Năm đó, giáo sư của Diêu Dao cũng họ Diêu.
Diêu Dao học giỏi, tính tình lại dễ thương.
Con cháu Diêu giáo sư đều sống ở nước ngoài, chỉ có hai vợ chồng ông ở cùng nhau.
Sau khi Diêu Dao tốt nghiệp, thỉnh thoảng cũng hay đến thăm hai ông bà.
Bà Diêu thương Diêu Dao còn hơn đứa cháu gái của mình.
Năm ba, Diêu Dao thường dành cả ngày trong phòng thí nghiệm, cô đoán Hoắc Không Hiệp bây giờ có lẽ cũng ở đó.
Theo ký ức, cô tìm thấy tòa nhà thí nghiệm.
Tòa nhà thí nghiệm đã được sửa sang lại, số phòng cũng bị thay đổi, chỉ có âm thanh ồn ào của vật liệu và mùi khu khú của tài liệu nhắc nhớ cô rằng dường như chẳng có gì thay đổi cả.
Cô dường như vẫn là một sinh viên đại học, mỗi ngày đều phải tới nơi này báo cáo.
"Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút." Diêu Dao ngăn một nam sinh lại, "Cậu có biết giáo sư Diêu đang ở tầng mấy không?"
Các nam sinh vốn hiếm khi nhìn thấy các cô gái trong khoa hàng không vũ trụ, họ lại còn xinh đẹp như vậy, lập tức kích động: "Biết, biết, em chờ anh trước nhà vệ sinh một chút, anh sẽ đưa em đến đó."
Diêu Dao chỉ muốn nói cô có thể tự tìm, nhưng vừa dứt lời, cậu nam sinh nhanh như chớp đi vào nhà vệ sinh, chưa đầy hai phút sau, cậu ta lại chạy trở ra.
Trên đường lên lầu, nam sinh kia bắt đầu bắt chuyện: "Anh chưa thấy em bao giờ, là nữ sinh khóa dưới sao?" Diêu Dao mỉm cười không nói, nụ cười làm nam sinh lác mắt, còn tưởng cô thẹn thùng.
"Tên anh là Thân Vũ, em cứ gọi là Lão Hắc là được, vì anh da đen ấy mà." Lão Hắc lắc đầu ngượng ngùng rồi tiếp tục, "Này, là em không biết đó thôi, thầy Diêu rất bất thường.
Anh đã vượt qua kỳ thi cuối cùng, sau lại còn muốn bọn anh thi lại lần nữa.
" Lão Hắc nhăn mặt nói.
"Hoắc Không Hiệp cùng khóa với cậu sao?" Diêu Dao nghiêng đầu hỏi cậu ta.
"Em biết cậu ta à?" Lão Hắc khiếp sợ hỏi, xong rồi, cô ấy tới tìm Hoắc Không Hiệp, cậu không có đất diễn trò rồi.
"Ừm." Diêu Dao gật đầu, chiếc váy xếp ly tung bay theo bước chân của cô, mái tóc đỏ thẫm còn đáng chú ý hơn, những nam sinh ngang qua không nhịn được cũng ngoái đầu nhìn cô vài lần.
"Chính là nơi này, Lão Hoắc cũng ở đây." Lão Hắc dẫn cô đến cửa phòng thí nghiệm, uể oải nói, "Anh vào trước đây."
"Cảm ơn cậu." Diêu Dao khẽ gật đầu, bày tỏ lòng biết ơn.
Diêu Dao nhìn vào trong qua cửa sổ bằng kính.
Thầy Diêu đang lưu loát cắt vật liệu và giải thích phương pháp.
Sinh viên bên dưới nhíu mày nhăn mặt nhìn vào vật liệu trước mặt.
Diêu Dao vừa thoáng nhìn đã thấy Hoắc Không Hiệp.
Cậu có vẻ giỏi hơn cô của năm đó, bất kể so về kỹ thuật, độ chính xác hay tốc độ, cậu vẫn tốt hơn cô.
Diêu Dao vừa ý gật đầu, đại kim mao của cô thật tuyệt vời.
Lão Hắc khi nãy dẫn đường cho cô nói với Hoắc Không Hiệp mấy câu, Không Hiệp nhìn ra cửa đã liền thấy cô.
Hai tuần không gặp, cô vẫn không có gì thay đổi, quần áo hôm nay mặc cũng tốt lắm, hai chân thẳng tắp đứng trước cửa, lưng còn mang theo một chiếc balo, hệt như một sinh viên.
Thầy Diêu thấy học trò đều nhìn ra cửa, cũng quay đầu nhìn qua liền phát hiện là con bé Diêu Dao.
Thầy Diêu chậm rãi đi về phía cửa.
Hoắc Không Hiệp và Lão Hắc, cùng các sinh viên khác đều đang suy nghĩ, thôi rồi, thế nào mỹ nữ kia cũng bị mắng.
Thầy Diêu mở cửa, cười ha hả nói: "Sao lại đến đây, con còn chưa bị mắng đủ?"
Mọi người khiếp sợ.
Cô gái này chẳng lẽ là đàn chị khóa trên?
Diêu Dao cũng cười hì hì nói: "Cũng lâu rồi không gặp được thầy."
Diêu Dao thoải mái theo thầy Diêu vào phòng thí nghiệm.
Thầy Diêu bắt đầu giới thiệu: "Đây là sinh viên khóa trước, Diêu Dao, người năm đó đã nhận được học bổng toàn phần của Viện Công nghệ California, giỏi hơn mấy đứa không biết bao nhiêu lần."
Ông giáo thở dài: "Tiếp tục cắt đi, thất thần làm gì?" Rồi lại nhìn Diêu Dao nói: "Con đến rồi thì giúp thầy xem bọn chúng có gì không ổn đi.
Thầy không muốn nhắc lại lần nữa."