Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Lục Tiểu Phong không biết làm thế nào mình thoát khỏi
Mưu Hồng thở hổn hển chạy về nhà, hình như là ngồi xe buýt về, lại hình như là
bắt taxi về. Tóm lại là khi về đến nhà, hai chân của nàng hoàn toàn vô lực,
dường như là ngồi liệt ở trên mặt đất phòng khách. Tô Trí Nhược còn chưa trở
về, điều này làm nàng cảm thấy may mắn, ít nhất nàng còn có thời gian chỉnh sửa
lại cảm xúc.

Căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Tiêu Duy… Cũng
không đoán được anh ta sẽ làm gì.

Đây là bố trí dụ nàng mắc câu hay là chỉ thăm dò lai
lịch của nàng?

Lục Tiểu Phong vọt tới toilet lấy nước lạnh mạnh liệt
vỗ vào mặt, nước lạnh mùa đông nhanh chóng xuyên qua lỗ chân lông làm cho thân
thể cùng đại não tỉnh táo lại. Hoàng phó cục nói gần đây tình hình bên kia
không thay đổi, tạm thời không có vấn đề gì, để an toàn cần phải liên lạc với
Kha Địch. Trừ lần này ra, nếu địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, phương pháp
tốt nhất chỉ có là án binh bất động. Anh ta thích đem mọi chuyện làm thành phức
tạp, quanh co ngoắt nghéo, khiến cho người khác không hiểu được anh ta đang suy
nghĩ gì, như vậy thì phải để gậy ông đập lưng ông, không thể để cho anh ta biết
nàng đang suy nghĩ gì.

Tiêu Duy, đối thủ giả dối âm hiểm nhất, năm năm trước
nàng thua một lần ở dưới tay anh ta, hơn nữa là thất bại thảm hại, lúc này đây
lại muốn đối mặt đấu tranh một trận sống còn hay sao?

Lục Tiểu Phong ôm đệm ngồi ở trên ghế sô pha nhìn TV
ngẩn người, ánh mặt trời cuối cùng ở ngoài cửa sổ cũng tắt, từng đợt lạnh cóng
từ khắp góc phòng giống như một loài động vật chạy nhanh ra ngoài. Lục Tiểu
Phong ôm chặt đệm thêm một chút, vẫn cảm thấy lạnh. Nàng ghét mở lò sưởi, trước
kia Trần Băng từng nói nàng thích tự làm khổ mình như vậy, có vẻ như Tiêu Duy
cũng từng nói với nàng, nhưng cuối cùng bọn họ đều không còn cách nào khác phải
chiều theo nàng.

Thật ra, so với lò sưởi, nàng lại thích nhiệt độ cơ
thể hơn, tự nhiên, chân thật, hương vị ấm áp.

Đúng lúc này, cửa mở, Tô Trí Nhược vừa mới vào cửa đã
trách: “Tại sao không bật đèn?”

Lục Tiểu Phong nhìn về phía anh ta, không lên tiếng.

“Này, em làm sao vậy?” Tô Trí Nhược nhạy bén phát hiện
ra có gì đó không đúng, buông chìa khóa, bật đèn lên, bước nhanh đi đến bên
người Lục Tiểu Phong.

Lục Tiểu Phong nằm ngửa người trên ghế sô pha, cười
cười: “Không có gì, không có việc gì làm, chờ anh quay về nấu cơm cho em.”

Tô Trí Nhược híp híp mắt, kéo Lục Tiểu Phong lên:
“Không đúng. Vẫn có chuyện.”

Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, mắt chớp chớp, bồng nhiên
lại cúi đầu vươn tay vòng qua ôm lấy eo Tô Trí Nhược.


Tô Trí Nhược bị dọa nhảy dựng lên, mặt trắng nõn đỏ
lên, hai tay cứng tại đó không biết nên đặt ở đâu, nhưng nghĩ lại đâu là bạn
gái của hắn, lại đang ở trong nhà, có gì mà phải xấu hổ.

“Khụ, nói đi, hiếm khi thấy em buồn bực như vậy.”

Lục Tiểu Phong quay đầu đi, chép chép miệng nói: “Hôm
nay em từ chối ký hợp đồng với nhà xuất bản.”

“Vì sao? Lần trước không phải em nói đó là một cơ hội
sao?”

“Em không thích ông chủ của bọn họ.”

“Ông chủ của bọn họ làm sao vậy?”

“Nhìn không vừa mắt, không muốn hợp tác.”

Tô Trí Nhược cúi đầu nhìn từ trên xuống dưới mặt cô ấy
đánh giá một phen, giống như không tin nói: “Em cũng sẽ có lúc chán ghét người
khác?”

Quái lạ, Lục Tiểu Phong hỏi lại: “Vì sao em không thể
chán ghét người khác?”

“Tôi nghĩ rằng em là một…” Trong bụng Tô Trí Nhược tìm
từ để miêu tả lại: “Người hiền lành, chỉ biết nghĩ người khác rất tốt.”

“Không đâu, em không phải là thần thánh.”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô đại gia lộ ra một tia
xúc động tươi cười: “Ôi, nhìn không thuận mắt thì không hợp tác, đỡ phải sau
này không thoải mái. Tôi nghĩ rằng hôm nay tôi buồn bực, không ngờ em cũng buồn
bực.”

Lục Tiểu Phong từ từ buông anh ta ra, làm bộ như không
biết hỏi: “Anh cũng buồn bực?”

“Không chỉ buồn bực, còn có chút thất vọng.” Tô Trí
Nhược cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống nền nhà: “Hôm nay thiếu chút nữa tôi có
thể gặp được Mông Sa.”

Trong lòng Lục Tiểu Phong nhảy dựng lên.

“Nhưng mà không gặp.” Tô Trí Nhược lại im lặng, thấy
Lục Tiểu Phong không có phản ứng, nói: “Không hỏi vì sao?”

“… Vì sao?”

Tô Trí Nhược cười tự giễu: “Bởi vì cô ấy không muốn
gặp tôi. Hôm nay cấp trên đột nhiên cho tôi biết, nói là chuyện khẩn cấp, trong
điện thoại chỉ nói muốn phái tôi làm một nhiệm vụ, có quan hệ với Mông Sa. Tôi
rất ngạc nhiên, lập tức đến địa điểm gặp mặt, nhưng ai ngờ tôi mới tới thì được
biết Mông Sa vừa mới đi.”


“Có nói vì sao không gặp anh không?”

“Không biết, đại khái chê tôi còn quá non.” Sắc mặt Tô
Trí Nhược có chút cứng nhắc, “Tôi không có cách nào hình dung cảm nhận ngay lúc
đó, thật giống như một cục đá nóng đột nhiên bị ném vào trong nước lạnh. Tôi
dám khẳng định cô ấy biết sự tồn tại của tôi, nhưng tôi không hiểu vì sao cô ấy
ngay cả một lần gặp mặt với tôi cũng không muốn, tôi đứng về phía cô ấy, từ
trước đến nay đều như vậy, nhưng cô ấy không muốn tin tưởng tôi.”

Tô Trí Nhược có chút không thể nói tiếp được, đối với
hắn mà nói, Mông Sa là một sự sống cực kỳ đặc biệt, hôm nay khi nhận được tin
báo, trái tim của hắn thiếu chút nửa nhảy ra ngoài. Bởi vì thân phận Mông Sa có
tính chất đặc biệt, không điều tra được tin tức gì của cô ấy, ngay cả ảnh chụp
cũng không có, hắn đi đến chỗ hẹn tâm tình phức tạp ngay cả hắn cũng không rõ
rốt cuộc là cảm giác gì.

Chỉ là, có chút không giống như thần tượng ở trong
lòng hắn, so ra càng biến đổi hơn, hắn lại bị từ chối gặp mặt.

Đầu Lục Tiểu Phong đã phủ đầy hắc tuyến, rốt cuộc
Hoàng phó cục đã giải thích với anh ta như thế nào, làm sao mà đả kích người ta
thành cái dạng này!

Lục Tiểu Phong cân nhắc một chút, thử an ủi anh ta:
“Có lẽ Mông Sa cô ấy cũng không biết anh, chỉ vì an toàn cho nên không muốn gặp
người lạ?”

“Không có khả năng, Nghiêm Đội khẳng định có liên lạc
với Mông Sa, rõ ràng chính là cô ấy không muốn… chờ một chút.” Tô Trí Nhược
nhíu mày, có chút nghi ngờ lại cảnh giác hỏi: “Làm sao em biết Mông Sa không an
toàn?”

Lục Tiểu Phong giật mình, lập tức trả lời: “Trước kia
em nghe anh nói về cô ấy là thần tượng của anh, nhưng mà anh lại chưa từng gặp
cô ấy, đại khái cô ấy không ở đội cảnh sát, em đoán cô ấy có thể là người cần
được bảo vệ… Em đoán, có phải như vậy không?”

Tô Trí Nhược tiến tới trước mặt Lục Tiểu Phong, im
lặng một lúc lâu, mặt Lục Tiểu Phong nhanh chóng bị anh ta nhìn xoáy vào thành
một cái hố, cuối cùng anh ta sờ sờ cằm, chậm chạp nói: “Em thực sự thông minh
nha, không sai, chỉ có điều cái tên này không nên nói ở bên ngoài.”

“Em biết.”

Thấy vẻ mặt Tô Trí Nhược vẫn còn bộ dạng tích tụ rất
sâu, nàng không khỏi trấn an: “Anh cũng không cần quá khổ sở, không gặp được cô
ấy nói không chừng là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?”

Lục Tiểu Phong chần chừ, khẽ nói: “Em không muốn anh
đảm nhiệm cái nhiệm vụ nguy hiểm gì.”


Phòng khách lập tức tĩnh lặng, Tô Trí Nhược há hốc
mồm, mắt hồ ly mở rất lớn, nhưng mà đến nửa ngày cũng không nói ra được một
câu.

Lục Tiểu Phong nhắm mắt, nhìn chằm chằm cổ tay phải
của mình, nói: “Nếu có dính dáng quan hệ với Mông Sa, anh nhất định sẽ gặp nguy
hiểm.”

“…Nếu như là cô ấy,” Tô Trí Nhược nắm chặt tay: “Chẳng
sợ gặp nguy hiểm, tôi cũng phải đi.”

Lục Tiểu Phong đột nhiên ngẩng đầu, cực kỳ khó hiểu:
“Không phải em muốn chọc anh tức giận, nhưng em thật sự không hiểu vì sao anh
lại cố chấp với cô ấy như vậy? Cô ấy quan trọng như vậy sao, có thể để cho anh
liều mạng?”

Tô Trí Nhược không nghĩ ngợi trả lời: “Đúng.”

Ngược lại Lục Tiểu Phong bị thái độ của anh ta như vậy
làm cho tiến thoái không được, bất đắc dĩ nói: “Một người phụ nữ anh chưa từng
gặp qua…”

“Sai rồi, thật ra tôi đã gặp cô ấy, chẳng qua ở một
địa điểm và thời gian rất đặc biệt thôi.”

Lục Tiểu Phong kinh ngạc nhìn Tô Trí Nhược: “Cái gì?”

Tô Trí Nhược nhăn đầu lông mày lại, giống như nhớ lại:
“Tôi nhớ không nhầm, năm ấy đúng lúc tôi học lớp 11, tôi đang trên đường từ
trường phổ thông trở về nhà…” Hắn đột nhiên cười cười: “Bị người ta bắt cóc.”

“Anh? Bị người ta bắt cóc?” Lục Tiểu Phong không thể
tin nổi nói.

“Rất quái lạ sao, mặc dù nói trong nhà mình có tiền có
chút trơ tráo, nhưng mà quả thực nhà của tôi rất giàu, từ nhỏ tôi đã được dặn
dò phải cẩn thận, tan học về nhà cũng có xe đưa đón. Nhưng hôm đó tôi đánh nhau
với người khác, lại bị thầy giáo mắng một hồi, tâm tình thật không tốt, liền
trốn khỏi tài xế, một mình chạy từ cổng sau của trường ra ngoài. Không ngờ, còn
chưa đi ra tới đường lớn, đã bị người ta dùng một gậy đánh ngất đi.” Tô Trí
Nhược liếc mắt nhìn Lục Tiểu Phong, có chút đắc ý nói: “Thế nào, có phải rất
giống phim truyền hình hay không?”

Trong đầu Lục Tiểu Phong đột nhiên hiện ta một ít cảnh
tượng mờ mờ ảo ảo, nàng day nhẹ huyệt thái dương nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Bởi vì đánh nhau tôi đã sớm bị thương, sau
khi bị người đánh ngất xỉu không có một chút sức lực để phản kháng, từ đầu đến
cuối tôi bị bịt mắt, bọn chúng có chừng bốn năm người, đem tôi nhốt vào trong
một kho hàng vừa thối vừa nóng. Sau đó tôi mới biết được hóa ra bọn chúng đã
sớm theo dõi tôi, chờ tôi đi một mình. Bọn bắt cóc yêu cầu nhà của tôi đưa ra
năm trăm ngàn tiền chuộc, nhưng tôi nghe lén thấy bọn chúng căn bản không tính
sẽ thả tôi ra, sau khi nhận được tiền chuộc sẽ nghĩ muốn giết con tin. Đó là
lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy sợ hãi, thậm chí không cảm thấy đau đớn trên
người, trong đầu chỉ đầy cảnh tượng chính mình bị giết.” Tô Trí Nhược nghiêng
mặt qua, ý cười trên môi càng sâu: “Đúng lúc đó, có người tiến vào, tôi không
biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe có tiếng đánh nhau, qua một lúc lâu, đột nhiên
có người chạy đến bên cạnh tôi, nói với tôi, không có việc gì, cậu đã an toàn,
tôi tới cứu cậu. Người kia, chính là Mông Sa. Lúc chạy ra ngoài thì trời đã
tối, tôi căn bản không đi được, là cô ấy mang tôi đi ra ngoài. Trước khi người
trong nhà tôi tới đón, cô ấy muốn đi trước, tôi giữ chặt cô ấy không cho, cô ấy
rất vội vã nói nhất định phải chạy về trường học, bằng không sẽ bị sĩ quan huấn
luyện mắng. Cuối cùng, cô ấy chỉ chịu nói cho tôi biết tên của cô ấy là Mông

Sa, sau đó rất nghiêm túc dặn dò tôi không cần cám ơn cô ấy, cô ấy là sinh viên
trường cảnh sát, công việc sau này chính là bắt tội phạm, chút này không tính
là gì. Trái lại hôm nay cô ấy lén chạy ra ngoài trong lúc tập huấn, nếu tôi đi
tìm cô ấy sẽ tạo ra phiền toái cho cô ấy. Tôi vẫn muốn cố gắng nhìn rõ bộ dạng
của cô ấy, chỉ tiếc thật sự quá tối, tôi không thấy rõ lắm.”

Hình ảnh trong đầu dần dần rõ ràng, một cái kho hàng
cũ nát, mấy tên cướp cẩn thận bố trí, còn có mổ thiếu niên bị đá ngã xuống đất,
nhưng mà cẩn thận mấy cũng có sai sót, vừa khéo lại bị Mông Sa nhìn thấy, vì
thế âm thầm theo dõi, quan sát tình hình thật tốt, một lần hành động phá tan.

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lục Tiểu Phong, Tô Trí
Nhược nghĩ rằng cô ấy bị dọa sợ, bày ra bộ dạng không hề gì: “Bây giờ đoạn ký
ức mà tôi vừa nói không phải là cái gì âm u kinh khủng đâu, nó là biển chuyển
cuộc đời tôi. Thay vì đần độn cả đời làm Tiểu Quai, không bằng tự tìm mục tiêu
phấn đấu cho mình. Cho nên tôi làm trái ý của cha mẹ, thậm chí học lại một năm,
thi đỗ trường cảnh sát, vốn dĩ nghĩ nhất định có thể gặp được cô ấy, ai ngờ khi
tôi vào trường cô ấy đã tốt nghiệp. Tôi nghĩ rằng không sao, sau khi tôi tốt
nghiệp dù sao vẫn có thể gặp trong đội cảnh sát, chỉ là… Tôi tốt nghiệp, cô ấy
cũng biến mất.”

Đối với nàng mà nói, lần đó cứu người quá bình thường,
cùng so sánh với công tác ở tiền tuyến sau này của nàng, không đáng nhắc tới,
lâu ngày, ký ức không rõ, nàng liền đem cái ngày nguyệt hắc phong cao (ý
nói trời k trăng, k sao, tối mò mò) đó, người thiếu niên
gầy gò cùng với tay phải của cậu ta cầm lấy cổ tay của mình run rẩy như trước,
nhét vào sau đầu. (chị quên anh quá nhanh =)))

Nàng căn bản không thể ngờ được, từ ngày đó trở đi
liền có một thiếu niên hoàn toàn đặt nàng ở trong lòng, đuổi theo mình mười
năm. Nàng thay đổi đoạn đường sau này của anh ta, không chỉ có cứu lại mạng
sống của anh ta, còn đưa cho anh ta lý tưởng, nàng lại hoàn toàn không biết,
nàng chưa bao giờ quay đầu lại, cho nên nàng không biết phía sau nàng có một
người vẫn đuổi theo bóng lưng của nàng. Tô Trí Nhược, hình như ở trong đội cảnh
sát từng có nghe nói có một người sùng bái nàng như vậy, nhưng nàng chỉ nở một
nụ cười trừ, đại khái là một đàn em bội phục kỹ thuật bắn súng của nàng, vì thế
lại một lần nữa đem anh ta cho quên vào sau đầu, cho dù là Mông sa trở thành
Lục Tiểu Phong, cũng chưa từng nghĩ rằng, lý do anh ta cứ cố chấp với nàng lại
đơn giản như vậy.

Anh ta nói, không việc gì, cuối cùng cũng có thể nhìn
thấy. Vừa nhìn thấy liền kéo dài tới giờ phút này, nhưng mà, cho dù ngồi đối
diện nhau, anh ta vẫn không biết người ngồi đối diện, đến nỗi thậm chí trở
thành người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mạng của anh ta, thật ra cũng là
người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời của anh ta.

Vận mệnh trêu ngươi, bọn họ quen biết từ mười năm
trước, gặp lại nhau ở mười năm sau.

“Cảm động như vậy?” Tô Trí Nhược quơ quơ tay ở trước
mặt Lục Tiểu Phong, cười nói: “Ê, em làm sao vậy, không phải muốn khóc chứ…”

Lục Tiểu Phong cầm tay anh ta lại ngẩn ra, đột nhiên
khẽ đụng vào bên môi của anh ta, nhân lúc Tô Trí Nhược còn chưa kịp phản ứng,
tiến lên ôm lấy anh ta, cơ thể anh ấy thật ấm áp, hương vị sạch sẽ nhẹ nhàng
khoan khoái, hơi ấm trên người anh ấy lập tức xua tan băng giá trong lòng nàng.

Lục Tiểu Phong hít một hơi, nói: “Thật xin lỗi.”

Thật xin lỗi, em đã quên anh, thật xin lỗi, để anh đợi
mười năm, thật xin lỗi, em không thể nói cho anh biết chân tướng, thật xin lỗi…
Không phải em không tin tưởng anh, mà là không thể để cho anh dính vào nguy
hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận