Chàng Trai Không Biết Yêu


Vì Tú Chi thật chân tình, Tịnh Nghi thôi không cười nữa . Cúi nhìn nó ốm yếu còm nhom, ôm đầy 1 lẵng hồng đi bán, cô bỗng chạnh lòng nhớ đến mình lúc nhỏ . Cũng ốm yếu, xanh xao như nó vậy, cô không bán bông hồng ..mà đi nhặt bao mủ đó.
1 tháng nay, tình bạn của cô và nó trở nên thân thiê"t lắm . Đêm nào bán xong bông hồng, còn sớm là nó bám theo cô nói chuyện ngay . Trong mắt nó, cô đã trở thành thần tượng, 1 cô tiên nhân hậu thật tuyệt vời . Chẳng biết nó đã ca ngợi cô thế nào trước mặt mẹ của nó, khiến bà phải nóng lòng đòi gặp mặt cô cho được.
Nó năn nỉ quá . Hơn nữa, hôm nay chủ nhật nghỉ ở nhà, không muốn vào ra giáp mặt gã Hữu Bằng đáng ghét, cô nhận lời đến nhà nó chơi 1 chuyến, luôn tiện thăm mẹ nó, 1 người đàn bà mù cô nghĩ sẽ rất đáng yêu, tựa như mẹ của cô vậy.
- Chị Nghi ! Nhà của em đây rồi.
Đứa bé chợt dừng chân trước 1 căn nhà nhỏ bằng cây, trông tươm tất, chắc chắn hơn ngôi nhà mẹ con cô đang ở rất nhiều . Bên trong, 1 người đàn bà với cái chân bị băng trắng toát đang ngồi trên chiếc xe lăn, thấy cô vội gật đầu chào.
- Dạ, cháu chào bác.
Tịnh Nghi cũng vội gật đầu đáp trả . Đôi mắt mở tròn nhìn vào mặt bà chăm chú . Mẹ của Tú Chi đấy sao ? Qua lời kể va tưởng tượng, cô không ngờ bà xinh đẹp thế . Tuổi tác, cuộc sống nghèo khó, lam lũ đã không nhuộm đen làn da trắng, cũng như những vết nhăn dưới đuôi mắt lão không làm cho đôi mắt bà bớt đẹp.
Ngày còn trẻ, bà hẳn là 1 hoa hậu cực kỳ xinh đẹp . Tịnh Nghi thầm nghĩ . Trông bà cứ như 1 mệnh phụ phu nhân sang trọng.
- Ngồi đi cháu . Chỉ tay vào chiếc ghế, bà ân cần mời mọc . - Tú Chi mau lấy nước mời chị đi con.
- Dạ.
Tú Chi hớn hở chạy đi ngay, Tịnh Nghi đưa tay cản lại :
- Dạ thôi . Bác cứ để cháu tự nhiên, đừng bày vẽ . - Rồi cô lấy bịch quà ra khỏi túi, đem đến trước mặt bà - Dạ... cháu có ít quà biếu bác ăn lấy thảo, mau lành bệnh.
- Cháu bày vẽ quá - Nhận gói quà, bà nắm tay cô, thân mật - Nghe Tú Chi kể nhiều về cháu, nay gặp mặt, bác mới biê"t cháu xinh đẹp dường này.
- Bác quá khen thôi . - Tịnh Nghi cười bẽn lẽn.
- Không . Bác không khen lấy bụng cháu đâu . - Bà lắc đầu vui vẻ - Cháu không chỉ đẹp, còn hòa đồng nhân hậu nữa . Hữu Bằng thật có phước mới cưới được 1 cô vợ vẹn toàn như cháu . Bác thật mừng cho nó.
- Mừng cho Hữu Bằng ? - Tịnh Nghi ngơ ngác - Bác quen với anh ấy ư ?
- Không có . - Thoáng giật mình bà lắc đầu - Bác làm sao quen được 1 người giàu có như ông Hữu Bằng được chứ . Bác muốn nói là ..người đàn ông nào cưới được cháu cũng đều diễm phúc cả.
- Bác lại quá lời rồi - Tịnh Nghi ngồi xuống bên bà . Tự nhiên sao cô thấy bà gần gũi quá, bỗng có ý muốn được chuyện trò thân mật - Mà chân bác làm sao vậy ?
- Có gì đâu... - Bà thở ra 1 hơi dài - Người ta đụng xe, mà mình mang họa đấy.
- Thế họ có bồi thường cho bác không ?
- Không.
Bà nhẹ lắc đầu, Tịnh Nghi lạ lẫm:
- Sao bác không giữ xe họ lại ?
- Tại vì mẹ em thấy ông ta nghèo quá nên không nỡ lòng bắt đền thôi . - Bưng ly nước lên, Tú Chi nghe chuyện chen vào - Về nhà, cả xóm ai cũng bảo mẹ em sao dại quá.

- Dại gì . - Bà trầm giọng- Cháu thử nghĩ xem, người ta cũng nghèo khó như mình, chạy ăn từng bữa, vợ bệnh con đau ..tiền đâu mà đền chứ ?
- Vâng - Tịnh Nghi gật đầu - Bác tốt bụng y nhuư mẹ con vậy.
- Hôm nay, cô ở lại đây ăn cơm với mẹ con tôi chứ ?
Nắm tay Tịnh Nghi bà vui vẻ mời cơm . Tú Chi nhẹ giật áo bà:
- Không được đâu, mẹ à . Người ta là chủ nhà hàng, làm sao ăn nổi cơm nhà mình chứ ?
- Đừng lo . - Tịnh Nghi vui vẻ - Chị ăn nổi mà . Chỉ sợ Tú Chi tiếc gạo không muốn mời chị ăn thôi.
- Không có . Em không tiếc gạo - Tú Chi lắc đầu nguầy nguậy - Mẹ ! Con chạy ra chợ đây.
- Không cần đâu.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng xuất hiện 1 người đàn ông vạm vỡ . Râu quai nón, chân mày rậm, trông bặm trợn nhưng nụ cười thật hiền hòa :
- Biết con có khách, bác Hai đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi đây.
- Ôi ! Cá lóc . - Tú Chi nhảy cẳng lên mừng rỡ - Cả đồ nấu canh chua nữa . Bác 2 ơi ! Sao bác tài quá vậy ? Rồi quay sang Tịnh Nghi, nó bảo - Chị ngồi chơi, em đi nấu cơm đây.
Tịnh Nghi đứng lên theo nó:
- Để chị nấu phụ em.
- Không . Cháu cứ ngồi đây, để mặc nó.
Nhưng bà đã kéo tay cô lại rồi vui vẻ nói với người mới đến :
- Anh 2 ! Cô bé này là vợ của Hữu Bằng đó.
- Vợ của Hữu Bằng ư ?
Người đàn ông quay phắt lại ngay . Trong cáinhìn kỳ lạ như dò xét của ông, Tịnh Nghi cảm nhận được sự quan tâm của ông đối với Hữu Bằng . Rõ ràng họ có quen anh, không chỉ quen mà còn thân thiết nữa, không giống như là mẹ Tú Chi phủ nhận đâu.
- Cô đẹp lắm.
Ông gật đầu với vẻ hài lòng . Bà nói như khóc:
- Lại tốt bụng nữa . Tịnh Nghi chính là người đã cứu Tú Chi và mua giúp nó những bông hồng ế.
- Vậy sao ? - Mắt ông thấp thoáng nỗi mừng - Hẳn là cháu và Hữu Bằng hạnh phúc lắm ?
- Vâng - Quay lên tìm chiếc quyẹt ga, nghe được câu ông hỏi, Tú Chi chen vào - Tất nhiên rồi . Anh Hữu Bằng cưng chị Nghi lắm, cưng đến nỗi mấy chị tiếp viên trong nhà hàng phải ghen lên vì ganh tỵ . Nhưng bây giờ... - Chợt rùn vai, Tú Chi cười hì hì - Chị Nghi giận anh Bằng rồi .Mấy ngày nay chỉ cứ lánh mặt anh, ít cười, ít nói.
- Thật ư.
Không hẹn mà cả ông bà đều nhìn nhau lo lắng . Đặt tay mình lên tay cô, bà ân cần hỏi:

- Cháu và Hữu Bằng giận nhau ư ? Vì sao thế.
Đôi mắt chợt đỏ hoe, Tịnh Nghi cắn nhẹ môi không đáp . Bà Quỳnh lại nói:
- Vợ chồng hờn giận, gây cãi là chuyện thường tình, cháu đừng buồn . Có câu : "Vợ chồng đầu giường giận, cuối giường huề", đừng giận dai quá, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, không tốt lắm.
Vợ chồng, chồng vợ Sao những từ ấy cứ đập vào tai cô vậy nhỉ ? Những giọt nước mắt chực trào, nhưng Tịnh Nghi cố cắn răng kém giữ . Mấy ngày rồi, mỗi lần nghe ai khuyên mình làm lành với Hữu Bằng, cô cũng chỉ muốn khóc, muốn thét lên thôi . Rằng sự thật không phải thế, không như mọi người tưởng tượng đâu, rằng Hữu Bằng không chỉ đáng giận, mà còn đáng hận đáng thù 1 trăm lần.
Mọi người có biết câu đầu tiên khi vừa từ Đà Lạt trở về, anh đã nói gì không ? Trời ơi ! Khốn nạn, thật là khốn nạn mà ! Gã đã chìa ra 1 tờ chi phiếu rồi nói không ngượng miệng:
- Trong 1 phút lỡ lầm không kiềm chế, tôi đã lỡ làm điều không phải với cô, tôi thật không biết lấy gì bù đắp sự mất mát kia . Vậy đây là tờ chi phiếu, cô hãy ghi số tiền mà mình muốn vào.
Phút giây ấy cô đã sững người ra chết lặng, tim đau nhói, nước mắt tuôn trào tủi nhục . Thì ra cô đã lắm, đã quá trèo cao vọng tưởng . Hữu Bằng không hề có tình cảm với cô . Mãi mãi trong mắt anh, cô là 1 món hàng không hơn không kém, chỉ cần bỏ tiền ra là anh có thể mua về, kể cả đời con gái quý giá của cô.
Nghiến răng, xé vụn tờ chi phiếu, Tịnh Nghi ngã vật xuống giường và khóc . Hữu Bằng đứng nhìn cô giây phút rồi lặng lẽ bỏ đi . Từ hôm đó đến nay, cả 2 cứ im lặng với nhau như vậy . Và ..nếu như không trừ phần lương lỡ ư"ng trước sửa nhà, cô đã rời khỏi con người vô tình, vô nghĩa ấy từ lâu.
- Tại sao cháu và Hữu Bằng giận nhau hả ? Có thể kể bác nghe không ? - Bà Quỳnh cất tiếng ân cần.
- Không . Cháu không thể kể được đâu . - Nói rồi, vụt đứng dậy bỏ chạy đi, Tịnh Nghi không muốn mình phải khóc trước mặt những người vừa quen biết.
Hữu Bằng . Trời ơi ! Sao anh đối xử với tôi như vậy ? Sao anh lại dùng tiền ? Anh chà đạp lên danh dự nhân cách của tôi . Thà anh cứ lặng im, cứ đứng dưng như chẳng có chuyện gì...
- Tịnh Nghi !
1 bàn tay nhẹ đặt lên vai, Tịnh Nghi giật mình quay đầu lại, mới hay mình đã dừng chân úp mặt vào thân cột điện khóc tự bao giờ . Và... người đứng trước mặt, đang dịu dàng trao ình chiếc khăn giấy lại là người đàn ông bặm trợn mình vừa gặp ở nhà Tú Chi.
- Lau nước mắt đi cháu . - Mỉm cười, ông ôn tồn chia sẻ - Nếu cháu muốn nghe, hãy theo ta vào quán.
Như đọc được câu hỏi của cô, ông đưa tay chỉ vào chiếc quán bên đường.
- Câu chuyện khá dài và ta sẽ chẳng kể đâu, nếu cháu không phải là vợ của Hữu Bằng.
Lại vợ ! Cái từ mà Tịnh Nghi ghét cay, ghét đắng . Lắc đầu, cô toan từ chối lời ông . Tại sao cô lại quan tâm đến chuyện Hữu Bằng ? Mẹ của hắn là ai thì can hệ gì cơ chứ ? Nhưng nghĩ 1 đàng, làm 1 nẻo, bước chân cô cứ riu ríu theo ông vào quán nhỏ . Bằng 1 giọng trầm buồn, ông đưa cô trở về quá khứ...
- Hữu Bằng, cậu nói đi chúng ta sẽ chọn kịch bản nào để quảng cáo ?
Hỏi đến lần thứ 2 vẫn không được câu trả lời, ông Trần bước đến gần, vỗ mạnh lên vai Hữu Bằng 1 cái.
- Hả ! Anh nói gì ? - Như choàng tỉnh, Hữu Bằng ngước nhìn quanh ngơ ngác - Cuộc họp bàn đến vấn đề gì rồi ?
- Cậu sao vậy ? - Ông Trần nhìn Hữu Bằng lạ lẫm - Cuộc họp tan hơn 10 phút rồi, mà cậu vẫn không biết ư ? Cả tuần nay, sao cậu như người mất hồn thế hả ?
- Không có gì.
Lắc đầu, Hữu Bằng bỏ gọn mớ hồ sơ vào cặp . Ông nhìn thẳng vào mặt anh:

- Đừng giấu tôi . Vợ chồng cậu có chuyện gì giận hờn, đúng không ?
- Không có.
Hữu Bằng lắc đầu gượng gạo . Ông Trần nheo 1 con mắt lại:
- Không có, mà cả 1 tuần nay cậu đi đâu cũng có 1 mình . Sao, chuyện gì kể tôi nghe, xem có giúp được gì không ?
Nhìn ông 1 cái, Hữu Bằng chợt thèm kể ông nghe tất cả, mong nhận được từ ông 1 lời khuyên khăng sáng suốt, nhưng vừa toan mở miệng, lại thôi . Anh biết câu chuyện của mình không thể tâm sự với ai, bởi nó bất thường, chẳng giống ai trên thế gian này.
- Sao hả - Nóng lòng, ông lên tiếng giục.
Lắc đầu buồn bã, đưa mắt ngó đồng hồ, Hữu Bằng chợt lên tiếng hốt hoảng:
- Thôi chết ! Đến giờ rồi, tôi phải về đón tịnh nghị thôi.
- Đón Tịnh Nghi ư ? - Ông Trần lạ lẫm - Hữu Bằng xem nhầm đồng hồ hay sao chứ ? Mới 3 giờ, hãy còn sớm hơn 1 tiếng nữa mà.
Hữu Bằng không xem lộn giờ như ông Trần nghĩ . Hôm nay, anh quyết lòng về sớm, quyết gặp Tịnh Nghi cho bằng được, để hỏi cho ra lẽ . Lý do gì cả tuần nay cô cứ tránh mặt anh như thế ? Sáng tự đi, chiều tự về bằng tắc xi, không cho anh đưa đón.
Cô giận anh, nhưng tại sao lại giận ? Vì tấm chi phiếu ư ? Hôm đó, nhìn cô xé tan tờ chi phiếu, Hữu Bằng đã biết mình phạm 1 lỗi sai lầm nghiêm trọng, đã khiến Tịnh Nghi hiểu lầm, đã làm cô tổn thương nghiêm trọng.
Sự thật không phải thế . Anh thật tình không xem thường, cũng chẳng phải sánh cô với các ả đứng đường . Anh không dùng tiền để mua đời con gái của cô... anh chỉ vì quýnh quá, trong 1 lúc nhất thời không suy nghĩ, đã xử sự theo nghề nghiệp của mình.
Tịnh Nghi không cho anh giải thích . Mỗi lần anh mở lần anh mở lời đều bị cô bịt chặt tai, hét toáng lên đuổi anh đi . Chuyện lại vô cùng tế nhị, anh không thể nói chỗ đông người hay trước mặt ba và nội, chỉ có thể nói trong phòng . Nhưng Tịnh Nghi đã không cho anh có cơ hội, luôn tìm cách lẩn tránh anh.
Sự lạnh lùng của cô làm Hữu Bằng khó chịu vô cùng . Tâm hồn ngơ ngẩn, anh bỗng thấy buồn, thấy lòng trống vắng, tựa như vừa đánh mất đi 1 cái gì quý giá.
Mỗi lúc đi làm về, anh thèm làm sao được nhìn nụ cười nở rạng trên môi Tịnh Nghi, thèm uống 1 ly nước từ tay cô rót . Chao ôi ! Sao lạ thế ? Cũng là 1 ly nước lọc, nhưng uống từ tay cô anh lại nghe mát lạnh ngọt ngào.
Tịnh Nghi ơi ! Sao cô không nói chuyện với tôi, lúc nào cũng kênh kênh khinh khỉnh ? Không . Chuyện này không thể kéo dài hơn được . Dứt khoát, hôm nay anh sẽ mời cô đến công viên giải bày tất cả . Tịnh Nghi ! Hy vọng sau khi hiểu ra, chúng mình như xưa, là bạn bè Nghi nhĩ.
- Giám Đốc !
1 cô tiếp viên xinh xắn cúi đầu chào, khi Hữu Bằng vừa đẩy cửa bước vào . Không để mắt đến cô, anh hỏi ngay:
- Tịnh Nghi đâu ? Sao cô ây không ngồi ở phòng giám đốc hả ?
Đạ, có 1 khách hàng khó tính, cô ấy phải xuống giải quyết rồi.
- Giải quyết, giải quyết lúc nào cũng giải quyết . Thế quản lý đâu rồi hả ?
Hữu Bằng xẵng giọng, cô thư ký sợ run:
- Dạ, anh ta vừa đi đâu đó.
- Hừ !
Hằm hầm ném mạnh chiếc cặp lên bàn, Hữu Bằng đi thẳng vào căn phòng cô tiếp viên vừa chỉ . Đưa mắt nhìn nhau, từ kế toán trưởng đến tiếp viên đồng le lưởi rùn vai . Mau mau lo dọn dẹp, bệnh cũ Hữu Bằng lại tái phát rồi...
- Lời cô em giải thích hợp lý quá, nghe thật mát lòng mát ruột.
Hé cửa nhìn vào, mắt Hữu Bằng bỗng tối sằm đi giận dữ, tim như sôi lên trước cảnh Tịnh Nghi cười nói thân mật với mấy gã say . 1 tên bao. gạn còn chìa tay ra bắt tay cô nữa.
- Buông ra ! - Đẩy rầm cánh cửa bước vào, Hữu Bằng giật mạnh tay Tịnh Nghi trở lại - Ai cho phép anh nắm tay cô ấy chứ ?

- Hả !
Như bất ngờ, gã say tròn mắt . Tịnh Nghi giận dữ:
- Anh làm gì vậy ? Tôi đang tiếp khách cơ mà.
- Im mồm !
Máu nóng dồn lên mặt, Hữu Bằng tung ngay 1 cú đấm vào mặt gã vừa buông lời khiêm nhã.
- A... Dám đánh bọn ông à ?
Ngã say, lại bị kích th ch bởi cú đấm, cả bọn cùng hung hăng đứng dậy . Xô ngã chiếc bàn, đập vỡ tung chai rượu 1 tên lao lên toan đâm mạnh vào ngực Hữu Bằng.
- Ôi ! Sợ quá...
Trong đám tiếp viên, có cô kinh hoàng che mặt lại thét lên.
- Dừng lại ! - Chen đứng trước mặt Hữu Bằng, Tịnh Nghi nhẹ nhàng dùng tay đẩy cái chai bể sang hướng khác - Đừng nóng thế, chuyên đâu còn có đó mà.
- Không nóng sao được . - 1 gã hung hăng chỉ Hữu Bằng - Hắn đã đánh bạn tôi.
- Hiểu lầm thôi . - Tịnh Nghi nhỏ nhẹ - Tại anh ấy nóng quá . Thôi, cho em xin lỗi . Nếu muốn, cứ đánh em đi cho hả giận.
Tiếng em ngọt ngào phần nào xoa dịu cơn nóng giận, 1 gã hạ giọng:
- Nể tình cô em năn nỉ, tha cho hắn lần này . Bảo gã xin lỗi rồi cút đi ngay.
- À ..dạ... - Tịnh Nghi cười xởi lởi - Đã nể thì nể luôn đi, anh cần xin lỗi của gã làm gì . 1 mình em xin lỗi đủ rồi . Ấy thôi vậy ! Bàn tiệc hôm nay không tính tiền, coi như nhà hàng của em tạ lỗi với các anh.
- Có như vậy chứ.
1 gã bật cười, quay bảo tiếp viên dọn cho họ bàn khác . Tịnh Nghi lườm Hữu Bằng 1 cái dài:
- Còn đứng đó... có muốn ăn đòn không ?
Ríu ríu bước theo Tịnh Nghi, Hữu Bằng không hiểu sao hôm nay mình lại hành động thất phu lỗ mãng thế . Đánh khách hàng, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, anh không kiềm chế được cơn giận dữ . Bao nhiêu năm kinh doanh nhà hàng, anh đã bao lần đối phó với bọn côn đồ, nhậu say quậy phá tệ hại hơn nhiều, anh vẫn nhĩn, vẫn cười nói ôn hòa . Chí có lần này... sao lại thế ? Anh đã không nhịn được khi nghe hắn xúc phạm Tịnh Nghi.
Tung cú đấm ra rồi, Hữu Bằng mới biết mình không đúng . May mà Tịnh Nghi lập uyển chuyển cứu nguy . Không thì cái vỏ chai nhọn liễu kia đã làm thúng ruột anh rồi.
- Tịnh Nghi ! Cám ơn cô - Ra khỏi phòng, Hữu Bằng vội nói ngay.
Tịnh Nghi không quay đầu lại . Hữu Bằng nói tiếp:
- Tôi đưa cô về nhé ? Hôm nay nội nấu bún bò, bảo tôi rước cô về ăn đấy . - Sợ cô lại chối, Hữu Bằng đặt chuyện.
- Anh cứ về trước, giải quyết xong công việc rồi tôi sẽ về ngay.
Nói rồi, Tịnh Nghi sải bước nhanh ra cổng . Viên quản lý cũng vừa về đến, trên tay cầm 1 vật gì đó vuông vuông.
Từ phía xa nhìn lại, Hữu Bằng thấy viên quản lý của mình trao vật đó cho Tịnh Nghi . Cô nhận lấy, mừng rỡ nắm tay hắn nói cười ríu rít:
- Tên Dũng vừa trao cái gì cho Tịnh Nghi thế ? - 1 tiếp viên tình cờ đi ngang, liền bị Hữu Bằng chận lại.
- Dạ... - Anh ta vui vẻ - Qùa sinh nhật ạ . Ngày mai là sinh nhật chị Nghi . Giám đốc có dự định gì chưa ? Nói rồi, chợt nhớ hôm nay Hữu Bằng rất quạu, không giống bình thường, anh ta sợ quá chuồn êm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận