Chàng Trai Của Tôi Là Thế Đó!


Mấy ngày kế tiếp tôi quả thực rảnh rỗi, nhàn hạ đến mức bỏ thời gian…tư vấn tình cảm.
Vị bác sĩ lần trước chữa chân đau cho Mai Thừa Vũ lại đặc biệt ân cần ghé thăm, mục đích tới nhà lần này không phải vì bệnh nhân, mà là vì theo đuổi người thương.

Người thương kia tôi biết, là Trần Lan, người chị em tốt cùng tiến với tôi.
Lúc nghe xong tin này tôi sững sờ mất mấy phút, mãi lúc sau mới ỡm ờ lên tiếng, “Tôi, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Bác sĩ thẹn thùng xoắn xuýt, “Thật ngại quá, tôi muốn hỏi thăm một ít thông tin của Trần Lan, tôi nghe nói…”
Bác sĩ vẫn đang thao thao bất tuyệt.

Tôi tặc lưỡi, uống một ngụm nước, làm điệu bộ như không muốn nghe.
Bác sĩ nhạy bén phát hiện sự bất thường của tôi, nghẹn một chút, kiên nhẫn nói tiếp, “Tôi xin lỗi chuyện lúc trước, đã hiểu lầm cô rồi.”
“Chuyện lúc trước?”
“Lúc trước ở bệnh viện đã vô cớ to tiếng rồi phát hoả với cô.

Tôi thực sự xin lỗi.” Bác sĩ cúi đầu thành khẩn.
Tôi vẫn chưa quên giọng điệu cảnh cáo cùng ánh mắt sắc lẻm lần trước từ vị bác sĩ này, thú thật mà nói tôi cũng không để bụng, oan có đầu nợ có chủ, tôi sai, không, Thị Sắc sai thì tôi nhận, chẳng qua là lần đầu trải nghiệm nên hơi có bóng ma.

Bây giờ nhìn thái độ khép nép của vị này tôi lại có chút không quen.
A tình yêu quả nhiên làm con người ta thay đổi.
Vị bác sĩ có cái tên hay, Trịnh Hà Nam, tuổi tác ngoài bốn mươi, độc thân, là người thành phố đến đây công tác.


Nhìn chung không tồi.

Tôi không tiện tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân của Trần Lan, chỉ dành ra một ít thời gian tư vấn tình cảm, tiện thể cho số điện thoại liên lạc, chuyện sau đó thì cọc đi tìm trâu đi.
Mai Thừa Vũ đi học về thấy bác sĩ đến thăm, tưởng tôi có chuyện gì cứ xoay quanh thăm hỏi.

Tôi đau đầu bưng trán chửi rủa, thằng nhóc thấy tôi còn sức mắng người liền thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng vào phòng làm bài tập.
Đến tối, tôi bê đồ ăn dọn lên bàn, đợi một lúc vẫn chưa thấy Mai Thừa Vũ, kêu một tiếng, trong phòng thằng bé vẫn không có động tĩnh.

Thấy thế tôi liền đứng dậy, tò mò đứng trước của phòng Mai Thừa Vũ, “Thằng nhóc kia ra ăn cơm!”
Tôi ghé sát tai vào cửa, không nghe giọng nó đáp lại, chỉ nghe tiếng sột soạt quen thuộc.

Âm thanh này tôi rõ hơn hơn ai hết, là âm thanh tiếng bút chì, hơn nữa lực nhấn bút còn rất mạnh.
Tôi gõ gõ cửa, “Vẽ vời gì đấy mở cửa ra coi.”
Vừa dứt lời cửa từ từ mở ra, Mai Thừa Vũ ló đầu ra nhìn tôi, định nói gì đó lại nghẹn ở cổ, cứ chần chừ xoắn xuýt.
Tôi khó hiểu, “Chuyện gì?”
Mai Thừa Vũ cẩn thận đáp, “Bài tập về nhà…”
“Bài tập về nhà làm sao?”
Mai Thừa Vũ cắn cắn môi, tay vân vê mép cửa.
Tôi vẫn kiên nhẫn chờ thằng bé nói hết câu.
“Là bài tập vẽ, không, không biết vẽ.”
Tôi:.


.

.
Hai tiếng sau, ăn cơm xong xuôi, hai dì cháu tôi nghiêm túc ngồi trên bàn học, tôi lật lật bức tranh đang vẽ dở của Mai Thừa Vũ, bỗng chốc không còn gì để nói.

Bức tranh…cũng thật đặc biệt, chỉ thấy hai hình khối, không hình dung được vật hay người.

Tôi chỉ chỉ hai hình tròn màu vàng được tô cẩn thận trên trang giấy, hỏi: “Đây là gì?”
Mai Thừa Vũ chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói, “Là đầu người.”
Tôi:.

.

.
Tôi tiếp tục chỉ vào hai hình vuông màu đỏ bên dưới: “Còn cái này?”
“Là cơ thể người.”
Tôi im lặng, lúng túng xoa xoa cằm, nói tiếp: “Đầu người sao không có ngũ quan? Rồi thân người sao lại không có tay chân?”
Mai Thừa Vũ như được giác ngộ, đôi mắt hẹp dài đong đưa qua lại trên bức tranh, trầm ngâm không nói lời nào.
Tôi nói tiếp: “Tranh có chủ đề chứ?”

“Có, đề tài gia đình.” Mai Thừa Vũ chậm rãi đáp, không nhìn tôi mà ngoảnh mặt nhìn qua hướng khác.
Tôi thâm ý liếc Mai Thừa Vũ.

Đề tài này cũng thật nhạy cảm, đặc biệt với hoàn cảnh của thằng bé, sinh ra đã là cô nhi, đến khi nhận nuôi cũng không được đối xử tử tế, cái câu “không biết vẽ” lúc nãy cũng không phải không có lý, quả thật làm khó nó rồi.

Nhưng mà hai hình tròn và hình vuông trong tranh không phải hai người sao? Hai người này là ai nhỉ, hay chỉ vẽ cho có.
Không cần lựa lời để nói, nghĩ gì hỏi thẳng, tôi kéo bức tranh qua đặt trước mặt Mai Thừa Vũ, hỏi: “Vậy hai người này là ai? Gia đình của mày?”
Cả người Mai Thừa Vũ khựng lại, cứng ngắc xoay đầu nhìn qua, muốn nói gì đó lại nghẹn lại, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, biểu cảm cực kỳ quẫn bách.
Tôi ngớ người, thằng nhóc này cớ chi phản ứng dữ dội thế, rốt cuộc hai người trong tranh là ai nhỉ.

Tôi nói: “Tao sẽ giúp mày hoàn thành bức tranh, cũng đâu quá khó, nhưng quan trọng là muốn vẽ ai? Nam hay nữ, già hay trẻ, phải có đặc điểm rõ ràng.”
Bộ dạng Mai Thừa Vũ vẫn cứ lúng túng, muốn nói lại thôi, trông cứ như tôi đang bắt ép nó nói ra những điều cấm kỵ không thích ấy.
Bất quá tôi cũng không phải người tốt, rảnh đâu để tâm nó nghĩ gì, tôi cười cười híp mắt, mặt dày mày dạn vô sỉ ném bom: “Tao biết rồi! Mày định vẽ tao chứ gì, hình tròn nhỏ là mày, to là tao, nuôi ăn học mấy tháng nay mà không để tao vào tranh gia đình thì quá vong ơn bội nghĩa! Tốt lắm tốt lắm, quá đơn giản, đưa giấy đây tao hướng dẫn vẽ lại cho.”
Tôi vừa nói xong biểu cảm Mai Thừa Vũ còn trên cả đặc sắc, từ tối sầm mặt mũi đến tái xanh cả mặt, sau đó sắc mặt trắng bệch rồi đỏ lòm cả người.

Thằng bé ngước mắt lên nhìn tôi, đồng tử co lại, môi run run như đang đè nén chuyện gì xấu hổ tột cùng.
Thằng nhóc này dễ xấu hổ, thỉnh thoảng trêu ghẹo cũng thật vui.

Tôi cười hì hì vỗ mặt thằng bé, “Nói trúng rồi đúng không? Thằng nhóc này thích thì nói một tiếng, ấp a ấp úng làm người ta chẳng biết đường mà mò, Thị Sắc này sống trên đời chừng ấy năm, mặt đẹp tốt tính không thích mới kỳ lạ đấy.

Nhanh! Đem giấy ra vẽ nốt rồi ngủ sớm, mai còn đi học.”
Tôi hào hứng hướng dẫn Mai Thừa Vũ, thằng nhóc không có một chút tế bào nghệ thuật nào, lúc đầu nguệch ngoạc đưa bút, lúc sau tỉ mỉ đưa nét vẫn chưa ra hình ra dạng.

Sau đó không chịu được nữa, tôi liền dứt khoát chồm người đặt mông ngồi phía sau Mai Thừa Vũ, túm bàn tay đang cầm bút của nó rồi uốn nắn từng nét.


Cả người thằng bé cứng đờ, mâu thuẫn khi tôi chạm vào người nó.

Tôi cốc đầu nó một cái, giận dữ mắng: “Ngồi yên! Mày vẽ xấu kinh khủng, không cầm tay đưa nét đến mai cũng không hoàn thành để nộp! Với lại làm gì mà phản ứng kinh thế? Có ăn mất miếng thịt nào của mày đâu, lúc trước tao còn cõng mày cả chặn đường đến trạm y tế cơ.

Làm mình làm mẩy cho ai xem.”
Tôi hung dữ tuôn một tràng chẳng kịp suy nghĩ, nghe xong Mai Thừa Vũ liền ngoan ngoãn ngồi yên, không kháng cự nữa.
Đi nét xong, tôi lấy ra hộp bút màu ném cho Mai Thừa Vũ: “Tô màu đi.”
Mai Thừa Vũ nhìn hai hình người nhỏ xinh trên giấy, nhìn qua tôi lắc lắc đầu.
Tôi trợn mắt, “Sao lắc đầu? Tô màu thôi mà, chẳng lẽ cũng không biết cách tô?”
Đến đây Mai Thừa Vũ lại gật đầu.
Tôi lấy ra một màu xanh và màu da, kiên nhẫn hướng dẫn thằng bé: “Mặt và tay chân tô màu da, áo quần tô màu xanh lục, mặt trời…”
Mai Thừa Vũ nhìn đống bút màu tôi đưa, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Áo quần người nào tô màu xanh lục?”
Tôi lại nhìn hai hình người được vẽ trên giấy, chẳng hiểu ra sao: “Ai cũng được.”
Mai Thừa Vũ: “Không thích màu xanh lục.”
Tôi lên cơn: “Tao thích màu xanh lục! Không xanh thì đỏ, áo quần tô màu đỏ, không đỏ thì vàng, không vàng thì cam.

Mặc kệ mày! Thích màu nào tô màu đó!”
Nói xong tôi ném hộp màu cho Mai Thừa Vũ, lắc mông rời đi.
Nhưng mà, tôi công nhận, tôi thực sự thích màu xanh lục.

Hồi xưa tên anh họ Hải Quân biết được thường lấy chuyện này trêu tôi, cũng bởi tôi tên Trà, lại thích màu xanh, kết hợp lại không phải “trà xanh” sao!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận