Hoặc Không Hiệp đứng dậy cởi quần áo bắt đầu thay quần bơi, Diêu Dao ở một bên xem vô cùng vừa ý.
Hoặc Không Hiệp không có cần bôi kem chống nắng như Diêu Dao, một người vốn dĩ rất trắng bị phơi hơi hơi đen một chút, hình thành làm da màu lúa mì sáng, nhưng dường như đã trút bỏ được vẻ non nớt trên người, có một loại mị lực thành thục của đàn ông.
“Tôi cũng giúp câu bôi kem chống nắng.
” Diêu Dao vươn tay nhỏ, đem sữa màu trắng nhũ nặn vào trong lòng bàn tay, một đường từ yết hầu sờ qua cơ ngực cơ bụng rồi đến tuyến nhân ngư, cuối cùng Hoặc Không Hiệp bị cô sờ hạ thân đang hơi ngẩng đầu, vội vàng đoạt lấy kem chống nắng tự mình bôi.
Diêu Dao ăn đậu hủ đến vui vẻ, mặc váy đi biển rồi cầm lấy túi xách, hai người đi xuống lầu đi đến bờ biển.
Gió biển ấm áp thổi Hoặc Không Hiệp, cậu không đi xuống bơi, mà nằm ở ghế trên bờ cát nhìn Diêu Dao trong biển, nhịn không được lấy di động ra chụp bộ dạng cô từ trong nước ló đầu ra vẫy tay với cậu.
Diêu Dao bơi một hồi liền lên bờ, Hoặc Không Hiệp cầm lấy khăn tắm đi qua.
Tóc ẩm ướt dính sát khoác trên vai, đuôi tóc màu đỏ cùng thân hình tuyệt đẹp trắng nõn va chạm đối lập mãnh liệt, khe rãnh thâm thúy trước ngực kia cùng hai chân thon dài đều dính bọt nước, có không ít đàn ông nhìn về phía Diêu Dao, sắc mặt Hoặc Không Hiệp trầm xuống duỗi tay đem Diêu Dao bọc thành cái bánh chưng nhỏ.
Diêu Dao rất hưởng thụ cậu biểu hiện ghen như vậy, cười hì hì kéo tay cậu đi.
Hai người ngồi ở trên bờ cát, bắt đầu nghịch cát.
Diêu Dao vươn ra ngón tay viết một chữ ‘ Hoắc ’ ở trên bờ cát, Hoặc Không Hiệp theo cô viết một chữ ‘ Diêu ’, hai người nhìn nhau cười, cái gì cũng chưa nói.
Ở nước ngoài, hai người có thể không kiêng kỵ gì mà hôn môi ở trên phố, dắt tay, nhưng mà ở trong nước, quan hệ hai người lại trước sau ở trong bóng tối, không được để người khác biết.
Diêu Dao ngồi ở trong lòng ngực Hoặc Không Hiệp, nhìn mặt trời lặn ánh chiều tà, thời tiết dần dần lạnh hơn.
Hoặc Không Hiệp mang áo khoác vào cho Diêu Dao, hai người đứng dậy đi ăn cơm chiều.
Ở bờ biển đương nhiên là phải ăn hải sản, hai người đi tới một nhà hàng nhỏ, Diêu Dao gọi chút hải sản là đồ ăn chính, cuối cùng gọi thêm chút bia.
Hải sản tự nhiên là vô cùng tươi ngon, bia phụ trợ cũng là ngọt lành ngon miệng, hai người đều ăn rất thỏa mãn.
Vì rèn luyện năng lực giao lưu của cậu, Diêu Dao đem thẻ ngân hàng của mình cho Hoặc Không Hiệp, để cậu đi tính tiền.
Kết quả lúc trở về, Hoặc Không Hiệp nhìn thấy có người đàn ông ngoại quốc ngồi ở vị trí của cậu, cầm ly rượu Cocktail hướng đến gần Diêu Dao.
Hoặc Không Hiệp bước nhanh đi qua, không chút khách khí nói với người đàn ông kia.
"Hey! Back off! She is mine.
" Hoắc Không Hiệp không hề giống như dĩ vãng không nói một lời, hai tròng mắt tràn ngập sự hung ác, mặt như băng sương, giống như giây tiếp theo sẽ đập người đàn ông kia một trận.
Người đàn ông hoảng sợ, đứng dậy vừa lui về phía sau vừa nói: "Dude, hey, sorry! take it easy dude!" Nói xong người nọ liền chạy xa.
Diêu Dao cũng bị dọa sợ, cô chưa từng thấy bộ dạng này của Hoặc Không Hiệp, tay nhỏ nhẹ nhàng kéo Hoặc Không Hiệp.
“Được rồi! Cậu ta cũng không có làm cái gì.
” Hoặc Không Hiệp giống như còn đang ở trong loại cảm xúc này, cậu sợ chính mình biểu tình quá mức dữ tợn, dọa sợ Diêu Dao, quay mặt đi không cho cô nhìn.
Diêu Dao dứt khoát chạy đến trong lòng ngực cậu, Hoặc Không Hiệp không tự chủ ôm sát ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực.
“Không tức giận.
” Diêu Dao hôm nay mang giày đế bằng, nhón chân hôn cậu một cái.
“Ừ.
” Hoặc Không Hiệp cảm thấy hôm nay mình hơi luống cuống, ôm cô đi ra khỏi cửa.
Trên đường trở về Diêu Dao liên tục nghĩ đến câu "She is mine" kia, đây có phải là lần đầu tiên Hoặc Không Hiệp tuyên bố chủ quyền với cô không?
Mặc kệ ý của cậu là gì, Diêu Dao cũng đều rất vui vẻ vì cậu có thể nói như vậy.
Sau khi trở về hai người đều tắm rồi, thời gian còn sớm, hai người bọc áo tắm dài ngồi ở trên ban công, Diêu Dao ngồi ở trong lòng ngực Hoặc Không Hiệp, gió biển thổi mát lạnh, uống rượu vang đỏ.
Liền Diêu Dao cũng không phát hiện, cô thích cùng Hoặc Không Hiệp làm những động tác thân mật này, thời gian hai người ở bên nhau, khả năng hơn phân nửa Diêu Dao đều ở trong lòng ngực của Hoặc Không Hiệp.
Diêu Dao nhìn về phía biển rộng tối tăm nơi xa, tự hỏi thật lâu, sau đó hỏi: “Cậu có cảm thấy buổi tối biển rộng là màu đen trắng không.
”
Tất cả suy nghĩ của Hoặc Không Hiệp đều đặt ở trên người cô gái nhỏ ở trong lòng ngực, cô mới vừa tắm rửa xong mùi hương cùng sợi tóc mềm mại khiêu khích khứu giác của cậu, cậu đem hàm dưới nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu Diêu Dao.
“Có.
” Hoặc Không Hiệp cũng cùng cô nhìn về phía nơi xa.
“Hoặc Không Hiệp.
” Diêu Dao bị cậu ôm ở trong ngực, giống như chính là bị cậu có được vậy.
“Hả?” Hoặc Không Hiệp ôn nhu thấp giọng trả lời, thanh âm giống như giọt suối chảy, chảy vào trong lòng Diêu Dao.
Diêu Dao lại kêu vài tiếng, Hoặc Không Hiệp đều luôn luôn trả lời, không có chút không kiên nhẫn nào.
Cô nghĩ nói cái gì đây? Diêu Dao không biết, giống như một lần lại một lần gọi tên của cậu, bản thân mới có thể an tâm một ít.
Không có gì bất ngờ xảy thì tháng hai Hoặc Không Hiệp liền phải lên máy bay đi nước Mỹ, hai người liền phải bắt đầu mối quan hệ yêu xa.
Ấy không đúng, Diêu Dao hoảng hốt nghĩ đến, hai người còn chưa phải đang yêu đương.
“Tôi muốn đi vào.
” Diêu Dao rầu rĩ mà nói.
“Được.
” Hoặc Không Hiệp buông chén rượu, ôm cô vào phòng.