Hoắc Không Hiệp dường như có trí nhớ rất tốt, đi đâu, làm gì cậu đều gửi tin nhắn cho cô.
Diêu Dao đôi khi bận rộn, không thể trả lời, cậu vẫn ngoan ngoãn tiếp tục gửi tin nhắn.
Thứ sáu ngay khi tan làm, Diêu Dao hỏi cậu: "Tối nay cậu có đến không?"
Hoắc Không Hiệp đang học trong thư viện, trả lời: "Có."
Lão Hắc im lặng nhìn Hoắc Không Hiệp rõ ràng nhắn tin nhiều hơn bình thường, chắc chắn là có chuyện hay.
Hoắc Không Hiệp dọn dẹp đồ đạc, đứng dậy.
"Tớ đi trước đây."
"À, được." Lão Hắc gật đầu, nghĩ thầm, hẳn là đi hẹn hò đây!
Hai người quyết định gặp nhau ở một siêu thị gần nhà Diêu Dao.
Hoắc Không Hiệp đi xe buýt đến, thấy Diêu Dao đang uống trà sữa ở một cửa hàng.
"Đi thôi." Diêu Dao cầm lấy ly trà sữa trân châu.
Hôm nay cô mặc chiếc áo vải gấm tối màu có cổ chữ V, quần jean skinny trắng và một chiếc vòng cổ nhuyễn đính kim cương bị kẹt ở chiếc xương quai xanh tinh xảo, vẫn là một đôi giày cao gót cùng mái tóc xoăn đỏ nổi bật, rất nhiều người thường ngoái lại nhìn cô.
Hai người dạo quanh siêu thị với chiếc xe đẩy.
Khi bước vào khu tủ đông lạnh, Diêu Dao đưa trà sữa cho Hoắc Không Hiệp.
Trên ống hút dính một lớp son của cô.
Hoắc Không Hiệp nhấp một ngụm trà sữa, rất ngấy.
Diêu Dao lấy ra một thùng kem lớn từ tủ đông.
"Tôi nhớ lần trước đến siêu thị đã mua một thùng mà?" Hoắc Không Hiệp hỏi.
"Ăn hết rồi." Diêu Dao vỗ nhẹ vào thùng kem.
"Lần này là vani."
"Ăn nhanh vậy sao?" Hoắc Không Hiệp cau mày.
"Con gái ăn ít đồ lạnh thôi."
"À, tôi không sao đâu." Diêu Dao nói, hai người đi cạnh nhau, giống như một cặp vợ chồng trẻ, thảo luận nên ăn gì tối nay.
Trước khi thanh toán, Diêu Dao lấy thêm hai hộp 001*.
Chú thích:
001*: Một nhãn hiệu bao cao su
Tai cậu có chút hồng, quay sang quét mã tính tiền.
Diêu Dao cười hì hì bước tới chạm vào tai cậu, hai người lái xe về nhà.
Trong khi Hoắc Không Hiệp nấu ăn, Diêu Dao đi tắm.
Cô tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm đi ra ăn cơm.
Hoắc Không Hiệp hầm canh gà, làm thêm món cá cay cô thích, còn có thịt lợn băm nhỏ và trứng cuộn cà chua.
Diêu Dao ngửi thấy hương thơm, ăn được một nửa đột nhiên nhớ đến chuyện thất tình của nữ sinh trường S.
"Mấy nữ sinh đó có thường tỏ tình với cậu không?" Diêu Dao cầm lọ tiêu rắc vào súp.
"Ừ" Hoắc Không Hiệp do dự, quyết định nói với cô sự thật, "Có."
"Vậy sau khi cậu nói có bạn gái thì sao?" Diêu Dao hừ một tiếng hỏi tiếp.
"Nhiều người đến hơn." Hoắc Không Hiệp khổ não nói.
Diêu Dao hiểu đạo lý này.
Một người không yêu đương đột nhiên nói rằng anh ta có bạn gái, mọi người sẽ muốn cho mình một cơ hội.
Thấy Diêu Dao không nói, Hoắc Không Hiệp cẩn thận hỏi: "Chị tức giận sao?"
Diêu Dao thản nhiên ngẩng đầu: "Không, tôi chỉ muốn buôn chuyện thôi."