Hoắc Không Hiệp nuốt từng giọt một, không hoang phí chút nào.
Cậu dùng đầu lưỡi mô phỏng động tác ra vào, đùa bỡn cô.
Chóp mũi còn vừa vặn điểm vào hoa hạch đang sưng phồng.
Tuy rằng không thô to như côn thịt, nhưng khoái cảm tâm lý hoàn toàn có thể áp đảo sinh lý.
Diêu Dao xấu hổ cắn cắn cánh môi không muốn kêu thành tiếng, nhưng tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn không thể nhịn được.
Hoắc Không Hiệp nghe thấy, côn thịt nghẹn đến muốn phát nổ.
Vì thế cậu một bên dùng đầu lưỡi chơi đùa, một bên dùng tay cởi quần lót.
"Hừ...!a a a"
Hoắc Không Hiệp cảm giác được tiểu huyệt lại bắt đầu co rút, đầu lưỡi cũng động nhanh hơn.
"A...!tôi..."
Diêu Dao lại sắp lên đỉnh.
Hoắc Không Hiệp đứng dậy, động thắt lưng một chút, lập tức xuyên côn thịt vào.
"Ách...!a a!"
Diêu Dao chỉ cảm thấy đầu lưỡi ấm áp đột nhiên rút lui, ngay sau đó, một vật thể cực nóng lại thô to hơn rất nhiều tiến vào.
Tiểu huyệt lập tức co rút, cô lại đạt cao trào..
Hoắc Không Hiệp bị tiểu huyệt siết chặt có chút chịu không nổi, cắn chặt răng bắt đầu luật động.
"Cậu đừng cậu ưm...!a..."
Diêu Dao bị chơi đùa đến nói không tròn câu, đầu óc cô trống rỗng.
"Ưm...!a a a a..."
Côn thịt thô to liên tục khuấy động tiểu huyệt mẫn cảm.
Thắt lưng cô vô thức đong đưa nhịp nhàng theo tiết tấu của cậu.
Hoắc Không Hiệp đối với biểu hiện này của cô vừa yêu vừa giận, vì thế liền cúi đầu cắn mạnh vào bầu ngực trắng nõn kia.
"Ách...!cậu...!a"
Cả người Diêu Dao mềm nhũn, cô vốn định đưa tay đẩy cậu ra, cuối cùng lại biến thành ôm lấy cổ cậu, tựa như cổ vũ.
Hoắc Không Hiệp dùng đầu lưỡi mân mê nhũ hoa của cô.
"Ô a a a..."
Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng cắn cắn, thành công kích thích cô.
Khác hẳn sự ôn nhu ở trên, thắt lưng cậu đi chuyển rất nhanh, tiếng nước bên dưới cũng rất rõ ràng.
"Tôi phải....!ưm a a..."
Diêu Dao căn bản không nói nổi vế sau, lực chú ý của cô đều dồn hết vào tiểu huyệt, vật thô nóng kia đột nhiên đâm mạnh vào.
Diêu Dao bất ngờ không kịp phòng bị, lại cao triều.
Hoắc Không Hiệp bắt đầu mạnh mẽ va chạm vào điểm mẫn cảm của cô.
Diêu Dao giãy dụa nói không cần, nhưng tay Hoắc Không Hiệp nhanh chóng giữ chặt bắp chân cô , buộc cô phối hợp.
Hoắc Không Hiệp muốn trả lại cho cô lễ vật khi nãy, dùng giọng nói tà mị hỏi:
"Cô Diêu, thích không?"
Diêu Dao lắc lắc đầu, không chịu nói.
Cậu còn dám gọi ‘cô’ sao? Cảm giác tựa như cô thật sự bị chính học trò của mình chơi đùa vậy.
Hoắc Không Hiệp thấy cô không nói lời nào, đột nhiên ngừng động tác, quy đầu cực lớn bắt đầu điểm qua chỗ mẫn cảm của cô, đâm mạnh.
Diêu Dao đáng thương nức nở , tiểu huyệt không ngừng co rút, cô chịu không nổi loại kích thích này, chỉ có thể nói theo cậu.
"Ừm"
Diêu Dao khẽ đáp, nhưng Hoắc Không Hiệp hiển nhiên không hài lòng.
"Ừm?"
Hoắc Không Hiệp thấp giọng, Diêu Dao đang bị giày vò, lấy tay che mắt không muốn nhìn cậu .
"Ừm thích!"
Diêu Dao cuối cùng cũng thốt được hai chữ.
Hoắc Không Hiệp vừa lòng, bắt đầu mạnh mẽ tiếp tục luật động.
"Ưm a ưm..."
Diêu Dao vô thức kêu.
Hoắc Không Hiệp cúi xuống ôm lấy eo cô, bàn tay vòng qua chiếc mông tròn tròn, vừa động vừa bế thốc cô lên.
Cả người cô rời khỏi giường, điểm tựa duy nhất chính là côn thịt kia.
"A!"
Diêu Dao hoảng sợ, tiểu huyệt thắt chặt.
Hoắc Không Hiệp cắn răng ôm cô xuống giường, đi vào phòng quần áo.
Diêu Dao sợ ngã, tay ôm cổ cậu, hai chân quấn chặt thắt lưng gầy gò của cậu.
Hoắc Không Hiệp vừa đứng vừa nhấp vài cái.
Thật sâu! Diêu Dao muốn chạy trốn, lại trốn không thoát, cứ thế ô khóc bên tai Hoắc Không Hiệp.
Cậu vươn tay bật đèn.
Trong phòng đột nhiên sáng lên, Diêu Dao có chút cứng người, mở to hai mắt.
Hoắc Không Hiệp thấy trên gương mặt nhỏ nhắn của cô đều là nước mắt, còn có nước bọt không kịp nuốt, cả người thật sự đáng thương.
Nhưng càng nhìn, cậu lại càng muốn khi dễ cô thêm một chút.