BMW dĩ nhiên vượt ngoài dự tính
của Lục Tiểu Phong, nàng còn chưa nắm rõ tình hình, lập tức lại bị Hạ Kỳ đẩy ra
khỏi xe.

“Huýt~” Hạ Kỳ rất không ý tứ nhìn lên trời huýt sáo
một cái.

Lục Tiểu Phong ngáp mấy cái liền: “Làm sao vậy?”

“Cậu xem, Lamborghini. Rất đẹp đi.”

“Thôi đi, nhanh đi vào, có đẹp cũng không phải là của
cậu.”

Sau khi hai người vào cửa, Lục Tiểu Phong mở to hai
mắt tìm kiếm, cũng không thấy cảnh sát ngày hôm đó tiếp đón nàng. Lần này là
một người cảnh sát khác tiếp đón bọn họ. Hạ Kỳ đem quá trình bị cướp ở nhà ga
thuật lại tường tận một lần.

“Được, vùng phụ cận kia quả thật có nhóm phần tử phạm
pháp, chúng tôi đã phái người đến đó triển khai công tác điều tra. Hai vị tiểu
thư không cần lo lắng, nếu có tình huống gì chúng tôi sẽ lập tức kịp thời báo
tin cho các vị.”

Chú cảnh sát này thái độ rất dễ gần, thế này mới khiến
người ta cảm thấy hài lòng nha, đây mới gọi là vì nhân dân phục vụ nha, cũng
không làm người nộp thuế thất vọng, nhớ tới cảnh sát hôm trước không có phẩm
chất nghề nghiệp Lục Tiểu Phong lại cảm thấy buồn bực, không biết có phải mình
ngày hôm đó vận khí rất xấu không.

“Cũng không biết đến bao giờ thì có thể phá được án.”

“Không phải vừa mới nói rồi sao, đã bắt đầu điều tra,
cô phải tin tưởng vào khả năng phá án của cảnh sát.”

Hạ Kỳ bĩu môi không lên tiếng, muốn nói cảnh sát có
cái gì tốt, cô cùng Lục Tiểu Phong thể nào cũng phải tranh luận hơn ba trăm
hiệp, cô vẫn muốn tiết kiệm nước miếng đi ăn gà hấp cách thủy đi.

Hai người vừa đi ra ngoài cửa lớn, trước mặt có một
người đi tới. Người nọ vừa đi đường vừa cúi đầu, căn bản không có phát hiện ra
hai người đi ra. Các nàng đi bên trái, người nọ đi bên phải, các nàng đi bên
phải, người nọ đi bên trái, chống lại toàn bộ. Vấn đề là các nàng còn không nói
gì, người nọ đã phản công trước: “Các cô không thể nhường lối được sao?” (đoạn
này ta hiểu là 2 ng cùng đi về 1 bên nhưng đối mặt nhau nên sẽ khác bên của
nhau.)

Lục Tiểu Phong vừa định cãi lại, Hạ Kỳ đã nhảy ra chắn
ở phía trước. “Là anh không đúng… ý là, anh đi qua trước đi.”

Hạ Kỳ làm cái quỷ gì thế, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu
lên, liếc mắt nhìn tới mặt người kia lập tức nhíu mày. Nàng nhìn thấy tay cảnh
sát kia cứ công khai đi qua trước mặt các nàng, quét qua nàng liếc mắt một cái,
bỗng nhiên ngừng lại.

Cảnh sát không tốt kia còn nhớ rõ Lục Tiểu Phong: “Đến
để tường trình?”

Lục Tiểu Phong là công dân tốt, khoan dung độ lượng:
“Vâng.”

Anh ta nhíu mày, nở nụ cười, không nói thêm gì nữa,
đút tay vào túi quần sải bước đi vào.

Đợi cho thân ảnh hắn biết mất không còn nhìn thấy nữa,
Lục Tiểu Phong vừa muốn hỏi Hạ Kỳ vừa làm cái quỷ gì, Hạ Kỳ cầm lấy tay nàng
hai mắt kích động tỏa sáng: “Oa, thấy không, thấy không!”

“. . .”

“Người kia, thật đẹp a! Tiểu Phong, mình muốn ngất
đây, uy, tại sao cậu lại biết anh ta…”

“Không phải quen biết, chẳng qua lần trước tới đây là
anh ta tiếp đón mình…”

“Cậu thật tốt số.”

Lục Tiểu Phong không nói gì

“Cậu không biết anh ta là điển hình của “mỹ nhân thụ”
hay sao? Trời ạ, trong thực tế làm sao mà lại có người nhìn đẹp như vậy, vừa
rồi mình làm sao lại quên chụp ảnh xin chữ kí chứ…”

“Đại tiểu thư.” Lục Tiểu Phong không thể không ngắt
lời nàng. “Xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cái gì?”

“Cậu đã ba mươi tuổi!”

“Không phải cậu cũng ba mươi tuổi sao, chẳng lẽ cậu
không xem tiểu thuyết đam mỹ, không viết tiểu thuyết ngôn tình?”

“Mình viết tiểu thuyết ngôn tình chỉ để đánh lừa những
cô gái trẻ, cậu vẫn còn là cô gái sao?”

“… Thế nào, người ta cũng là phụ nữ chưa lập gia đình
nha…” Hạ Kỳ xoay vặn thắt lưng dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Lục Tiểu Phong: “Vì
cái gì mà đối tượng xem mắt của mình đều trông như mấy con ếch xanh, cái loại
cực phẩm như thế này khi nào mới có thể gặp được đây?”

“. . .”

Nếu nói cho cô ấy biết tên cảnh sát ghi chép ngày đó
thật ra là một người không tốt, không biết có đả kích vị đại tiểu thư này hay
không, Lục Tiểu Phong nhẫn nhịn, dẫn theo Hạ Kỳ rời khỏi hiện trường để đỡ phải
làm nàng mất mặt xấu hổ.

Buổi chiều Lục Tiểu Phong bị Hạ đại tiểu thư kiên
quyết bắt mua một con điện thoại Nokia mới, nàng đau lòng cầm di động, số tiền
nhuận bút trước đó lại bay mất, chắc thời gian dài sắp tới nàng phải trường kỳ
ăn mỳ.

Hạ Kỳ đưa Lục Tiểu Phong về nhà, một chân Lục Tiểu
Phong còn chưa bước vào cửa, điện thoại mới đã bắt đầu đổ chuông.

“Alo?”

“Cuối cùng cũng liên lạc được, Lục tiểu thư, tôi là Tô
Trí Nhược.” Nghe ra còn có rất nhiều oán khí.

Lục Tiểu Phong dựa vào cánh cửa nhíu mày: “Tô tiên
sinh, có chuyện gì sao?”

“Có qua có lại, coi như chúng ta hòa nhau đi.” Thanh
âm trong điện thoại lại vô sỉ như thế, Lục Tiểu Phong cảm giác được ngọn lửa
bạo lực ẩn tàng trong thân thể mình lâu nay đang rục rịch sôi lên.

“Tầm chiều tối ngày mai khi tan làm xong tôi sẽ tới đó
xem phòng, làm ơn có ở nhà đợi tôi. Bye~”

“Này? Này?” Lục Tiểu Phong không thể tin được nhìn
chằm chằm vào màn hình điện thoại di động đen xì. “Đây là cái loại người gì
thế!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui