Chàng Trai Hư Hỏng FULL


Diêu Dao đang ngồi hát karaoke, thấy quản lý gõ cửa, cô hạ micro xuống, ngồi trên chiếc ghế cao một chân chạm mặt đất, chân còn lại đặt trên bàn đạp của chiếc ghế cao, tóc cô xõa một nửa trước ngực, nửa còn lại được buộc sau tai, khiến cô trở nên gợi cảm và quyến rũ.

"Xin lỗi đã làm phiền các vị, chúng tôi có một nhóm mới tới, đặc biệt mang đến cho các vị mỹ nữ nhìn một cái." Người quản lý cười nịnh nọt.

Diêu Dao nhìn thoáng qua đã thấy Hoắc Không Hiệp, bởi vì như Kỳ Kỳ nói, cậu ta khác biệt.

Những chàng trai khác cũng đẹp, có chàng trai đáng yêu tựa như ánh mặt trời tỏa nắng, có người cơ bắp cuồn cuộn, cũng có kẻ dáng vẻ thật phong lưu, thoạt nhìn có vẻ vô lại, tất cả đều ít nhiều nở ra một nụ cười.

Hoắc Không Hiệp thì khác, cậu mặc T-shirt màu trắng đơn giản cùng quần jean trắng, chân đi một đôi giày bóng rổ không mới lắm, rất cao và cường tráng.

Dáng vẻ không giống như cường tráng nhờ luyện tập, mà tựa như do nếm qua khổ cực mà thành, đường cong cơ thể đẹp đẽ lại gợi cảm, mái tóc đen ngắn, ngũ quan rõ ràng, hơn nữa đôi mắt trong veo của cậu thực sự là kiểu Diêu Dao thích.

Chỉ là khuôn mặt cậu không có lấy một nụ cười, trông như một sinh viên đại học bị ép bán thân.

Nghĩ đến điều này, Diêu Dao cảm thấy thật thú vị, cô liền bật cười.

Người quản lý thấy vậy thở phào nhẹ nhõm đưa người vào rồi rời đi.

Các chàng trai cũng nhẹ nhàng thở ra, bọn họ nghĩ rằng đêm nay phải hầu một đám phụ nữ trung niên giàu có, không nghĩ rằng những phú bà đó cũng là nữ sinh xấp xỉ tuổi mình, tuổi vẫn còn trẻ lại còn xinh đẹp, cũng liền vui vẻ.
Gia Gia nhìn biểu cảm của Diêu Dao, biết rằng cô thích Hoắc Không Hiệp, cố ý trêu ghẹo: "Cậu mặc đồ trắng, cậu tên gì?"

Hoắc Không Hiệp nhất thời giật mình, không nghĩ tới người đầu tiên bị hỏi chính là mình, thành thật trả lời: "Tôi là Hoắc Không Hiệp."

Câu trả lời này khiến mọi người trong phòng đều sửng sốt.

Ai chẳng biết nếu đã làm nghề này đều báo tên giả, nhưng vừa rồi rõ ràng nghe cứ giống như tên thật của cậu ta vậy.

Một cậu bé đơn thuần như vậy ai lại không thích chứ, Gia Gia cười hỏi: “Cậu xem mọi người trong phòng đều thích cậu, cũng không muốn ép buộc, cậu cứ chọn một người đi.”

Hoắc Không Hiệp nhìn một vòng các cô gái trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diêu Dao.

Gia Gia vừa nhìn đã biết, không đợi cậu ta trả lời liền thu xếp mấy cô gái khác với những người còn lại.

Nhìn ​​từng người ngồi xuống ghế, Diêu Dao vẫy vẫy tay, gọi Không Hiệp đang đứng tại chỗ đến.

"Hoắc Không Hiệp."

Diêu Dao tỉ mỉ đọc một lần tên cậu, thấy cậu không chớp mắt nhìn thẳng mình, như thể muốn nhìn thấu cô.

Đối với ánh mắt trần trụi như vậy, Diêu Dao cũng không có vẻ sợ hãi gì, nhìn lại, phát hiện lòng Hoắc Không Hiệp quá đơn giản, mọi thứ đều được viết trong mắt cậu ta.

Ngược lại Hoắc Không Hiệp lại không tìm được điều gì từ đôi mắt kia, chỉ thấy cô đang cười khanh khách, ngoài ra không thu hoạch được gì nữa.

Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, bọn họ như thể một đôi yêu nhau đã lâu đang nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình, Gia Gia nhíu nhíu mày, bạn thâm giao của cô trước giờ chưa từng động tình, đây là thế nào?

Không để cô nghĩ ngợi nhiều, chàng trai bên cạnh mắt mở thật to gọi: "Chị, chị ơi!", chẳng mấy chốc kéo lại sự chú ý của Diêu Dao.

"Trước đây cậu chưa từng đến những nơi thế này sao?"

Diêu Dao hai tay khoanh trước ngực, động tác trong vô thức làm cho khe ngực trở nên sâu hơn, tựa như hai chú thỏ trắng mềm mại sẽ nhảy ra khỏi quần áo bất cứ lúc nào.

Hoắc Không Hiệp ít khi nhìn thấy cảnh sắc như vậy, lại càng hiếm khi nhìn thấy một người phụ nữ gợi cảm như Diêu Dao, không phải kiểu người quyến rũ thành thục, mà là kiểu người vừa tự tin lại vừa trẻ trung gợi cảm, như một trái đào chưa hoàn toàn chín muồi, mọng nước lại non mềm.

Hoắc Không Hiệp chưa từng yêu đương, trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, nhưng cậu biết, cậu không đủ sức lực đi nói chuyện tình ái, cậu không thể làm bất cứ điều gì cho đối phương, chỉ có thể làm đối phương phải chịu khổ cùng cậu.

Không Hiệp có lòng tự trọng cao, cậu cảm thấy sự giúp đỡ của người khác chỉ là bố thí.

Dần dà, Hoắc Không Hiệp ở trong miệng người khác trở thành một cậu bé tội nghiệp muốn dùng kiến thức để thay đổi vận mệnh, cậu nam sinh đơn thuần như vậy, nỗ lực như vậy lại càng khiến cho các nữ sinh thích thú, nhưng Hoắc Không Hiệp không còn cách nào khác, chỉ có thể từ chối từng người từng người một.

"Chưa từng tới."

Hoắc Không Hiệp lấy lại bình tĩnh.

"Biết uống rượu không?"

Diêu Dao trở về chỗ ngồi, cầm một ly Vodka pha nước chanh, hỏi cậu.

"Không, nhưng nếu chị bảo uống thì tôi sẽ uống."

Hoắc Không Hiệp ngồi cạnh Diêu Dao.

Diêu Dao bị cậu chọc cười, dựa vào ghế sofa, bắt chéo chân, chiếc váy mềm mại từ bắp chân trượt xuống đùi, vừa lúc Hoắc Không HIệp nhìn tới, cậu xấu hổ, lại không biết nên nhìn vào đâu, chỉ có thể trơ mắt tiếp nhận cảnh tượng vừa rồi.

Diêu Dao đưa tay xoay cằm Hoắc Không Hiệp để cậu nhìn cô.

"Xấu hổ sao?"

Diêu Dao cầm ly uống một hơi cạn sạch, một vài giọt trong suốt chảy xuống khóe môi, lăn trên cổ và rơi xuống xương quai xanh mỏng manh của cô, cuối cùng trượt xuống giữa rãnh ngực.

Hoắc Không Hiệp thậm chí không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, chính cậu cũng không nhận ra, cậu vừa nuốt một ngụm nước bọt.

Diêu Dao đã sớm ẩm ướt.

Có lẽ chính Hoắc Không Hiệp cũng không biết, cậu đơn thuần, lại sạch sẽ như vậy khi làm điều gì cũng đều mang theo hấp dẫn.

Diêu Dao nhìn thấy hầu kết cậu đang chuyển động lên xuống, không hề nghĩ ngợi, cô liền trực tiếp hôn đôi môi cậu.

Trong lúc Hoắc Không Hiệp còn ngơ ngác, hàm răng đã nhanh chóng bị cạy mở, chiếc lưỡi mềm mại của cô tự do tự tại trêu đùa trong miệng cậu, lại nghịch ngợm mút đầu lưỡi cậu một chút, toàn bộ cơ thể cậu run rẩy như gặp phải một cú sốc điện.

Sau khi định thần lại, cậu cũng học theo, trêu chọc đầu lưỡi cô, Diêu Dao hứng thú nắm lấy tay cậu, phủ trước ngực mình.

Hoắc Không Hiệp không hổ là một học trò có thiên phú, học một biết mười.

Bàn tay vuốt ve nơi mềm mại kia của cô.

Đây là lần đầu tiên cậu hôn môi, cũng là lần đầu tiên chạm vào ngực phụ nữ, cảm giác thật mềm mại.

Diêu Dao quả thật rất ngọt ngào, miệng cô còn vương theo hương nước chanh, cậu dường như thưởng thức chưa đủ, khí lực trong tay ngày càng lớn, bàn tay cách lớp vải mỏng manh nắm lấy hai khối anh đào không ngừng xoa nắn, nhào nặn, cảm nhận chúng lớn dần lên.

"Ừm..."

Diêu Dao không nghĩ cậu có thể học nhanh như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ đạt cao trào, vì thế Diêu Dao nhanh chóng đẩy cậu ra.

Hoắc Không Hiệp bị đẩy ra khi vẫn đắm chìm trong khoái cảm Diêu Dao mang đến, thời điểm rời khỏi, khóe miệng còn vương chỉ bạc, thật ái muội.

Diêu Dao nhìn thấy túp lều che giữa hai chân cậu, thuận tay sờ soạng một chút, cô chưa từng thấy qua kích thước lớn như vậy.

Hai chân Diêu Dao bị kẹp đến mức cứng đơ như vậy, nóng như vậy, cảm thấy độ dính giữa hai chân ngày càng nhiều, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện ham muốn nữa.

Diêu Dao dựa vào lòng Hoắc Không Hiệp, cầm lấy tay cậu ngắm nghía một chút.

"Cậu không cần phải xấu hổ, đây là chuyện rất bình thường, có vài người nếu như cởi hết tại đây cũng là chuyện bình thường, nhưng chúng ta sẽ không."

Diêu Dao ra hiệu cho cậu nhìn xung quanh, phát hiện những người đó có vẻ táo bạo hơn bọn họ, có một số người còn cho tay vào trong váy của đối phương, mà những người phụ nữ ấy lại nép mình trong vòng tay của họ, sắc mặt ửng hồng.

Hoắc Không Hiệp ổn định lại tâm lý, cậu chưa bao giờ làm những việc này, lại còn là lần đầu tiên làm ở trước mặt rất nhiều người, thoáng chốc cảm thấy ngượng ngùng, cậu ôm lấy vai Diêu Dao và không dám lộn xộn nữa.

Người phụ nữ trong vòng tay thật mềm mại, lại ngọt ngào như vậy.

Hoắc Không Hiệp cúi đầu xuống tựa hồ có thể nhìn thấy đôi môi bị cậu hôn đến đỏ mọng cùng nhũ hoa bị vê đến hồng, nho nhỏ, đang ma sát với vải vóc đến đáng thương.

Hoắc Không Hiệp hoàn toàn bị chi phối bởi ham muốn do Diêu Dao mang lại, ban đầu cậu nghĩ những thứ này thật kinh tởm, nhưng không ngờ rằng Diêu Dao mang đến cho cậu cảm giác tốt đẹp đến vậy.

"Đi thôi."

Diêu Dao kéo tay cậu ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui