Diêu Dao ra mở cửa.
Cửa vừa mở, liền thấy ‘Đại kim mao’ của mình.
"Cậu đến rồi." Diêu Dao nói, "Cậu đợi tôi một lúc, tôi đang xem tài liệu." Nói liền đi về hướng văn phòng, nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại quay đầu nói thêm một câu: "Tôi đói bụng."
Hoắc Không Hiệp ngây người gật đầu, "À, được."
Hôm nay Diêu Dao ăn mặc rất giản dị, áo ngắn tay màu đen lớn in hoa tiết, cô không mặc quần, có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc quần lót nhỏ màu đen, kích thước không hợp lắm, hầu hết mông đều bị lộ ra ngoài.
Còn có đôi chân trắng thon dài thật chói mắt.
Hoắc Không Hiệp ở cửa sửng sốt một lúc mới lấy lại được tinh thần, xỏ dép vào bếp.
Có vẻ như cô đã mua đồ ăn.
Tủ lạnh khác hẳn hôm qua, đồ ăn được xếp đầy bên trong.
Hoắc Không Hiệp suy nghĩ vài món, rồi mới đưa ra quyết định.
Cậu xắn tay áo và bắt đầu nấu ăn.
Diêu Dao cảm thấy không khí trong phòng khác hẳn sau khi Hoắc Không Hiệp đến, là hương vị thuộc về Hoắc Không Hiệp.
Nó khiến cho Diêu Dao bồn chồn, cô đóng tập hồ sơ lại rồi đi đến phòng bếp.
Hoắc Không Hiệp đang thái cà rốt.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu be, tùy tiện mở hai cúc trên, dưới hầu kết chính là xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện.
Chiếc áo có chút chật.
Cơ bắp nơi cánh tay bị lộ ra khi cậu thái rau.
Chiếc áo được bỏ vào trong quần, có chỗ phồng ra khiến thắt lưng gầy gò của cậu hiện ra rõ ràng.
Hoắc Không Hiệp cảm nhận được sự tồn tại của cô, ngước mắt hỏi: "Chị đọc xong tài liệu rồi sao?"
Thời khắc cậu ngước mắt lên, hàng mi dài nhấp nháy, đôi mắt điềm tĩnh lại trong trẻo, ánh mắt kia không hề mang theo bất kỳ tia tạp chất nào.
Diêu Dao nuốt nước bọt, lắc đầu.
Hoắc Không Hiệp nghĩ cô đang đói.
"Chờ một chút, tôi đang hầm gà."
Diêu Dao chống tay, ngồi vào bàn nấu ăn, liếm môi, "Tôi đói bụng."
Hoắc Không Hiệp không hiểu, "Chị muốn ăn bánh mì trước không? Để tôi xem..."
Cậu còn chưa nói xong, bắp chân đã bị đôi chân mảnh khảnh của cô câu lấy, kéo về trước mặt cô.
Cậu biết, Diêu Dao không phải muốn ăn thực phẩm.
Là muốn ăn cậu.
Diêu Dao hôn nhẹ lên cằm cậu, một vài sợi râu nhỏ khiến môi Diêu Dao ngứa ngáy.
Cô cởi từng cúc áo của cậu, thân thể lực lưỡng lộ ra trước mắt cô.
Hơi thở Hoắc Không Hiệp có chút loạn vì sự khiêu khích của cô, cậu lý trí nói, "Có muốn tôi tắm rửa trước hay không? Tôi đã ở bên ngoài cả ngày."
Diêu Dao lắc đầu, đôi môi mát lạnh chặn miệng cậu lại.
Cậu vẫn luôn nóng như vậy, Diêu Dao đưa lưỡi, cố gắng hấp thụ sự ấm áp ấy.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu tiến vào gấu áo rộng thùng thình của cô, hướng lên trên, chạm vào sự mềm mại của cô.
Diêu Dao không mặc đồ lót, hiện tại Hoắc Không Hiệp hoài nghi cô mặc như vậy là để cho cậu thuận tiện hành động sao?
Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng xoa đầu ti, Diêu Dao vòng tay qua cổ cậu, tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng này.
"Ừm..." Diêu Dao khẽ hừ một tiếng, chân cô quấn quanh thắt lưng Hoắc Không Hiệp.
Không khí ngày càng nóng, Diêu Dao hôn ngày càng sâu, như thể muốn hút hết tất cả hương vị của cậu.
Hoắc Không Hiệp không cam lòng yếu thế, đầu lưỡi cùng cô dây dưa.
Lực bàn tay cũng dần lớn, đầu ti trong tay đã trở nên cứng rắn, cậu xấu xa kéo mạnh lên.
Tay kia vạch chiếc quần lót của cô sang một bên, chiếc quần của Diêu Dao bị kéo căng ra thành một sợi dây ma sát vào hạt đậu sưng phồng, Không Hiệp dùng ngón tay gảy lên xuống.
"A" Hoắc Không Hiệp càng hôn càng dùng sức, Diêu Dao rốt cục chịu không nổi, và ngẩng đầu thở dốc.
Động tác này khiến ngực cô ưỡn cao, Hoắc Không Hiệp dứt khoát cởi bỏ quần áo của cô, mái tóc đỏ thẫm tương phản hoàn toàn với làn da trắng mịn của cô, thành công kích thích thị giác người khác.
Hoắc Không Hiệp cúi đầu, miệng ngậm lấy cái núm cứng rắn của cô.
Bàn tay vuốt ve nơi tiểu huyệt đã sớm ướt đẫm, cậu vươn ngón trỏ vào cửa huyệt gảy lên xuống.
"Ừm...!đừng làm vậy...!a!" Diêu Dao không còn chút sức lực, ôm lấy đầu cậu, như thể dâng hết bầu ngực trắng mềm vào miệng cậu.
Hoắc Không Hiệp thật muốn toàn bộ bầu ngực của cô hút vào miệng mình mà nhấm nháp, nhưng tiếc là không được, chỉ có thể mút được một chỏm nhỏ, Không Hiệp dùng răng nhẹ nhàng cắn vào đầu ti của cô.
Thời điểm Không Hiệp buông ra, chiếc bánh bao nhỏ còn đong đưa trong không khí, nước bọt trong suốt lấp lánh.
"Ừm...!đến sofa đi!" Diêu Dao cảm thấy nước của cô đang chảy từ đùi xuống bàn nấu ăn, chân vẫn quấn quanh thắt lưng Hoắc Không Hiệp, nơi kia của cậu có thể thấy rõ sau chiếc quần dài, tựa như có thể nảy ra bất cứ lúc nào.
Hoắc Không Hiệp ôm lấy cô, đi đến sofa.
Cậu cởi đồ, ánh mắt gắt gao nhìn Diêu Dao đang nằm trên sofa.
Cơ thể cô chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ màu đen.
Cả người phát trắng nõn dịu dàng, bàn tay ôm lấy ngực, động tác này vô tình siết chặt hai khối mềm mại lại với nhau, tạo thành một cái khe thật sâu.
Bên dưới là thảm cỏ thưa thớt, chiếc quần lót bị xoắn nằm giữa huyệt hoa lầy lội, ghì hai cánh hoa trắng nõn, đôi chân vẫn vô thức quấn lấy bắp chân cậu.
Hoắc Không Hiệp cởi không còn một mảnh, đây là lần đầu tiên Diêu Dao tỉnh táo nhìn thấy thân thể trần trụi của cậu.
Trời vẫn còn sáng, giữa thời khắc của hoàng hôn, ánh trời chiều chiếu rọi vào cơ thể cậu, làm tỏa ra một mảnh sức sống vô hạn.