Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Khi Lục Tiểu Phong nhận được điện thoại của Nghiêm
Chính liền đoán được ông ấy muốn nói gì, giọng điệu của Nghiêm Đội nghe thấy
thực sự không bình thường: “Chuyện của Tô Trí Nhược là cô khuyên bảo giúp đỡ
cậu ta a.”

“Không tính là khuyên bảo, chỉ là nói vài câu.”

“Cám ơn, bây giờ cậu ta đã khôi phục lại bình thường,
cho dù là tôi cũng không biết dùng cách gì khuyên bảo cậu ta mới tốt.” Nghiêm
Chính nói nghe vô cùng ân cần.

Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm con trỏ trên màn hình
máy tính, thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi, Nghiêm Đội không cần phải khách khí
như vậy với tôi, chẳng qua tôi chỉ không muốn nhìn thấy phiên bản hai của mình
thôi.”

Đầu kia hơi im lặng một lúc, nói: “Chuyện của tiểu tử
đó để cô phải lo lắng, nếu cô thấy ở cùng chung một chỗ với cậu ta không thoải
mái, hay là tìm một cơ hội để cho cậu ta dọn ra ngoài đi. Dù sao ở cùng một chỗ
với cậu ta sẽ có nhiều khi nhớ tới chuyện cũ không vui, không cần phải… làm cho
mình khó chịu.”

“Không sao, tôi không cảm thấy có gì bất tiện, tôi
chắc chắn sẽ có chừng mực…” Lục Tiểu Phong nghiêng tai, nghe thấy tiếng mở cửa,
lập tức nói: “Anh ta đã về, tôi cúp máy đây.”

Di động vừa mới cúp, cửa đã mở ra, Tô Trí Nhược trong
tay cầm theo hai cái gói to đi vào.

Mặc dù biết anh ta đã tỉnh lại một lần nữa, nhưng Lục
Tiểu phong không xác định được thái độ của vị đại gia này đối với nàng có khôi
phục bình thường hay không, cho nên không dám liều lĩnh chào hỏi cũng anh ta,
chẳng may lòng dạ hẹp hòi của anh ta còn tưởng nàng “châm chọc” anh ta ấy chứ,
thật sự nàng rất oan uổng, nàng không cho rằng một câu nàng nói có chút ý khinh
thường gì anh ta, chẳng qua loại tình huống của anh ta bình thường nếu ở vị trí
người nghe cái gì cũng rất nhạy cảm, cho dù là khích lệ cũng có thể nghe thành
nói xấu.

Vì thế, Lục Tiểu Phong bình tĩnh tiếp tục gõ lên bàn
phím, căn cứ theo suy đoán của nàng, kế tiếp người nào đó sẽ coi nàng giống như
không khí đi xuyên qua phòng khách trở về phòng.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, trên đỉnh đầu Lục Tiểu
Phong đột nhiên đổ xuống một cái bóng, tiếp theo hai chiếc túi to đặt ở bên
cạnh tay phải của nàng, cảm giác khá nặng.

Nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn thấy mặt Tô Trí Nhược
căng cứng, ánh mắt mơ hồ bất định dừng ở bên cạnh bàn đọc sách, nàng nhìn anh
ta chằm chằm, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta, nhưng mà anh ta vẫn đưa ánh
mắt lướt qua nàng nhìn về phía máy điều hòa sau lưng nàng, trên mặt có màu đỏ

khả nghi, Lục Tiểu Phong cho rằng anh ta sẽ muốn nói gì, không nghĩ tới anh ta
cứ đứng như vậy đến khi anh ta quay đầu rời đi.

Lục Tiểu Phong cảm thấy có chút không hiểu, nếu không
nghĩ nhầm, hai chiếc túi to này là tặng cho nàng đi. Tặng đồ cho nàng? Lục Tiểu
Phong rùng mình một cái, quả nhiên rất quái dị. Nàng cẩn thận xé mở nơi dán
băng dính, thò đầu vào trong nhìn liếc mắt một cái, nhất thời sửng sốt.

Đây, đây… Đây… là năm bộ truyện tranh quý giá nàng
thích nhất?

Chỉ có điều nàng hiển nhiên nhớ rõ anh ta từng dùng
ánh mắt có bao nhiêu điều kinh thường cười nhạo nàng mấy tuổi đầu rồi còn thích
đồ của trẻ con này, cho dù nàng có phản bác, cũng bị anh ta một mực cười nhạo
đi.

Lục Tiểu Phong mở một quyển trong đó ra, lập tức phát
hiện bên trong có kẹp một tấm thiệp nhỏ. Nàng vừa mở ra nhìn, bên trên dùng bút
bi mày đen viết một hàng chữ sống động: “Tôi tha thứ cho cô, không được tiếp
tục chiến tranh lạnh.” (dễ thương quá aaaaaaaaaaaaaaaaa)

Trên đỉnh đầu Lục Tiểu Phong rơi xuống một dãy hắc
tuyến (hắc tuyến là gì?), lại
muốn cười không nhịn được, nàng rút ra mấy quyển khác, trong mỗi một quyển đều
kẹp một cái thiệp như vậy, chữ viết giống như vậy. Rõ ràng viết là tha thứ cho
nàng, lại tặng quà cho nàng, rõ ràng là anh ta muốn chiến tranh lạnh, lại nói
là nàng không nên chiến tranh lạnh, nếu không phải nàng hiểu rõ cái loại tính
tình kì quái kia, đúng là không nhìn ra đây thật ra là anh ta cảm ơn hoặc xin
lỗi, thậm chí nàng có thể tưởng tượng anh ta mím chặt môi, vẻ mặt khó chịu cố
sức viết mấy chữ này. Như vậy tạm thời nàng xem đây như là thư giảng hòa đi.

Lục Tiểu Phong gõ gõ cửa phòng Tô Trí Nhược, bên trong
rất nhanh mở ra một kẽ hở, chỉ lộ ra một con mắt cảnh giác nhìn nàng.

Nàng giơ tấm thiệp nhỏ lên nhẹ nhàng lắc lắc, phe
phẩy, hắng giọng một cái, vô cùng vui mừng nói: “Tôi tha thứ cho anh, không
được tiếp tục chiến tranh lạnh.”

Con mắt kia trợn to, Tô Trí Nhược rất nhanh kéo cửa
phòng ra, vẻ mặt phẫn uất nói: “Cô…” (ha ha ha, ôi ta sóc bụng
quá rồi)

“Là tôi hiểu sai ý của anh?”Tay kia của Lục Tiểu Phong
lật qua một quyển truyện tranh quý giá mới tinh, giữa lông mày nhíu lại buồn rầu.

Tô Trí Nhược nàng theo tức giận, quay đầu đi: “Tùy cô.
Chẳng qua, về phần Mông Sa mà cô nói, tôi sẽ không tha thứ cho cô, ai cũng
không được nói về cô ấy, ở trong lòng tôi cô ấy rất quan trọng, cho dù là cô,
cũng không thể nói như vậy được.”


Lục Tiểu Phong sửng sốt, nàng suy nghĩ trả lời: “Được
rồi, chúng ta không nói về chuyện của người tên Mông Sa này nữa.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tiểu Phong có vẻ hơi lạnh
nhạt, Tô Trí Nhược đột nhiên cảm thấy có gì đó: “Vì sao cô lại không thích Mông
Sa như vậy?”

Lục Tiểu Phong ngạc nhiên: “Không thích Mông Sa? Không
có, tôi không có.”

Tô Trí Nhược thấy phản ứng của cô ta quá nhanh, trong
lòng hơi động nột chút: “Là bởi vì tôi luôn nói chuyện về cô ấy? Chỉ là quả
thật cô ấy đối với tôi rất quan trọng, tôi không hi vọng có người nói cô ấy
không tốt, nhưng tôi cũng không phải là…”

“Được rồi được rồi.” Lục Tiểu Phong giơ tay làm ra vẻ
muốn dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta không nói về cô ấy nữa được không,
không cãi nhau.”

Tô Trí Nhược miễn cưỡng tiếp nhận đề nghị này, nhưng
mà biểu tình trên mặt có chút buông lỏng, trong lòng của hắn đã muốn gieo xuống
một hạt giống vui mừng nho nhỏ: “Cô gái này có phải ghen tị với Mông Sa hay
không?”

Lục Tiểu Phong hài lòng cười nói: “Ok. Nếu vấn đề đã
giải quyết xong, để ăn mừng chúng ta hòa thuận, tiếp theo là chúc mừng anh trở
về chính mình, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Lục Tiểu Phong cứ ở đó tính toán nhà hàng nào ăn tương
đối được, nàng không phải loại người thường xuyên ra ngoài ăn cơm, cho nên nếu
có cơ hội ra ngoài ăn sẽ nghĩ muốn ăn thật thoải mái, nhưng mà Tô Trí Nhược lại
ngắt lời nàng nói: “Tôi đưa cô đến một nơi, cô thay quần áo đi.”

Cũng tốt, không cần nàng phải khổ não chọn địa điểm.
Lục Tiểu Phong thay quần áo rất nhanh, Tô Trí Nhược quét mắt liếc nàng một cái,
hơi chê bai nói: “Không có ít quần áo cẩn thận nào hay sao?” Hắn không hi vọng
rằng sẽ theo mốt, nhưng ngoại trừ quần bò và áo sơ mi, cô ta có chút quần áo
của phụ nữ nào khác hay không?

Không ngoài dự đoán, Lục Tiểu Phong lắc đầu, Tô Trí
Nhược dùng ánh mắt vô phương cứu chữa nhìn nàng: “Quên đi, sau này tôi đưa cô
đi mua vài món đồ.”

“Anh nói cái gì? “Lục Tiểu Phong đang đi giày, không
có nghe rõ.

“Khụ khụ. Không có gì, động tác của cô nhanh một chút

đi.” Tô Trí Nhược ho khan che giất tiếng nói. (ôi
đau bụng quá trời ơi, sặc cười mất)

Trong xe tản ra mùi bạc hà thơm mát nhàn nhạt, Tô Trí
Nhược rất thích loại hương vị sạch sẽ mát lạnh này, cho nên trong xe của anh ta
sẽ có một lọ nước hoa như vậy.

Thật ra, người của anh ta cũng giống như bạc hà, quá
mức mát lạnh cho nên đôi khi sẽ làm người khác bị sặc, lại không lộ ra nên
tuyệt đối sạch sẽ cùng đơn giản.

Nhưng nếu so với bề ngoài nàng hiểu anh ta mạnh mẽ hơn
nhiều, một người mạnh mẽ không phải chỉ bề ngoài, thân thể, mà là tâm hồn. Đứng
lên sau khi ngã, nói thì dễ, nhưng không phải ai cũng làm được. Hiện tại anh ta
đã khôi phục lại trạng thái bình thường như bị thiếu nợ thế này, miệng nói
những lời không dễ nghe, vẻ mặt khó coi trước sau như một, mắt hồ ly xinh đẹp
phát sáng, làm sao còn có một chút bộ dạng sống không bằng chết mấy hôm trước.
Riêng về điểm này, nàng thừa nhận nàng không làm được, cho nên lúc trước nàng
mới lựa chọn trốn tránh.

Đúng rồi, chính là nàng thích nhìn thấy sức chịu đựng
cứng cỏi này của anh ta, nghị lực không chịu thua, có can đảm đối diện nỗi đau,
cho dù từng có một lúc mê man, nhưng có thể hoàn toàn tỉnh táo lại. Tuy rằng
nàng từng trách móc anh ta, nhưng đây đều là những điều nàng không sở hữu, vậy
mà anh ta lại có được. Anh ta giống như một vật phát sáng, chiếu sáng âm u của
nàng, nàng khát khao cái loại ánh sáng này, rồi lại cũng sợ hãi bị tổn thương.

Đang lúc Lục Tiểu Phong lâm vào suy nghĩ miên man, xe
đã dừng lại, nàng hướng mặt ra ngoài nhìn nhìn, là một quán bar trang hoàng cực
kì lộng lẫy tao nhã. Nàng so sánh một chút, khoảng cách số năm mà nàng đi vào
quán bar lần cuối, có lẽ đã nhiều năm.

“Tới rồi, xuống xe đi.”

“Anh nói chính là nơi này?” Lục Tiểu Phong đẩy kính
mắt khó xử nói. “Hình như không thích hợp với tôi.”

“Không cần lo lắng, nơi này rất tuyệt, là em gái của
tôi mở.”

“Em gái của anh?’ Lục Tiểu Phong ngạc nhiên.

Tô Trí Nhược thản nhiên nói tiếp: “Cô đã gặp qua,
Lương Thiển Thâm.”

“Đại mỹ nữ!”

Lương đại mỹ nữ từng bị Lục Tiểu Phong áp đặt là tình
nhân số một của Tô Trí Nhược hóa ra lại là em gái của anh ta, bong bóng màu
hồng trong óc Lục Tiểu Phong nhất thời tan biến, nhưng mà lập tức nàng bùi ngùi
vô hạn, đây chẳng phải chính là gien di truyền thần kỳ trong truyền thuyết hay
sao, bộ dạng của anh hay em cũng đều làm cho người khác ghen tị muốn chết.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lục Tiểu Phong, tâm
tình Tô Trí Nhược thật tốt: “Rất ngạc nhiên như vậy sao, tôi và cô ấy không
giống nhau sao?”


“Giống, đều rất xinh đẹp.”

“Cái gì?” Tô Trí Nhược nhạy cảm nheo mắt lại, hình như
hắn vừa nghe được một từ không dễ nghe.

Lục Tiểu Phong lập tức kịp phản ứng, sửa lại: “Tôi nói
hai người rất giống nhau, nhưng mà tính cách không quá giống, cô ấy rất tao
nhã, rất khéo léo, người cũng tương đối dịu dàng.”

Tô Trí Nhược như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười,
cười ha hả: “Lương Thiển Thâm dịu dàng tao nhã? Mắt của cô để đi đâu vậy, tôi
cho cô biết, trên thế giới này không có cô gái nào khó chịu như cô ấy, cũng chỉ
có chồng cô ấy là chịu được.”

Lục Tiểu Phong duy trì im miệng không nói, ở trong ấn
tượng của nàng Lương đại mỹ nữ rất hoàn mỹ, lời nói của Tô Trí Nhược nàng cảm
thấy không thể tin, nếu Lương Thiển Thâm là cô gái khó chịu nhất thế giới như
vậy, như vậy người đàn ông khó chịu nhất thế giới kia nhất định là anh ta.

Lục Tiểu Phong đi theo Tô Trí Nhược vào trong quán
bar, nơi này vô cùng phù hợp với phong cách của Lương Thiển Thâm, lộng lẫy
khiêm nhường, phong cách tao nhã, thời gian vẫn còn sớm, nhưng mà số người
trong quán đã khá đông, dễ nhận thấy Tô Trí Nhược là khách quen, nhân viên phục
vụ nhìn thấy anh ta lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón: “Tô tiên sinh,
bạn của ngài đã ở trên lầu.”

“Bạn?” Tô Trí Nhược ngỡ ngàng, hôm nay hắn không có
hẹn gặp ai.

“Không phải mấy người đi cùng nhau sao? Hứa tiên sinh
bọn họ ở phòng số 5.”

“Hôm nay bọn họ cũng đến đây?”

Một khi đã như vậy, Tô Trí Nhược quay đầu nhìn Lục
Tiểu Phong nói: “Không ngại ở cùng một chỗ với bạn của tôi chứ?”

“A… Điều này.” Lục Tiểu Phong có chút do dự, nàng cũng
không muốn có chút dính dáng đến bạn bè cảnh sát của anh ta, tuy rằng theo nàng
biết người xung quanh anh ta chắc hẳn cũng không nhận ra nàng.

“Đừng ngại, mấy người bọn họ rất tốt.” Tô Trí Nhược
nghĩ rằng Lục Tiểu Phong xấu hổ, hiếm khi trấn an cô ấy hai câu.

Lục Tiểu Phong nhìn thấy trong đáy mắt anh ta chẳng
biết tại sao lại có vẻ mong đợi, mềm lòng, gật đầu đồng ý.

Hai người lên lầu đi tới phòng số 5, Lục Tiểu Phong đi
theo phía sau Tô Trí Nhược ngoảnh mặt về hướng kia nhìn lại, cái nhìn này lập
tức khiến máu toàn thân nàng đều đông lại,

Nàng hối hận biết bao phút mềm lòng vừa rồi kia, nhưng
mà không còn kịp nữa, người bên kia hình như cũng đã nhìn thấy bọn họ, cái
người kêu Hứa Thạch đại ca đã ngoắc về phía Tô Trí Nhược.

Cùng lúc đó, ánh mắt Kha Địch nhìn về phía bọn họ ở
bên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận