Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Nếu như có thể nói được, Lục Tiểu Phong không muốn
chiến tranh lạnh một chút nào, nhưng chiến tranh là từ hai phía, một mình nàng
giơ cờ trắng đầu hàng là chưa đủ, cần phải đối phương đồng ý mới được. Liền
giống như lần trước, giống như một mình anh ta khơi mào chiến tranh, còn nàng
cũng không muốn giảng hòa.

Nhưng mà, trong đầu Tô Trí Nhược nghĩ những thứ gì,
không ai có thể hiểu được, nhưng quả thật anh ta tương đối khác thường. Mỗi
ngày một mình im lặng tập thể dục buổi sáng, tắm gội, ăn sáng xong không còn
bắt Lục Tiểu Phong đưa anh ta đi làm, làm thêm giờ là chuyện thường xảy ra, có
đôi khi vài ngày liên Lục Tiểu Phong cũng không nhìn thấy anh ta, mà lúc trở về
khuôn mặt luôn có vẻ lạnh nhạt thờ ơ mắt nhìn thẳng tiến vào phòng tắm, bình
thường sau hai giờ sẽ ra ngoài, sau đó một câu cũng không nói cúi đầu đi ngủ.

Lục Tiểu Phong đối với tình trạng như vậy thật sự
không biết phải làm sao, nàng thử đi theo Tô Trí Nhược khai thông thế bế tắc
thì bị anh ta lãnh đạm cản lại, bộ dạng hoàn toàn không muốn nhiều lời cùng
nàng, cùng ở chung một nhà nhưng hoàn toàn không đếm xỉa tới, ngay cả các hoạt
động giải trí phong phú mà anh ta thích nhất như “làm tổn thương người khác”,
“đâm chọc”, “lời nói ác độc công kích” đều một loạt không tái xuất hiện. Quan
hệ hai người bọn họ xuất hiện sự không cân bằng Lục Tiểu Phong khó có thể giải
thích được, trước đây mỗi lần như thế nàng chỉ cần tự hạ mình là có thể chuyện
lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, nhưng lần này cũng không hiệu quả.

Lục Tiểu Phong đem tình huống ở trên báo cáo lại cho
Hạ Kỳ, Hạ Kỳ nghe xong im lặng một lúc lâu, mang theo giọng điệu hớn hở kết
luận cho nàng: “Hay là anh ta bị mình mắng tỉnh ngộ? Đây là chuyện tốt nha,
Tiểu Phong.”

“Chuyện tốt?”

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, cảm giác man mát của mùa
thu đã vô tình bị hương vị đìu hiu thay thế, nhưng Lục Tiểu Phong vẫn mặc một
chiếc áo mỏng nằm ở trên ghế sô pha, mắt nhìn lên xà nhà, phía trên còn có một
mảnh giấy dán tường sắp bong ra, giống như cảm giác nội tâm nàng đang rối rắm
mơ hồ, như là đã hiểu được rõ ràng, nhưng thực tế lại chậm trễ không cách nào
biết được đáp án, vẫn giữ nguyên trạng thái hiện tại?

“Đương nhiên là chuyện tốt. Quan hệ của cậu cùng anh
ta vốn cũng chỉ là của chủ cho thuê nhà với người thuê nhà, mọi người chung
sống hòa bình là được, tốt nhất không cần can thiệp đến cuộc sống của đối
phương, cậu đừng quên anh ta là cảnh sát, sự tồn tại của anh ta đối cậu mà nói
chưa chắc đã là chuyện tốt, đương nhiên cũng không hẳn là chuyện xấu… Tóm lại
trạng thái trước mắt của hai người là trạng thái tốt nhất.”

Thanh âm của Hạ Kỳ lại đem nàng kéo về thế giới hiện
thực, ánh mắt Lục Tiểu Phong sáng thêm một ít: “Chỉ là, mình không thích loại
cảm giác này.”

“Cái gì?”

“Không thích.”

“Không thích cái gì.”

Lục Tiểu Phong trở mình, mặt hướng ra ngoài, đúng lúc
nhìn thấy tạp chí 《tạp chí
xe hơi》,《xe và cuộc sống》của Tô Trí Nhược ở trên bàn trà,
ngoại trừ súng, truy bắt, nghề nghiệp, sợ rằng xe là một bộ phận rất quan trọng
trong cuộc sống của anh ta, ví dụ như cái cỗ xe thể thao bảo bối của anh ta kia
là “Vợ cả”, đống tạp chí này của anh ta là “Vợ bé”, mỗi một số báo anh ta đều
mua, sau khi xem xong sẽ sắp xếp ngăn nắp, trên bàn trà nhất định là để ba số

gần nhất, còn lại đều thu dọn về phòng. Vẫn nhớ rõ có một lần nàng không cẩn
thận vẩy nước trà vào bìa tờ tạp chí, bởi vì như thế anh ta tức giận ba ngày
với nàng, cứ đuổi theo sau lưng nàng lải nhải đến khi nàng phải mua đền một
quyển giống y như đúc anh ta “khoan hồng độ lượng” buông tha nàng. (ha
ha =)))

Nàng giơ mu bàn tay lên che ngọn đèn trước mắt, nhưng
như vậy cũng không thể che đi nghi ngờ của nàng. Rất kỳ quái, nhưng ngày gần
đây quá mức yên tĩnh thoải mái, không có người bởi vì vấn đề dơ dáy bẩn thỉu
suốt đêm phê phán nàng, cũng không có người ỷ vào chính mình cơ chế thất thường
hết sai bảo lại sai bảo, bọn họ vẫn đối diện với nhau, nhưng giống như hai
người hai không gian, nhưng nàng phảng phất thấy cuộc sống u ám của hai người
bỗng đột nhiên quay trở về thời gian của một mình mình, bình yên, lười nhác,
chìm trong cô độc, không có cảm giác tồn tại, không phải quan tâm đến người
khác, cũng không thèm để ý người khác quan tâm.

Chắc hẳn nàng phải thích cuộc sống như thế, nhưng tại
sao ngược lại cảm thấy toàn thân không được thoải mái, giống như cảm thấy chỗ
nào đó có vấn đề, thế nhưng nàng rất không thích loại cảm giác chỉ có một mình
này.

“Alo, Tiểu Phong, cậu còn nghe không đó? Cậu không
thích cái gì?”

Ánh mắt Lục Tiểu Phong từ trên mu bàn tay hạ xuống,
đứng dậy tìm kính mắt đeo vào: “Ờ, không có gì, chỉ là rất không thích tình
huống hiện tại, quên đi, không nói chuyện này nữa… Mình gọi điện tới chỉ muốn
nói là hôm đó thái độ của mình đối với cậu không tốt, cậu đừng để ở trong
lòng.”

“Không đâu, là mình không tốt, chỉ có điều, mình thật
sự rất lo lắng cho cậu.”

“Không có chuyện gì, yên tâm, thời gian không còn sớm,
mình muốn đi ra ngoài ăn cơm, khi khác nói chuyện tiếp nhé.”

Lục Tiểu Phong thay áo khoác, tiện tay buộc mớ tóc
thật dài lại, đi ra cửa, hình như cửa đã đóng liên tục ba ngày không mở ra, như
vậy nàng nên đi ra ngoài hít thở không khí một chút, cố gắng có thể tìm được
chút cảm hứng sáng tác.

Nàng nhớ rõ đi qua hai còn đường có một nhà hàng Trung
Hoa bán đồ ăn nhanh cũng không tệ lắm, có món tương cà cùng tôm hấp nàng rất
thích, thỉnh thoảng nàng cũng đến đó mua, nhưng vì túi tiền nên phần lớn đều ăn
mì hoặc nấu bát sủi cảo để giải quyết cơm nước. Lúc này đã qua giờ cao điểm,
đường xá không còn hỗn loạn làm người khác ngạt thở, nhưng cũng làm cho gió
lạnh không có gì ngăn cản thổi mạnh hơn, trên đường các cô gái trẻ đã vội vã
quàng các loại khăn thật đẹp, dưới chân lại giày một đôi, dép một đôi, Lục Tiểu
Phong đứng ở ven dường trong một lát đã quên cái bụng rỗng của mình đang đói,
chỉ là cứ đứng tán thưởng các cô gái xinh đẹp khuôn mặt tươi cười, trang phục
nhiều màu sắc, còn có vẻ tự tin bước đi.

Có lẽ mười lăm năm trước, hoặc là mười năm trước, nàng
cũng giống các cô ấy, tinh thần tuổi xuân phơi phới, tự tin vững bước, thích
ngắm nhìn mình xinh đẹp ở trong gương, cho dù sau này vào trường cảnh sát, tham
gia công tác, cắt đi mái tóc dài, vì thi hành nhiệm vụ không thể mang giày cao
gót, nhưng vẫn như xưa thích theo dõi các mốt mới đang thịnh hành gì đó không
muốn rời mắt, nhận được danh hiệu “Thần súng” cũng đồng thời nhận được lời khen
ngợi “Mười năm khó gặp, hoa khôi cảnh sát tài mạo song toàn” như vậy. Nàng cũng
giống như các cô ấy, khóe môi nhếch lên nụ cười tự tin, không có quan hệ với
bất kì người nào, cho dù bị hiện thực chèn ép, vẫn sẽ phát ra ánh sáng vàng kim
chói mắt trong đám người cùng thời như cũ, làm cho không ai có thể không chú ý

tới. Đương nhiên, nàng lại càng giống như các cô ấy, thích kéo tay của một
người, cho dù công việc nhiều và cấp bách, cũng phải đem thời gian nghỉ của hai
người điều chỉnh chung một lúc, sau đó lái xe du lịch tới ngoại ô chơi đùa tràn
đầy vui vẻ đến khi không còn xu nào trong túi mới chịu trở về, hoặc là cái gì
cũng không làm, đều ở trong nhà, nhưng mà phần lớn thời gian đều là anh ấy bày
bừa rác, nàng đi theo sau quét dọn sạch sẽ từng chút rác một, anh ấy đem phòng
bếp thành phòng thí nghiệm cho nổ bùng lên, bất đắc dĩ nàng đành thu dọn tàn
cuộc, cuối cùng anh ấy không có kiên nhẫn kéo nàng đi tới tiệm ăn.

Chỉ là, tự tin của nàng, kiên trì của nàng, không gì
nàng không làm được, đều tan biến chỉ sau một đêm.

Đột nhiên, Lục Tiểu Phong đỡ lấy cái trán, cảm thấy
một cơn chóng mặt buồn nôn, chẳng qua là ánh sáng chói mắt của đèn đường làm
cho nàng không thể không nhắm mắt lại, nàng cố gắng đứng vững, hết sức điều
chỉnh hô hấp, lắc đầu, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại.

“Nghĩ hơi nhiều.” Lục Tiểu Phong tháo kính mắt xuống
khẽ day nhẹ ấn đường (điểm giữa hai lông mày), khóe
miệng lộ ra một nụ cười khổ.

“Đây không phải là Lục tiểu thư sao?”

Là một giọng nói quen thuộc, Lục Tiểu Phong nhanh
chóng phán đoán, đeo kính mắt ngẩng đầu, trong nháy mắt ngẩng đầu, nàng đã hoàn
hảo thay đổi về vẻ mặt có chút mơ màng, sau đó vài giây, bộ dạng lộ ra vẻ kinh
ngạc nhìn người trong xe nói: “Diệp tiểu thư.” Tầm mắt lại nhìn sang bên, người
đứng ngoài cửa xe không phải là Tô Trí Nhược đang giận dỗi với nàng sao, nhìn
thấy nàng, anh ta hình như cũng có chút kinh ngạc, nhưng đây chẳng qua là cảm
xúc chợt lóe lên, Tô đại gia rất nhanh lại theo thói quen nhíu mày khó chịu
nhìn nàng.

Diệp Nhuận An mỉm cười nói: “Lục tiểu thư muốn đi đâu,
tôi đưa cô đi?”

“Không cần, tôi…” Vốn dĩ muốn nói đi ăn cơm, nhưng
theo bản năng suy xét một chút, Lục Tiểu Phong sửa lại lời nói: “Gặp người bạn,
đang ở phía trước, đi một chút là tới.”

“Như vậy, được rồi.” Diệp Nhuận An quay đầu nhìn Tô
Trí Nhược nói: “Thật sự không cần em đưa về nhà sao?”

“Không cần.”

“Vậy em đi trước, sẽ liên lạc sau. Lục tiểu thư, hẹn
gặp lại.”

Diệp Nhuận An khởi động xe BMW của cô ấy lập tức quẹo
phải ở ngã ư đường không thấy gì nữa, Lục Tiểu Phong nghiêng đầu nhìn thấy Tô
Trí Nhược còn đứng ở chỗ đó, áo gió màu trắng rất tiêu sái, cánh tay anh ta đã
khỏi hắn, bàn tay đút trong túi áo, chỉ có điều cứ đứng như vậy sẽ dễ dàng thu
hút ánh mắt mọi người dõi theo. Mặt của anh ta bình tĩnh, màu sắc con ngươi
cũng sâu hơn một ít, môi mím thành một đường, dấu hiệu cho thấy tâm tình anh ta
bây giờ không tốt, vì thế, Lục Tiểu Phong định mở miệng chào hỏi muốn rời đi
cũng lưỡng lự trong lúc này.

“Gặp người bạn?” Không ngờ là Tô Trí Nhược mở miệng
trước.


Bởi vì bọn họ đã vài ngày không có nói chuyện bình
thường, cho nên Lục Tiểu Phong trả lời theo thói quen: “Đúng…” Nhìn thấy đột
nhiên lông mày anh ta giương lên, nàng nhanh chóng thay đổi lại nói: “Là ăn
cơm.”

“Không phải gặp người bạn?” Tô Trí Nhược oai quá
chừng, thản nhiên đánh giá mặt Lục Tiểu Phong, xem cô ta có phải đang nói trong
lúc hoảng sợ hay không.

“Là ăn cơm.”

“Rất tốt nha, bây giờ còn học được cách nói dối.” Mắt
hồ ly xinh đẹp bắn ra một ít tia sáng nguy hiểm.

Lục Tiểu Phong nghĩ thầm đây còn không phải là suy
nghĩ hộ anh sao, nếu như nói là đi ăn cơm tất nhiên sẽ lộ ngay nhà nàng ở gần
đây, rất có thể Diệp tiểu thư sẽ hoài nghi điều gì, vì giúp anh ta tránh khỏi
phiền toái không cần thiết nàng mới đành phải nói dối như thế. Chỉ có điều, Lục
Tiểu Phong còn chưa kịp giải thích, Tô Trí Nhược liền để lại một nụ cười lạnh,
đi về phía trước.

“Việc kia, thảm đã giặt sạch sẽ đem về.”

Lục Tiểu Phong hướng về phía bóng lưng Tô Trí Nhược
nói, Tô Trí Nhược cũng không có dừng lại, cũng không có trả lời, ngược lại bước
chân càng lúc càng nhanh hơn. Lục Tiểu Phong cũng xoay người tiếp tục bước về
phía tiệm ăn nhanh của nàng, chỉ là nửa sau giai đoạn này trong óc nàng tất cả
đều xuất hiện hình ảnh Tô Trí Nhược cùng Diệp Nhuận An, lúc anh ta cúi người
vuốt trần xe nghe cô ấy nói chuyện, bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp, xe sang, gái
xinh, trai đẹp, một chút cũng không thể phá hỏng.

Cho dù là người soi mói cũng thừa nhận họ quả là một
cặp xứng đôi.

Lục Tiểu Phong bụng đói đến mức có chút tức ngực, nắm
lấy tờ thực đơn, chỉ vào vài món thức ăn nói: “Chính là đây.”

Tô Trí Nhược càng chạy càng tức giận, càng nghĩ càng
phát hỏa, hắn nhanh chóng xù lông lên, thế nhưng cô gái kia một chút ánh mắt
cũng không thèm nhìn, gặp người bạn, cô ta có thể có bạn bè gì chứ, đếm tới đếm
lui chỉ có biên tập, Hạ Kỳ, còn có cái tên Liêu Khả Nham kia. Lừa hắn nói là đi
ăn cơm, còn mặt không đổi sắc tim không đập loạn, Lục Tiểu Phong… Chờ một chút,
Tô Trí Nhược dừng lại, hắn khiếp sợ đứng ngây tại chỗ, có phải hay không hắn
lại đang nghĩ đến chuyện của cái cô kia? Đáng giận, rõ ràng đã nghĩ cố gắng
nhiều ngày như vậy, đem cô ta coi như bụi trong không khí, không nhìn tới,
không thèm nghĩ nữa, không quan tâm, thế nhưng tối nay lại lặp lại vết xe cũ.

Loại trạng thái này hắn không thể quay về, Tô Trí
Nhược cuống quýt cầm di động ra gọi cho Ma Thú: “Alo, Gọi mọi người tới đây,
đêm nay tụ tập.”

Cái gọi là tụ tập, là hoạt động không chuyên truyền
thống hàng đầu của đội bọn họ, làm cảnh sát thực sự rất vất vả, có rất nhiều
chỗ khổ nói không nên lời, nhiều nghị lực hơn người, nhân dân có lẽ chỉ nhìn thấy
bọn họ làm việc bất lợi, lúc phá án không tốt, lại coi thường không để ý tới
bọn họ, thời điểm cùng kẻ xấu liều mạng. Vì giảm bớt áp lực, sau khi tan làm
nếu không có nhiệm vụ trọng yếu, bọn họ sẽ tụ tập cùng một chỗ uống hai chén.

Ở trên phương diện này Tô Trí Nhược cũng rất soi mói,
cái loại quán bar dơ dáy bẩn thỉu hắn cũng không thèm nhìn liếc mắt một cái,
hắn thích đẳng cấp phải đạt cao nhất, nơi tao nhã một chút, cho nên quán bar
dưới quyền của Lương Thiển Thâm chính là lựa chọn số một của hắn.

Sau khi hắn đến đã có người tới trước, trong đội bọn
họ ngoại trừ Nghiêm lão đại, Văn Nam, những người bạn thân quen biết với hắn
cũng gần như đều đến đây, nhìn thấy hắn lập tức vung tay lên chào. Quan Nhân
Đình trong đội phụ trách công tác trinh sát được người ta gọi là “Kính mắt đẹp
zai” cười híp mắt quàng qua cổ Tô Trí Nhược nói: “Sớm nói sẽ mở cuộc liên hoan
giải xui cho cậu, lại không muốn, bây giờ đột nhiên kêu chúng tôi đến đây.”


“Hôm nay bỗng nhiên tôi mời còn không được sao?”

“Đương nhiên là cậu mời.” Mắt kính Quan Quân Đình phản
quang một mảng màu trắng, tính toán nói: “Đây là chỗ em gái cậu mở ra.” Dứt lời
một tay kéo Tô Tri Nhược ngồi xuống.

Bời vì bọn họ là khách quen, Tô Trí Nhược cùng Lương
Thiển Thâm lại là quan hệ đặc biệt, quản lí đã sắp xếp cho bọn họ cố định một
căn phòng VIP, ngọn đèn sáng tối vừa đủ, trong căn phòng màu đỏ sậm là sô pha
bằng da mềm xếp thành nửa vòng tròn, ngọn đèn trên đỉnh đầu cùng lòng bàn chân
độ sáng vừa đủ, phong cách đặc biệt hơn người, có thể làm cho tinh thần là thể
xác người khác lập tức trấn tĩnh lại, vùi đầu vào trong sự thảnh thơi mãn
nguyện.

Tô Trí Nhược nhìn Hứa Thạch ngồi bên tay phải, không
thoải mái nói: “Thạch Đầu lão ca, sao anh lại tới đây?”

“Không cần vô tình như vậy, tất cả mọi người là người
một nhà.”

“Cái gì mà người một nhà, anh không phải cùng một đội
với chúng tôi.” Tuy trên miệng nói như vậy, nhưng khi cần chén rượu vẫn cụng ly
một cái với Hứa Thạch.

Hứa Thạch uống một ngụm, sau khi khen câu “rượu ngon”,
nói: “Nghe nói tâm tình chú không tốt, anh đến hỏi thăm chút.”

Vốn cho rằng Tô Trí Nhược sẽ lớn tiếng nói: “Làm sao
anh lại nhìn thấy tâm tình đại gia ta không tốt?”

Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, Tô Trí Nhược
chẳng những không có phản bác, còn ngầm thừa nhận, hắn không có khoe khoang rót
rượu, chỉ uống một chút, cần cái chén vô thức quay quay.

Hứa Thạch nhìn chằm chằm tay phải của cậu ta, đĩnh đạc
hỏi: “Thiếu chính xác?”

“Hừ.” Tô Trí Nhược lập tức nghiêng người hừ lạnh lướt
qua nói: “Anh nghe ai nói như thế, làm gì có chuyện đó.”

“Hôm trước vừa mới kiểm tra qua, hoàn toàn không thành
vấn đề.” Ma Thú đến gần giơ ngón tay cái lên bội phục nói: “Cường ca thật sự
rất mạnh mẽ.”

“Kỳ vậy, thế cậu còn có thể phiền não vì cái gì.” Hứa
Thạch quét mắt một vòng nhìn bốn phía, mọi người ào ào quẳng tới ánh mắt “Đừng
hỏi tôi, tôi không biết.”

“Vì sao tôi không thể có phiền não?”

“Hầu hết đàn ông chúng ta, phiền não chia làm ba loại,
một: vụ án, hai: ví tiền, ba: đàn bà. Cậu không gặp phải vụ án nào đau đầu,
tiền trong ví cũng không thiếu, chẳng lẽ là đàn bà?” Nói xong Hứa Thạch tự mình
nở một nụ cười, không phải anh ta nói đùa, vẻ mặt của Tô Trí Nhược nhìn qua rất
giống một công tử chơi bời, nhất định là nam nữ đều ăn sạch, nhưng trên thực tế
tuyệt đối là một đứa trẻ ngây thơ từ trong ra ngoài của đội cảnh sát, sạch sẽ
vô cùng, đừng nói chơi đùa với phụ nữ, vấn đề của phụ nữ từ đầu đến chân cậu ta
hoàn toàn không dính dáng.

Không ngờ, Tô Trí Nhược lại im lặng, ánh mắt u buồn có
thể giết người.

“Thật sự… là đàn bà?” Hứa Thạch thấp giọng lại xác
nhận một lần nữa.

Tô Trí Nhược kìm nén buồn bực, mặt không chút thay đổi
nói: “Muốn cười thì cứ việc cười đi.”

Miệng Hứa Thạch mở rộng ngoác ra giống như có thể nhét
vừa một quả trứng đà điểu, ai ya, cuộc đời không ai có thể nói trước được, yêu
nghiệt sẽ nghĩ tới tình yêu, cây vạn tuế có thể nở hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận