Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới
tháng ba.
Gió nhẹ mang theo chút hương vị của mùa xuân thổi qua,
ánh mặt trời trở nên quyến rũ, dường như cái lạnh giá trong lòng người của mùa
đông cũng bị ấm áp hòa tan.
Trong cục cảnh sát tất cả vẫn như thường lệ, người
trong cục cảnh sát rất bận rộn điều tra vụ án, chuyện ba ngày trước tuy rằng
tạo thành một sự xôn xao không nhỏ, nhưng nhanh chóng bị cấp trên đè ép xuống,
mọi người cứ tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm làm việc cho tốt. Cho dù người
khác nhìn qua giống như không có việc gì phát sinh, nhưng mà người mẫn cảm vẫn
sẽ nhận thấy được có khác thường rất nhỏ.
Nghiêm Chính nói xong Trần Từ tổng kết, tuyên bố tan
họp, những người khác túm năm tụm ba đi ra khỏi phòng họp, chỉ có Tô Trí Nhược
vẫn ngồi bên cạnh ông, nhìn qua chính là đang ngẩn người, cả cuộc họp đều là
cái bộ dạng này.
Nghiêm Chính ngậm thuốc lá, hút mạnh một hơi, thấp
giọng nói: “Hai ngày qua đã làm những gì?”
Tô Trí Nhược nghĩ máy móc, hai ngày qua thật ra hắn
cũng không có làm gì, gọi điện thoại cho Tân Tử, cảm ơn cậu ta có nghĩa khí như
vậy, sau đó rời khỏi phòng ở của Kha Địch, lần thứ hai dọn về nhà, tiếp theo
sau đó là đi làm, điều tra vài vụ án nhỏ… Tô Trí Nhược mơ hồ nói: “Không có
gì.”
“Cô ấy đâu?”
Nghiêm Chính hiểu chuyện của bọn họ cũng chỉ có trong
hai ngày qua, giỏi cho tên tiểu tử này giữ bí mật được tốt như vậy, hiện tại
ông hiểu được vì sao trong khoảng thời gian này cảm xúc của Tô Trí Nhược không
ổn định như vậy, dù sao đả kích đó quá lớn.
Cô ấy?
Như là bị dao nhọn đâm một nhát, Tô Trí Nhược có chút
phản ứng, rồi sau đó nhanh chóng lại im lặng, lời nói lạnh như băng: “Không
biết.”
Nghiêm Chính cũng im lặng theo, đến tận khi điều thuốc
trong tay cháy hết mới mở miệng lần nữa: “Bây giờ đi tới sân bay chắc hẳn còn
kịp.”
Tô Trí Nhược rầu rĩ, lại có chút căm hận nói: “Cái
loại chuyện này, đã làm một lần, sẽ không làm tiếp lần thứ hai.”
“Chớ có hối hận.” Nghiêm Chính nói xong, dập đầu thuốc
lá, lại nghĩ ra điều gì đó, nói: “Có lẽ cô ấy chỉ muốn bảo vệ cậu.”
Nghiêm Chính đi rồi, phòng họp chỉ còn một mình Tô Trí
Nhược, bên trong còn nồng nặc mùi thuốc lá, hắn không hút thuốc lá, cũng không
thích mùi thuốc lá, mùi này làm cho hắn rất buồn bực. Bây giờ là 3 giờ chiều,
Tiêu Duy bay chuyến 5 giờ. Từ nơi này đi tới sân bay cần khoảng chừng một giờ.
Tô Trí Nhược lại ngồi nghĩ, trong đầu lần lượt hiện
lên cảnh tượng sau khi gặp gỡ cùng Lục Tiểu Phong, hắn đột nhiên phát hiện ra
những ngày hạnh phúc ngọt ngào của bọn họ lại ít như thế, nhìn như quan hệ của
hai người bọn họ hắn làm chủ đạo nhưng thật ra mơ hồ đã bị cô ấy kiểm soát. Có
đôi lúc hắn cố gắng suy nghĩ có thể cô ấy thật sự cảm động, mới đồng ý ở chung
một chỗ với hắn. Ở trước lúc Tiêu Duy xuất hiện, hắn có thể không thèm để ý đến
sự tồn tại của Trình Băng, chỉ có điều Tiêu Duy không giống như vậy. Nếu mà chỉ
nói đến tố chất, hình tượng, khí thế của lãnh đạo, hắn căn bản không sợ y,
nhưng mà Tiêu Duy không tệ, y vừa trưởng thành vừa anh tuấn, tuy rằng cơ trí có
chút giảo hoạt, nhưng không thể phủ nhận y rất có quyết đoán, ở trước mặt người
đàn ông này những thứ kiêu ngạo đáng giá của hắn dường như không đáng một đồng.
Thấm thoắt, đồng hồ lại chạy qua 20 phút.
Hắn tự hỏi chính mình, như vậy Lục Tiểu Phong thích
hắn hay là thích người kia, suy nghĩ không đến một giây, hắn phát hiện ra đáp
án vẫn giống như lúc trước. Có lẽ hắn tức giận, là oan ức, là tức giận, càng là
thất bại, nhưng con người thường hay không thể khống chế chuyện tình cảm, cho
dù hắn biết mình bị lừa, thậm chí không đoán ra địa vị của hắn trong lòng cô
ấy, nhưng mà khi hắn nghĩ đến buông tay lại cảm thấy đau lòng. Loại tình cảm
này từ xưa đến nay hắn thường coi thường không phải là của đàn ông, hiện giờ
chân thực phản ánh ở trên người hắn.
Lại năm phút trôi qua.
Tô Trí Nhược không tiếp tục do dự, cho dù hắn không
bằng Tiêu Duy thì sao, MD, nhưng hắn là bạn trai chính thức! Chính nghĩa bao
giờ cũng chiến thắng tà ác, không phải sao.
Xe thể thao chạy thẳng một đường đến sân bay, trong
đầu không có còn những ý nghĩ lung tung lộn xộn gì đó, người cũng chợt nhanh
nhẹn,Tô Trí Nhược cẩn thận kiểm tra lịch bay, hắn nhớ rõ chuyến bay của Tiêu
Duy là… thấy rồi, chuyện tới sát nút lực chú ý của hắn tập trung cao độ, ánh
mắt không buông tha cho từng người qua lại.
Hắn đến đây là đêm xem Lục Tiểu Phong lựa chọn, nếu cô
ấy đến đây, như vậy lựa chọn của cô ấy chính là Tiêu Duy, nếu cô ấy không tới,
như vậy lựa chọn của cô ấy chính là mình. Về phần tại sao không hỏi thẳng Lục
Tiểu Phong, kiêu ngạo của người đàn ông khiến cho hắn muốn tận mắt thấy kết
quả. Cho dù cô ấy đến đây, hắn cũng muốn tranh thủ nốt lần cuối cùng.
Người như Tô Trí Nhược trờ thành điểm gây chú ý ở sân
bay, Tiêu Duy cũng là người rất gây chú ý, cho nên đầu tiên Tô Trí Nhược nhìn
thấy anh ta, sau đó… nhìn thấy Lục Tiểu Phong.
Tiếp theo sau đó, hắn nhìn thấy bọn họ đang đứng một
chỗ ôm nhau.
Giống như tình nhân.
Lúc Tô Trí Nhược bỏ đi có thể dùng từ hồn bay phách
lạc để hình dung, rất nhiều người cũng khó hiểu nhìn người đàn ông xinh đẹp này
sắc mặt tái nhợt chạy ra khỏi sân bay. Hắn nghĩ rằng thần kinh của hắn đã trải
qua huấn luyện phải rất kiên cường, nhưng mà sau khi tận mắt nhìn thấy một vài
cảnh tượng, hắn mới phát hiện hóa ra bản thân mình căn bản không chịu nổi. Tay
mở cửa xe run bần bật, xe khởi động hai lần mới thành công, một chân giẫm xuống
chân ga nhưng hắn không biết nên lái đi đâu.
——————————————————————————————————————————
Lục Tiểu Phong im lặng bị Tiêu Duy ôm, cảm thấy được
trong thân thể của anh ta kiềm nén sức lực, nàng hơi có chút cảm thán.
Dường như là muốn mãi mãi ôm nàng không buông tay, qua
một lúc lâu Tiêu Duy cũng không có nhúc nhích, Lục Tiểu Phong do dự một chút,
nói: “Thời gian không còn sớm.”
“Cứ chờ một chút đi.”
“Cũng không phải không quay trở lại.”
Lần này anh ta chỉ đi đến Mỹ đàm phán một số chuyện
làm ăn.
“Nhưng mà sau này sẽ không còn như vậy nữa.”
Nàng lại im lặng, để cho anh ta ôm. Nàng chỉ tới tiễn
biệt, hơn nữa nói cho anh ta biết, bọn họ không hợp nhau, nàng sẽ không đi cùng
anh ta. Liêu Khả Nham nói rất đúng, nếu bình tĩnh cũng nói chuyện với anh ta,
hiệu quả so với giương cung bạt kiếm đấu tranh tốt hơn rất nhiều.
“Lần trước em hỏi tôi ba vấn đề, bây giờ hẳn phải nên
đến phiên tôi hỏi em ba vấn đề chứ?”
Một lúc lâu, bên tai truyền đến tiếng nói dịu dàng
bĩnh tĩnh của Tiêu Duy, rất lâu rồi không có nghe thấy anh ta dùng loại giọng
điệu này nói chuyện với nàng, không có cảm xúc hỗn loạn dư thừa gì, giống như
có thể vuốt phẳng nếp gấp ở đáy lòng.
Ở trong phòng thẩm vấn nàng hỏi anh ta ba vấn đề.
Thứ nhất, rốt cuộc anh ta có tiếp tục dính dáng đến ma
túy hay không.
Anh ta trả lời, không có.
Thứ hai, anh ta có phải muốn trả thù nàng hay không.
Anh ta trả lời, Không có.
Thứu ba, rốt cuộc anh ta muốn nàng làm cái gì.
Anh ta lại im lặng, trả lời, ở chung một chỗ với em.
Lúc này, Tiêu Duy hỏi vấn đề thứ nhất: “Em có hận tôi
hay không.”
Lục Tiểu Phong nói chi tiết: “Từng hận, hiện tại không
còn.”
Đối với đáp án này Tiêu Duy rất hài lòng, vì thế lại
hỏi: “Nếu lúc trước chúng ta không phải có thân phận như vậy, có phải có thể ở
chung một chỗ hay không?”
“Có lẽ vậy.”
“Nói như vậy, có phải chứng tỏ em có yêu tôi hay
không?”
Vấn đề này, có quá nhiều người từng hỏi nàng, nàng
chưa từng có đưa ra một cái đáp án chính xác, hoặc có lẽ chính nàng cũng không
biết đáp án là gì.
Nàng giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ lên lưng của anh ta, tầm
mắt xa xăm: “Tôi hi vọng rất lâu sau này, khi chúng ta ngồi lại cùng nhau, có
thể mỉm cười nhớ đến thời gian đã qua.”
“Boss, thời gian đã đến…”
Bạch Phi không nhịn được đi tới nhắc nhở, nhưng mà đến
gần liền nhìn thấy hình ảnh như vậy, có chút xấu hổ đứng ở đó.
Tiêu Duy cũng không chú ý tới y, anh ta nhẹ nhàng nhìn
Lục Tiểu Phong nói: “Tôi hiểu.”
Anh ta buông nàng ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ nửa là
tươi cười nửa là không đành lòng, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt anh ta như thế.
“Biết vì sao tôi bằng lòng buông tay không?”
Lục Tiểu Phong lắc đầu.
“Bởi vì lần đầu tiên em chịu thẳng thắn chân thành đối
với tôi, cũng là lần đầu tiên bằng lòng tin tưởng tôi. Nếu em không làm như
vậy, có thể tôi sẽ thật sự không bỏ qua.”
Lục Tiểu Phong nhìn anh ta không nói lời nào, có lẽ là
nàng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tiêu Duy nở nụ cười, khôi phục bộ dạng thường ngày của
anh ta: “Đối với chuyện anh ấy mất tôi thật xin lỗi, ba chữ thật xin lỗi kia,
tôi chỉ nói một lần. Nhưng tôi nghĩ, hiện tại em đã không cần nữa. Như vậy, hẹn
gặp lại.”
Bạch Phi đứng ở trước mặt Lục Tiểu Phong dường như
muốn nói gì đó, Lục Tiểu Phong hiểu ý của y, thẳng thắn cướp lời nói trước y:
“Boss nhà anh lợi hại thế nào anh chắc hẳn rất rõ, không nên tiếp tục làm ra vẻ
khôn ngoan, lần này giữ được mạng, sau này liền trung thành nghe anh ta dặn dò
sai bảo.”
Tuy rằng vẻ mặt Bạch Phi nhăn nhó như bị táo bón,
nhưng cuối cùng vẫn thấp giọng nói câu cám ơn, sau đó chạy bộ lên đuổi kịp Tiêu
Duy.
Tiêu Duy đi rất nhanh, anh ta không có quay đầu lại.
Chẳng biết tại sao, bóng lưng của anh ta ở nơi này
trong nháy mắt khiến nàng cảm thấy có chút bi thương.
Nàng không hỏi anh ta dự định cùng Kim Dục như thế
nào, cũng không có hỏi anh ta khi nào thì trở về, dù thế nào đi nữa cuối cùng
bọn họ vẫn là hai người hai con đường riêng, chỉ cần biết rằng tất cả mọi người
đều buông xuống, là đủ rồi.
Khi Lục Tiểu Phong rời khỏi sân bây, cảm thấy mặt trời
hôm nay nắng thật không bình thường, áp lực trong lòng rất lâu tự dưng hăng hái
lên. Nàng nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm một chuỗi số rất nhanh
nhẹn.
Chỉ chốc lát, đầu bên kia truyền đến giọng nữ dịu
dàng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lục Tiểu Phong ngẩn người, dứt khoát gọi thẳng tới cho
Nghiêm Đội.
“Alo.” Giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Đội từ tốn vang
lên.
“Là tôi. Tô Trí Nhược ở trong cục không?”
“Không có, buổi chiều tiểu tử đó xin phép nghỉ.”
Nghiêm Chính chậm chạp nói: “Có lẽ đến sân bay.”
Sân bay? Nàng không nhìn thấy anh ta, Lục Tiểu Phong
mơ hồ cảm thấy rằng không tốt.
——————————————————————————————————————————
Thật ra hắn không biết mình nên đi đâu, lúc mơ hồ dừng
lại xuống xe, phát hiện đã ở dưới lầu nhà Lục Tiểu Phong. Trong cửa sổ tối đen,
chứng thực trong nhà không có ai.
Hắn còn nhớ rõ lần trước khi chuyển ra khỏi nơi này
tức giận đến thế nào, hiện tại lại bước nào nơi quen thuộc này, không biết có
phải hợp với nơi này hay không, ngoại trừ cảm thấy thân thể rất nặng nề, tư duy
rất hỗn độn, hắn không có những cảm giác khác, ngay cả cười hay đau lòng đều
cũng tê dại.
Không có việc gì có thể làm, hắn đem cả người vùi
trong ghế sô pha, Tivi sáng lên, không phải vì xem, chỉ vì có chút âm thanh,
quá im lặng mà nói, hắn sẽ có nhiều ý tưởng điên cuồng khó hiểu.
Nếu như nói Lục Tiểu Phong là một người lý trí lớn hơn
tình cảm, vậy Tô Trí Nhược chính là một người tình cảm lớn hơn lý trí.
Sắc trời đã tối đen, ánh đèn trên màn hình Tivi lúc
sáng lúc tối, đem mặt của hắn làm nổi bật lên rất quỷ quái.
Đột nhiên bên ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa.
Tô Trí Nhược trì trệ suy nghĩ, có lẽ là ảo giác đi,
người cũng đã ở trên máy bay rồi.
Nhưng mà cái thanh âm kia quá chân thực, rất rõ, sau
đó, cửa mở.