Chàng Trai Năm Ấy


Bạc Hà cô cùng bất bình vì chuyện này, quả nhiên tiền có thể thông thiên.

Tịch Duệ Nam hại Quách Ích gãy một chân nhưng dựa vào gia đình có tiền lại thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Thế giới này còn có thiên lý nữa hay không?
An Nhiên lại thở phào một hơi, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Tịch Duệ Nam chỉ vì nhất thời kích động mới hành động lỗ mãng như thế, cho nên vô cùng hy vọng một người ưu tú như cậu sẽ không vì một lần lỗ mãng này mà bị đưa vào trại quản giáo, đó tuyệt đối không phải chỗ cậu nên ở.

Thật may quá, gia đình Quách Ích đã chấp nhận hòa giải, sau khi lấy được tiền thì mọi việc đều yên ổn.
“Bạc Hà, dù sao thì bố mẹ của Quách Ích đã lựa chọn chấp nhận bồi thường rồi, cậu cũng đừng bất bình nữa.

Đương sự đồng ý nhận tiền, cậu là người ngoài còn quan tâm làm gì nữa.”
Đúng vậy, đương sự đồng ý nhận tiền để giải quyết rồi, Bạc Hà thực sự không cần quan tâm nữa.

Nhưng mà trong lòng cô vẫn rất tức giận, dựa vào gia đình có tiền thì có thể làm xẳng làm bạy như thế sao? Nếu cô là Quách Ích, cô tuyệt đối sẽ không cần mấy đồng tiền thối của nhà Tịch Duệ Nam, cô nhất định sẽ tố cáo cho đến khi Tịch Duệ Nam phải vào trịa quản giáo mới thôi.
Sau khi Tịch Duệ Nam đi học trở lại, học sinh trong lớp không ít người tỏ thái độ kính nhi viễn chi với cậu, cậu cũng không nói chuyện với ai, luôn một mình trầm mặc lẻ loi, một mình đi về.

Bạc Hà nhìn cậu giống như nhìn hung thủ giết người xổng lưới pháp luật, lúc nào cũng thấy đầy căm phẫn, nhưng lại chẳng có cách nào để bắt cậu bị xử lý theo pháp luật.

May mà sắp thi cuối kỳ, thi xong sẽ được nghỉ đông, hằng ngày không cần nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét đó nữa.
4
Mấy ngày liên tục đều có mặt trời rực rõ, khiến kỳ nghỉ đông vô cùng ấm áp.

An Nhiên gọi Bạc Hà cùng đi dạo phố mua quần áo để mặc tết, cô ấy thích mặc váy, vào một cửa hàng thời trang, mua một chiếc váy nỉ kẻ sọc đen trắng, sau đó còn dỗ dành Bạc Hà mặc thử một chân váy kẻ ca rô, phối với một chiếc áo len trắng.

Vừa soi gương, Bạc Hà gần như không nhận ra mình nữa, thật sự như biến thành một người khác vậy.
“Đẹp lắm, đẹp lắm! Bạc Hà, cậu mua chiếc này đi nhé.

Mấy hôm nữa mặc đến tham gia tiệc sinh nhật của mình.”
Sinh nhật của An Nhiên là ngày Hai mươi ba tháng Mười hai âm lịch, trước Tết một tuần.

Cô ấy rủ một nhóm bạn học sinh tụ tập ăn lẩu để chúc mừng.
Bạc Hà nghe lời An Nhiên, mua bộ đồ xinh đẹp này.

Tối hôm sinh nhật An Nhiên, Bạc Hà mặc chiếc váy mới đến tham gia tiệc sinh nhật của cô bạn thân.
Mấy nam sinh đến trước thấy cô xuất hiện đều huýt sáo khen ngợi, nói sắp không nhận ra cô nữa rồi.

Bởi vì đây là lần đầu tiên thấy cô mặc váy, có cậu nhóc còn chớp chớp mắt giả bộ thục nữ.

Bạc Hà bị bọn họ cười trêu nên rất ngượng ngùng, may mà con gái trong lớp cũng lục tục kéo đến, bởi vì hôm nay thời tiết ấm áp, bọn họ đều mặc váy nên cô không còn quá nổi bật nữa.
Buổi tiệc sinh nhật này, An Nhiên mời không ít bạn học đến tham gia, cả trai lẫn gái có đến gần hai chục người, cùng nhau ăn uống vui chơi, cười đùa ầm í, vô cùng vui vẻ.

Nhưng An Nhiên vẫn thấy hơi đáng tiếc, bởi vì cô ấy cũng gọi điện mời Tịch Duệ Nam nhưng cậu lại từ chối.
Bạc Hà rất mừng vì Tịch Duệ Nam từ chối tham gia, nếu như cậu ta cũng đến, cô e là mình sẽ không ngồi lại được.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người di chuyển đến một quán karaoke gần đó.

Hiếm có cơ hội tụ tập vui vẻ như vậy, nhóm bạn trẻ hát hò ầm ĩ đến hơn mười một giờ mới giải tán, các nam sinh phụ trách đưa các nữ sinh về nhà.
Bạc Hà không bảo bạn nam nào đưa mình về, vì bố cô hôm nay lái xe ca đêm, cô đã gọi điện thoại hỏi xem ông có thể đến đón cô không, Bạc Gia Khánh nói ông đang đưa một người khách đến thị trấn ở ngoại ô, nhất thời không về kip, nhưng ông có thể nhờ một đồng nghiệp đang chở khách trong nội thành đến đón cô.
“Bác Lý con cũng quen đó, ông ấy đang đưa khách đến ga tàu, đưa khách tới nơi thì có thể thuận đường đến đón con về nhà.”
Thế là Bạc Hà bảo An Nhiên cùng ra đường đợi xe với cô: “Bố mình nói nhiều nhất là mười phút nữa, đồng nghiệp của ông sẽ đến đón mình, khi đó cũng nhờ bác ấy đưa cậu về nhà luôn.”
Đêm mùa đông trời rất tối, vầng trăng lưỡi liềm cong cong trắng mờ, ấn trong đêm u tối trùng trùng.

Hàng đèn hai bên đường gánh vác sứ mệnh vinh quang, đùng chút ánh sáng màu hoàng hôn ít òi rạch ra một lối đi nhỏ trong đêm đen như mực.

Những nơi nằm bên ngoài khoảng sáng của đèn đường, sắc đem dường như càng tối hơn.

Sáng và tối không ngừng đan xen nhau trên con đường lúc đêm khuya, ngoài những chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua giống như đĩa bay lóe qua rồi vụt tắt thì gần như chẳng thấy bóng dáng người đi đường nào khác.
Đúng lúc Bạc Hà và An Nhiên cùng đi đến đầu đường thì bất ngờ nhìn thấy Tịch Duệ Nam.

Cậu và nhóm con trai đang từ đầu đường bên kia đi ra, ánh sáng của một cây đèn đường chiếu trên đỉnh đầu bọn họ, khuôn mặt anh tuấn của cậu trông càng nổi bật giữa nhóm người.

Đám người bá vai bá cổ cùng đi, bước chân lảo đảo, vừa nhìn là biết bọn họ đã uống rât nhiều rượu.
An Nhiên không kìm được tiếng ngạc nhiên, gọi: “Tịch Duệ Nam”
Đám người đó nghe thấy, tất cả dừng bước nhìn về phía hai người.

Bạc Hà tinh mắt tinh mắt nhận ra mấy khuôn mặt trong số đó chính là những kẻ tối hôm ấy đến trường quây đánh Quách Ích.

Cô đã biết chuyện đó trăm phần trăm là Tịch Duệ Nam bảo bọn người này làm, quả nhiên không ngoài dự liệu.

Hừ, dám làm không dám chịu, chuyện xong rồi thì chối bay chối biến, điều này càng khiến cô khinh thường cậu hơn.
Đám nam sinh đó, người nào người ấy trông bộ dạng đều là thiếu niên hư hỏng, vừa nhìn thấy hai nữa sinh ăn mặc đẹp đẽ, cả lũ đều cười cợt vẻ rất lưu manh.

“Tịch Duệ Nam, đến thật đúng lúc.

Giới thiệu cho chúng tôi làm quen một chút đi.”
Tịch Duệ Nam nhất thời không nhận ra là ai đang gọi cậu, quay đầu lại nhìn một hồi lâu, đôi đồng tử mới co rụt lại.

Mang theo hơi rượu khắp người, cậu cất bước đi không vững, lắc lư từ trong đám người tiến tới.

Chiếc áo khoác ngoài mau xanh nhạt, dưới ánh đèn đường gần như biến thành trắng tinh, nhưng người thiếu niên mặc chiếc áo này dường như đã không còn tinh khiết nữa rồi.

Giữa ngón tay thon dài của cậu kẹp một điếu thuốc, đưa đến bên miệng rít một hơi, thành thạo thở ra từng vòng khói thuốc màu xám.
Bạc Hà cảnh giác kéo An Nhiên lùi ra sau hai bước, cậu thấp giọng oán trách: “Cậu gọi cậu ta làm gì, nhìn xem, bọn họ là loại người nào chứ!” Tịch Duệ Nam rõ ràng đã sa đọa rồi, ngày đêm chơi cùng với đám thiếu niên hư hỏng này, vừa hút thuốc vừa uống rượu.
Nhìn thấy Tịch Duệ Nam bước đến gần, Bạc Hà lập tức kéo An Nhiên quay người rời đi.

“Một đám lưu manh, chúng ta vẫn nên quay lại quán karaoke đợi đi.”
Cô vẫn nói chuyện với An Nhiên rất nhỏ tiếng nhưng đêm khuya tĩnh mịch, Tịch Duệ Nam lại nghe thấy rõ ràng từng từ cô nói.

Như một mũi tiên xong lên trước chặn bọn họ lại, mặt cậu đỏ lừ, lườm cô.

“Cậu nói ai là lưu manh?”
Lần đầu tiên, Tịch Duệ Nam nói chuyện mà hơi thở không tỏa ra hương bạc hà thanh mát, thay vào đó là hơi rượu nồng nặc lẫn mùi thuốc lá.

Bạc Hà cảm thây ghê tởm, lùi ra sau một bước, muốn mắng cậu một trện nhưng cũng biết là không nên gây sự với người say.

Thế là cô kéo An Nhiên định đi vòng qua Tịch Duệ Nam, cậu ném điếu thuốc trong tay đi, kéo cánh tay cô lại, mắt đỏ rực nhìn thẳng vào mặt cô.

“Đứng lại, cậu nói ai là lưu manh? Cậu nói đi?”
Bạc Hà cố giằng ra nhưng không thoát được khỏi tay cậu, bỗng cảm thấy lo lắng.

“Tịch Duệ Nam, cậu muốn làm gì? Bộ dạng này của cậu chính là một tên lưu manh.

Bỏ tôi ra, có nghe thấy không?”
Đám con trai ngà ngà say kia vây đến, bát nháo hùa vào xúi giục.
“Tịch Duệ Nam, cô nàng nói cậu là lưu manh, cậu phải cho cô ấy biết thế nào là lưu manh đi!”
“Đúng vậy, nhìn cái miệng nhỏ xinh đỏ hồng này, cắn một miếng đi!”
“Còn cả bộ ngực này nữa, sờ một cái nhất định là rất sướng.”
Cả đám người vây lại, nói những lời lẽ hạ lưu chẳng kiêng dè gì, giống như bầy ông kêu vù vù khiến người ta sợ hãi, Bạc Hà vừa tức vừa sợ.

An Nhiên cũng sợ đến mức mặt trắng bệch, hai cô nữ sinh nào có từng gặp phải tình cảnh nffy.
Bạc Hà nhìn về phía đường lớn, hy vọng chiếc xe đón bọn họ sẽ đến nhanh một chút, nhưng mấy chiếc xe taxi thi thoảng lướt qua trên đường đều chạy nhanh như bay, không có một chiếc nào dừng lại.
Không có cứu binh, chỉ có cách tự cứu thôi, Bạc Hà cố sức muốn giằng thoát khỏi Tịch Duệ Nam.

Cô cố sức giằng co, cậu cực lực khống chế, men rượu khiến tích cánh vốn đã kích động của cậu càng thêm nóng này, huống hồ còn có một đám thiếu niên hư hỏng đứng bên cạnh cười đùa khiêu khích.

Mắt cậu chằm chằm lườm Bạc Hà.

“Trong mắt cậu, tôi chính là lưu manh, được, vậy tôi sẽ làm lưu manh một lần.”
Lời còn chưa dứt, cậu đã hung hăng hôn Bạc Hà, nụ hôn không có một chút tình cảm, hoàn toàn là hành vi mang tính báo thù.

Cậu bài xích nụ hôn của tôi như vậy phải không? Vậy thì tôi cứ hôn cậu đấy.
Bạc Hà chưa kịp kêu lên đã bị môi cậu chặn lại, nụ hôn thô bạo, ngang ngược.

Cô chẳng suy nghĩ gì liền cắn lên môi cậu, toàn thân cậu run lên vì đau, bèn duỗi tay ra chặn dưới cằm cô, hôn cô càng thô bạo giống như trừng phạt.

Cô gắng sức vùng vẫy, cào cấu, đá loạn, hai người vặn thành một khối như đánh giáp lá cà.
Màm cưỡng hôn khiến đám con trai nửa say nửa tỉnh kia không ngừng huýt sáo cổ vũ, bọn họ càng thêm kích động, hưng phấn.
“Đủ mãnh liệt đấy, bùng nổ chút nữa nào!”
An Nhiên hoàn toàn bị dọa cho sợ cứng đờ cả người, nhìn cảnh trước mắt mà kinh hãi.

Cô không ngờ Tịch Duệ Nam thực sự dám cưỡng hôn Bạc Hà giống như một tên lưu manh thế này.

Cậu đã từng là một nam sinh dễ đỏ mặt cơ mà?
Nhìn hai người giằng co, một nam sinh cười xấu xe, lén giơ chân ngáng, khiến Bạc Hà mất thăng bằng ngã xuống, kéo Tịch Duệ Nam đang loạng choạng cũng ngã xuống theo, vừa khéo đè lên người cô.

Tư thế vô cùng ám muội này khiến tiếng cười nhạo, tiếng huýt sáo càng lớn hơn.
“Tịch Duệ Nam, cậu ở trên cô ta rồi.

Tịch Duệ Nam, cậu ở trên cô ta rồi.”
Lời lẽ càng lúc càng hạ lưu, hơn nữa trong lúc hỗn loạn không biết bàn tay kẻ nào bắt đầu sờ lên đôi chân nhỏ nhắn dưới váy Bạc Hà, từ từ hướng dần lên giống y như những con rắng đang luồn lách, trườn bò.

Bạc Hà hoảng sợ đến cực độ, nước mắt trào ra.

Cô vừa cố hết sức đẩy Tịch Duệ Nam đang nằm ép trên người mình ra vừa thét lên thật lớn: “Cút đi, mau cút đi”
Cùng lúc đó có tiếng An Nhiên thét lên.

Cô ấy vốn đã bị dọa sợ đến mức run lên bần bật, còn thấy một nam sinh say khướt sán đến phía mình.

“Mỹ nhân, để anh cắn gò má xinh đẹp của em một miếng nhé?”
Nhìn thấy khuôn mặt đầy mụn trứng cá đang đến gần trước mặt, An Nhiên kinh hãi vừa lùi ra sau vừa hét lớn: “Anh đừng…đừng có đến đây.

Cứu, cứu với!
Tiếng thét của hai cô nữ sinh cùng vang lên, xé tan sự yên tĩnh trong đêm khuya lạnh ngắt.

Ở bên kia đường, có tiếng bước chân vững vàng rầm rập chạy đến, kèm theo đó là tiếng quát hỏi: “Ai đó, đang làm gì vậy?”
5
Gần mười hai giờ đêm, không gian vô cùng yên tĩnh.
Tịch gia vẫn còn sáng đèn, vợ chồng Tịch Văn Khiêm đều không ngủ được, đang thức đợi con trai giờ này chưa thấy về.

Dạo gần đây, Tịch Duệ Nam thường ở ngoài cả ngày, không chịu về nhà, càng ngày càng về muộn.

Hạ Dung Phương đã biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt nặng nề nhìn chồng.
“Văn Khiêm, anh định cứ để mặc cho Nam Nam buông thả thế này sao?”
“Sao anh lại muốn thằng bé sống buông thả như thế chứ? Nhưng anh có nói nó cũng không nghe lời,Dung Phương, em nói chuyện với con sẽ tốt hơn là anh nói.”
“Em nói thì có tác dụng gì, anh biết rõ thằng bé vì Phạm Na và đứa con trong bụng cô ta mới bất hòa với anh.”
Tịch Văn Khiêm trầm mặc hồi lâu rồi bất lực thở dài.

“Dung Phương, đứa trẻ trong bụng Phạm Na vô tội, xét cho cùng cũng là máu mủ của anh, anh thực sự không nhẫn tâm giết chết sinh mệnh bé nhỏ đó.”
“Nam Nam, thì không phải là máu mủ của anh hả? Anh có thể không nhẫn tâm giết chết sinh mệnh kia, nhưng những việc anh làm bây giờ đang giết chết Nam Nam.

Anh không thấy là nó đang bỏ mặc cho bản thân mình sa đọa hay sao? Vì sự đả kích anh mang đến mà nó sắp biến thành một tên côn đồ rồi, anh không để tâm đến một chút nào sao? Vì một bào thai còn chưa thành hình, anh lại muốn vứt bỏ đứa con trai anh đã yêu thương mười lăm năm trời sao?”
Mỗi câu chất vấn của vợ khiến sắc mặt Tịch Văn Khiêm tái đi, ông vội vàng biện giải: “Anh sao có thể vứt bỏ Nam Nam chứ? Dung Phương, em còn không biết anh thương yêu thằng bé nhiều thế nào sao? Đứa con trai này từ ngày sinh ra đã là mạng sống của anh rồi.”
Hạ Dung Phương hít sâu một hơi, nói: “Được, Văn Khiêm, nếu anh thật sự vẫn coi Nam Nam là mạng sống thì tạm thời vứt bỏ Phạm Na và đứa con trong bụng cô ta đi.

Bảo cô ta đi xử lý đứa trẻ trước đi, em đồng ý với hai người, cho em thêm thời gian hai năm nữa, đợi sau khi Nam Nam tốt nghiệp cấp ba, thi vào đại học, em nhất định sẽ ly hôn để tác thành cho hai người.

Còn trong thời gian này, hai người không thể ở bên nhau, em bắt buộc phải suy nghĩ cho con trai của em trước.

Tính khí nó nóng nảy lại đang ở tuổi kích động, một khi bị bực bí sẽ hoàn toàn bất chấp hậu quả.”
Đối diện với điều kiện vợ đưa ra, Tịch Văn Khiêm cân nhắc nặng nhẹ, đành gật đầu.

“Anh biết rồi, Dung Phương…”
Còn chưa nói xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đêm hôm khuya khoắt, tiếng chuông điện thoại khiến người ta giật mình sợ hãi.

Khi Tịch Văn Khiêm nhận điện thoại, ông có chút dự cảm bất an.

Quả nhiên, giọng đàn ông trong điện thoại tự giới thiệu là cảnh sát, nói cho ông biết Tịch Duệ Nam vừa bị bắt vào đồn cảnh sát.
Tịch Văn Khiêm kinh hãi thấ sắc.

“Con trai tôi đã làm gì?”
“Làm gì, ông đến đây sẽ biết.”
Hai vợ chồng Tịch Văn Khiêm vội vàng đến đồng cảnh sát.

Viên cảnh sát tiếp đãi bọn họ chỉ khoảng hơn ba mươi, trẻ hơn rất nhiều so với bọn họ, nhưng mở miệng ra đã khiển trách.

“Hai người làm bố mẹ ngày thường dạy dỗ con mình như thế nào? Mới tí tuổi đầu mà đã to gan, giữa đường giữa phố dám giở trò lưu manh, có ý đồ cưỡng ép bạo lực với bạn học nữ.”
Hạ Dung Phương vừa ngạc niên, lo sợ vừa không thể tin được nói: “Đồng chí cảnh sát, có phải có hiểu nhầm gì không? Con trai tôi bình thường rất thật thà, rất quy củ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là học sinh ưu tú của trường.”
“Hiểu nhầm gì chứ? Bị bắt ngay tại trận, chứng cứ rành rành, đâu ra hiểu nhầm.

Cậu ta đã đủ mười bốn tuổi rồi phải không? Người bị hại có thể tố cái cậu ta tội cưỡng hiếp chưa thành lập, lập tức bị bắt giữ.”
Như bị sét đánh ngang tai, vợ chồng Tịch Văn Khiêm bị chấn động đến sững sờ.
Cảnh sát đã đến kịp thời, vì nhận được điện thoại báo án.

Người lái xe taxi – tài xế Quý đã được Bạc Gia Khánh đến đón Bạc Hà về nhà, vừa đến nơi thì trông thấy hai người Bạc Hà vị một đám thanh niên hư hỏng vây quanh, hơn nữa còn động tay động chân.

Thấy tình hình xấu, lại địch đông ta ít, ông ta không dám đơn độc xuống xe ngăn cản bọn họ nên không dừng xe mà rẽ vào đầu đường rồi gọi điện báo cảnh sát.

Đúng lúc đang có một đội cảnh sát tuần tra đêm gần đấy, họ đã lập tức chạy đến, dọa đám thanh niên hư hỏng bỏ chạy tán loạn.

Tịch Duệ Nam cũng bật dậy định bỏ chạy nhưng bị Bạc Hà giận dữ đạp vào đầu gối, đau đến mức cậu ta lại một lần ngã xuống, không đứng dậy nổi, trở thành kẻ đầu tiên bị bắt.
Viên cảnh sát cao lớn, một tay kéo cổ áo Tịch Duệ Nam xách lên như xách một con gà con, nói: “Tiểu tử, tuổi còn nhỏ nhưng gan lại lớn đấy, ngay trên đường phố mà dám làm bừa thế này.”
Bạc Hà mặt đầy nước mắt xông đến, phẫn nộ tát cậu “bốp” một cái: “Tịch Duệ Nam, cậu là tên lưu manh, cậu còn dám nói cậu không làm gì.

Vừa rồi cậu… Tôi phải tố cáo cậu, cậu đợi vào trại quản giáo đi.”
Cái tát và lời cô nói giống như tuyết sụp, sóng thần, bù đá lờ, nặng nề đè ép, chôn vùi Tịch Duệ Nam.

Thế giới đột nhiên trở nên đen tối vô hạn, cậu cảm thấy mình sẽ bị vây khốn đến chết trong mảng đem đen tối vô bờ bến này.
Đám thanh niên hư hỏng kia chạy trốn khắp nơi cũng bị cảnh sát truy đuổi, bắt về hai tên.

So với Tịch Duệ Nam, hai nam sinh này lão luyện hơn nhiều, luôn miệng hỏi bọn họ phạm tội gì? Bọn họ nói mình chẳng làm gì cả, chẳng qua chỉ uống mấy chén rượu rồi vây lấy hai nữ sinh nói vài lời không dễ nghe thôi.
“Chú cảnh sát à, chúng cháu nói sai rồi, chúng cháu xin tạ lỗi là được rồi chứ?”
Quả thật bọn họ chỉ ở bên cạnh cổ vũ, hơn nữa vụ án lại chưa có hậu quả nghiêm trọng, hành vi cổ vũ kích động này cũng không truy cứu trách nhiệm cụ thể được, nhiều nhất chỉ có thể phê bình rồi thả người.

Còn Tịch Duệ Nam lại có hành vi bạo lức mang tính cưỡng ép đối với Bạc Hà, tuy chưa để cấu thành tội danh thực sự nhưng cũng đã phạm pháp rồi, cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Tịch Duệ Nam cưỡng hôn Bạc Hà, vụ án này xét từ khía cạnh khách quan tồn tại hai loại khả năng, là cưỡng hiếp hoặc chỉ là một hành vi khiếm nhã.

Nếu là trong tình huống cậu đi ngược lại mong muốn của Bạc Hà, cưỡng ép muốn phát sinh quan hệ tình dục với cô, vậy thì đây là tội cưỡng hiếp.

Bởi vi khi cậu vừa mới ép Bạc Hà xuống đất thì đã bị cảnh sát bắt, không có hành vi tiếp theo nên có cấu thành tội cưỡng hiếp chưa thành không thì phải xét động cơ chủ quan của cậu, cụ thể là trần thuật như thế nào với phía cảnh sát.
Bởi vì Tịch Duệ Nam đang ở tuổi vị thành niên nên cảnh sát lập tức thông báo cho người giám hộ của cậu đến cùng cậu tiếp nhận thẩm vấn.

Trước lúc đo, dù không ai hỏi chuyện cậu nhưng mặt cậu trắng bệch, chẳng nói lời nào, chỉ đờ đẫn ngồi xổm ở góc phòng, cắn chặt môi.

Khi bố mẹ xuất hiện, cuối cùng cậu cũng bật khóc, dáng vẻ cố trấn tĩnh giờ như lớp băng mỏng trên mặt nước, khẽ chạm là nứt, nước mắt lập tức trào ra.

Phủ phục vào lòng mẹ, cậu khóc giống như đứa trẻ nhỏ chịu ấm ức.
Hạ Dung Phương ôm lấy con trai, hai mắt cũng đỏ hoe, rơi lệ.

Sự việc đêm nay nếu xử lý theo án hình sự, vậy cuộc đời con trai bà sẽ gần như chấm hết.

Những ngày này bà vẫn luôn lo lắng cho cậu, sợ cậu sẽ lỡ bước làm sai chuyện gì đó, ai biết được càng sợ điều gì thì điều đó sẽ càng xảy đến thật.
Khóc xong, Tịch Duệ Nam được bố mẹ kèm bên cạnh đi vào phòng thẩm vấn.

Mắt sưng húp, cổ họng tắc nghẹn, cậu trả lời đứt quãng, nói cậu vốn không định làm gì, chỉ vì Bạc Hà chửi cậu là lưu manh, nên trong lúc nhất thời tức giận mới cưỡng hôn cô ấy.

Hơn nữa do cô ấy bị ngã nên mới kéo cậu ngã theo, đè lên người cô ấy chứ không phải cậu ép cô ấy xuống đất.

Cậu nhiều lần nhấn mạnh: “Cháu không muốn làm gì cả, cháu thật sự không hề nghĩ đến.”
Lúc nghe con trái nói Bạc Hà chửi cậu là lưu manh, Tịch Văn Khiêm giật mình.

“Nam Nam, có phải chính là cô bé mà con từng nói đến không?”
Tịch Duệ Nam không nói gì nhưng trong đôi mắt vừa mới lau khô kia, nước mắt đột nhiên lại trào ra, Tịch Văn Khiêm biết suy đoán của mình đúng rồi.
Tịch Văn Khiêm kéo viên cảnh sát phụ trách vụ án ra khỏi phòng để nói chuyện riêng.

Ông kể tất cả mọi chuyện, con trai ông trước đây vẫn luôn ưu tú, xuất sắc như thế nào, trong khoảng thời gian này, lại vì vấn đề của bố mẹ mà chịu đả kích ra sao, từ đó dẫn đến một loạt hành vi lỗ mãng mang tính phản kháng.
“Sự việc buổi tối hôm nay, con trai tôi tuyệt đối không phải cố ý.

Bởi vì uống quá nhiều rượu nên nó mới nhất thời mất lý trí như vậy.

Nếu như cháu nói thật sự có ý đồ không đúng đắn với nữ sinh kia thì sẽ không lựa chọn làm bừa trước mặt người khác ngay trên đường như vậy.

Hoàn toàn chỉ xuất phát từ sự kích động, giận dữ nhất thời nên nó mới cưỡng hôn nữ sinh đó, tuyệt đối không phải muốn phải cưỡng hiếp cô bé.

Đồng chí cảnh sát, sự việc này chắc chắn không nghiêm trọng như tội cưỡng hiếp chưa thành đúng không? Nhiều nhất chỉ là hành vi phạm pháp thông thường.

Cháu còn nhỏ tuổi, nếu bị định vào tội danh kia thì cuộc đời cháu coi như chấm hết, xin các anh nhất định phải xử lý cẩn trọng!”
Nghe những lời Tịch Văn Khiêm nói, viên cảnh sát gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Từng làm vô số vụ án, anh ta cũng rất có mắt nhìn người, anh ta nhìn ra Tịch Duệ Nam và hai nam sinh bị bắt kia hoàn toàn khác nhau.
“Thanh thiếu niên phạm tội quá nửa đều là sai lầm vì tuổi trẻ bồng bột, nhất thời kích động.Tôi tin tưởng bản chất con trai ông không xấu, vụ án này cũng thực sự chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng mà sự việc cụ thể giải quyết thế nào, chủ yếu phải xem người bị hại có kiên trì muốn tố cáo cậu ấy không?”
Về điểm này Tịch Văn Khiêm hiểu rất rõ, dù sao thì trước đó ông đã từng có một lần thương lượng với gia đình Quách Ích rồi.

Ông biết hành vi phạm pháp của người ở độ tuổi vị thành niên, nếu như phạm tội lần đầu, tình tiết nhẹ, không gây hậu quả nghiêm trọng thì sẽ được giảm nhẹ hình phạt đến mức tối thiểu.

Nếu như hai bên đương sự đồng ý hòa giải riêng, phía cảnh sát cũng có thể xem xét tình hình mà đồng ý.

Cho nên chuyện xảy ra tối nay, thái độ của Bạc Hà rất quan trọng, sẽ quyết định vận mệnh của Tịch Duệ Nam.
Tịch Văn Khiêm lập tức đến phòng bên cạnh gặp Bạc Hà và An Nhiên, bọn họ vẫn chưa hết kinh sợ đợi người nhà đến.

Ông thành khẩn xin lỗi bọn họ, đặc biệt là lặp đi lặp lại lời xin lỗi với Bạc Hà.
6
Bạc Hà cảnh giác nhìn Tịch Văn Khiêm đang không ngừng xin lỗi, thầm đoán được ý đồ thực sự của ông ta.

Quả nhiên, ông ta uyển chuyển đưa ra việc lấy một khoản tiền bồi thường, hậu hĩnh để đổi lấy phương thức giải quyết riêng của hai bên, giống hệ như xử lý chuyện Quách Ích bị thương lần trước, muốn dùng tiền để dẹp yên chuyện.

Bọn họ cho rằng chỉ cần có tiền thì có thể thiên hạ thái bình sao?
Bạc Hà hậm hực cất lời: “Cháu không giải quyết riêng, cháu nhất định sẽ tố cáo đến khi Tịch Duệ Nam phải chịu xử phát của pháp luật mới thôi.

Lần trước ép đến mức Quách Ích phải nhảy lầu, cậu ta đang ra nên bị bắt rồi, hai bác lại dùng tiền giúp cậu ta mua thái bình, có tiền thì giỏi lắm sao? Có tiền thì có thể hết lần này đến lần khác làm chuyện xằng bậy sao? Bảo cậu ta đợi mà vào trại quản giáo thanh thiếu niên đi.”
Thái độ gay gắt của cô vượt ra ngoài dự liệu của Tịch Văn Khiêm, An Nhiên hơi bất an kéo áo cô: “Bạc Hà, đừng như thế mà, Tịch Duệ Nam cũng chỉ vì uống nhiều rượu quá mới nhất thời hồ đồ, cậu hãy cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa đi?”
“Cái gì gọi là nhất thời hồ đồ, cậu ta luôn luôn có hành vi không đứng đắn, hơn nữa càng lúc càng tồi tệ.

Nhà Quách Ích chịu thỏa thuận với cậu ta đã là cho cậu ta một cơ hội rồi, nhưng cậu ta có thay đổi không? Cậu ta còn trở nên xấu xa hơn trước, loại người này nên bị nhốt vào trại quản giáo mấy năm.”
“Đừng vậy mà, Bạc Hà.”
Mặt An Nhiên đầy vẻ khẩn cầu, cô ấy vẫn cứ nói giúp cho Tịch Duệ Nam.

Tịch Văn Khiêm không kìm được liếc nhìn cô ấy một cái, thầm thở dài, vì sao con trai không phải là cưỡng hôn cô gái này, nếu như phải, vậy vấn đề sẽ dễ xử lý hơn nhiều rồi.

Thái độ gay gắt của Bạc Hà khiến ông cảm thấy vô cùng hóc búa, nếu như cô một mực kiên trì không chịu thỏa hiệp như thế này, con trai ông thực sự sẽ gặp phiền phức lớn.
Tịch Văn Khiêm quyết định đợi phụ huynh của Bạc Hà đến sẽ trực tiếp nói chuyện với họ, giữa người lớn với nhau chắc sẽ dễ nói chuyện, thương lượng hơn.
Tịch Văn Khiêm quay về bên cạnh con trai, hỏi cậu về mối quan hệ giữa cậu với Bạc Hà.

“Cô bé ấy chính là cô gái mà con từng thích phải không? Các con chẳng phải đã có một quãng thời gian qua lại rất tốt sao, vì sao sau đó lại không qua lại nữa? Vừa rồi bố nói chuyện với cô bé, cô bé hình như rất phản cảm với con, luôn miệng nói phải đưa con vào trại quản giáo.

Người trẻ tuổi tính cách nóng nảy này dễ dàng trở mặt, có phải hai con đã có hiểu nhầm gì không, có cần đi giải thích với cô bé không?
Nước mắt Tịch Duệ Nam đã khô, trong mắt ngập tràn sự đau khổ.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, cậu chầm chậm lắc đầu, trên khuôn mặt trẻ con non nớt hiện ra vẻ tuyệt vọng và đau khổ không hợp với lứa tuổi của cậu: “Tùy cô ấy muốn làm thế nào thì làm đi, con chẳng còn lời nào để nói với cô ấy nữa rồi.”
Lời cần nói, Tịch Duệ Nam đã nhiều lần giải thích với Bạc Hà rồi, nhưng cô không nghe, trong mắt cô, cậu chính là một tên lưu manh, sự tin tưởng duy nhất trên đời mà cậu dành cho cô, cô lại biến nó thành lời đùa cợt để kể cho Quách Ích.

Cậu đã tuyệt vọng với cô rồi, nếu như cô kiên quyết muốn đẩy cậu xuống vực sâu, cậu nhất định sẽ không cần xin cô một lời nào nữa.
“Nam Nam, bây giờ không phải lúc để giận dỗi, lẽ nào con thật sự muốn vào trại quản giáo ở mấy năm sao?”
Tịch Duệ Nam cắn chặt môi không nói, trong biểu cảm quật cường mang theo một sự khinh thường, phó mặc tất cả, chỉ có tròng mắt yếu ớt đỏ lên.
Bố mẹ của An Nhiên đến trước, thấy may mắn vì con gái không bị tổn thương.

Đêm đã khuya, An Nhiên cùng bố mẹ về nhà trước.

Lúc sắp đi, cô ấy vẫn cố khuyên Bạc Hà, bảo cô đừng có tố cáo Tịch Duệ Nam.
Lúc gần một giờ sáng, bố của Bạc Hà – Bạc Gia Khánh mới từ ngoại thành đến được đồn cảnh sát.

Lúc vừa nhìn thấy bố, cô cũng không kìm nén được bật khóc.

Xét cho cùng thì những gì gặp phải trong buổi tối ngày hôm nay đối với một cô gái mười lăm tuổi cũng là một trải nghiệm rất đáng sợ, cô có đầy một bụng ấm ức và sợ hãi muốn được bộc bạch với bố.
Khi biết con gái bị bạn học nam có ý đồ cưỡng bức, Bạc Gia Khánh phẫn nộ đến mức gầm lên, nhất định phải cho tên tiểu tử khốn nạn đó biết mặt.
“Bố, gia đình bọn họ ỷ có tiền, muốn dùng tiền để thương lượng, chúng ta không thương lượng, chung ta không cần những đồng tiền thối nhà họ, nhất định phải tố cáo cậu ta.”
Bạc Gia Khánh tỏ rõ lập trường ủng hộ con gái.

“Kiện, nhất định phải kiện, phải kiện cho tên tiểu tử khốn nạn đó ngồi tù thì thôi.”
Ông vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người ngạc nhiên hỏi: “Ông là…Bạc Gia Khánh?”
Bạc Gia Khánh quay đầu lại nhìn, khi thấy Tịch Văn Khiêm thì cả người đều sững sờ.

“Tịch…Tịch tổng.”
Hai người bố cùng với viên cảnh sát thụ lý vụ án đi vào một phòng làm việc để bàn bạc.

Quá trình đàm phán vô cùng thuận lợi, sau khi cảnh sát nói qua một lượt về quá trình sự việc đã xảy ra với Bạc Gia Khánh, Tịch Văn Khiêm nhìn ông với vẻ sâu xa, nói: “Lão Bạc, Nam Nam hoàn toàn vì uống nhiều rượu quá mới nhất thời làm chuyện hồ đồ, anh chắc có thể thông cảm được chứ?”
Cho dù đã chín năm rồi không gặp Tịch Văn Khiêm, từ lâu đã không còn là nhân viên của ông ta nhưng Bạc Gia Khánh ở trước mặt ông ta vẫn vô cùng cẩn trọng, xoa tay bất an, cứng ngắc gật đầu.

“Có…có thể thông cảm.”
“May mà nó không gây ra hậu quả nghiêm trọng, Bạc Hà chỉ bị kinh sợ một chút, không bị tổn hại thân thể gì nhiều.

Lão Bạc, việc này chúng ta hòa giải riêng có được không? Nam Nam còn nhỏ, xin anh giơ cao đánh khẽ, cho nó một con đường sống.”
Lời của Tịch Văn Khiêm khiến khuôn mặt Bạc Gia Khánh lộ vẻ lo lắng đến cực điểm, cuống quýt xua tay.

“Tịch Tổng, ngày nhất quyết đừng nói thế, chuyện này tôi đồng ý thương lượng riêng, tôi sẽ không truy cứu Nam Nam.

Trẻ con còn nhỏ tuổi, nhất thời làm chuyện ngốc cũng có thể thông cảm được.

Đồng chí cảnh sát, tôi không tố cáo cậu ấy nữa.”
Từ thời khắc biết Bạc Gia Khánh là bố Bạc Hà, Tịch Văn Khiêm đã vô cùng chắc chắn đối với việc thương lượng riêng rồi, nhưng vẫn muốn đợi một câu nói của Bạc Gia Khánh mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Trên khuôn mặt đầy vẻ nặng nề lo lắng, cuối cùng cũng lội ra một chút nhẹ nhõm.
Sau khi biết bố mình đã dẹp chuyện tố cáo Tịch Duệ Nam, Bạc Hà vừa kinh ngạc vừa tức giận, đến mức hét lớn: “Vì sao chứ? Bố, vì sao bố đồng ý thương lượng riêng? Ông ta hứa cho bố bao nhiêu tiền? Vừa rồi bố còn đồng ý với con không cần những đồng tiền thối nhà họ, nhất định phải để cho tên tiểu tử khốn nạn đó ngồi tù.”
Bạc Gia Khánh vô cùng lúng túng, gắng sức giải thích với con gái.

“Bỏ đi…đều là người quen…Tịch Tổng với Nam Nam lúc còn nhỏ con cũng đã gặp qua rồi.”
Không nhắc đến khi còn nhỏ thì thôi, vừa nhắc đến, Bạc Hà càng tức giận.

“Bố, bố vẫn còn nhớ khi còn nhỏ con đã từng gặp cậu ta.

Cậu ta từ nhỏ đã là một tên lưu manh, bây giờ lớn rồi thì càng hạ lưu, không tố cáo cậu ta chính là dưỡng giặc nuôi gian.

Hơn nữa bố bán nhân tình gì cho Tịch gia bọn họ chứ! Năm đó, khi Tịch Duệ Nam bảo bố cậu ta đuổi việc bố, nhà bọn họ cũng chẳng hề nể mặt cho bố.”
Lúc cô nói chuyện, Tịch Văn Khiêm vừa khéo đưa vợ và con trai đi đến, Bạc Gia Khánh thấy bọn họ đến, nét mặt càng lúng túng hơn.

“Bạc Hà, bỏ đi, bỏ đi.”
Tịch Văn Khiêm nhìn thấy Bạc Hà, khuôn mặt bình thản hòa nhã cười.

“Người lớn làm việc đương nhiên có lý do của người lớn, đừng có làm bố cháu khó xử nữa, hãy thông cảm cho ông ấy một chút đi.”
Bất luận thế nào Bạc Hà cũng chẳng nuốt trôi được cục giận này, cô chỉ thẳng vào Tịch Duệ Nam, hỏi bố: “Vì sao không tố cáo cậu ta? Vừa rồi ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu ta đã…đã… Bố, bố lại chịu bỏ qua.”
7
Bạc Hà giận dữ chỉ thẳng vào Tịch Duệ Nam khiến thân thể cậu run rẩy thấy rõ.

Ngước mắt lên nhìn rõ cô, trên khuôn mặt trẻ trung của cậu có sự đau đớn sâu sắc.
Sự việc tối hôm nay, Tịch Duệ Nam biết mình đã làm sai.

Nhưng cậu vì uống say mới nhất thời hồ đồ làm chuyện ngu ngốc như vậy, vì sao Bạc Hà lại không chịu thông cảm cho cậu chứ? Cô trước nay đều không chịu thông cảm cho cậu, sự việc xảy ra trong phòng cất đồ là như vậy, sự việc lần này càng là như vậy, cô luôn có cái nhìn thiên kiến thâm cân cố đế với cậu.

Trước đây cậu không biết là vì sao? Nhưng sau khi bố cô xuất hiện, dưới sự nhắc nhở của bố mẹ, cậu mới nhớ lại hành động ấu trĩ lúc sáu tuổi.
Đó là việc làm ngốc nghếch thời còn trẻ con, bởi vì lòng hiếu kỳ mãnh liệt, cậu ấu trĩ uy hiếp bé gái đó cởi quần cho cậu xem cô bé làm thế nào đi tè được, để làm điều kiện trao đổi, cậu cũng đồng ý cho cô nhìn thấy con chim nhỏ của mình.

Kết quả, cô bé mạnh tay tóm một cái, hại cậu sợ đến mức không chỉ khóc đến khàn cả tiếng, còn đi tè bị đau tới mức mấy ngày liền, chuyện đó để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với cậu.
Khi lớn lên, lúc mười hai, mười ba tuổi, sau khi hiểu được giữa nam nữ có sự khác biệt, cậu nhớ đến chuyện cũ liền càng thấy hoảng sợ, thầm cảm thấy may mắn vì chú lái xe ngày đó đã không còn lái xe cho bố cậu nữa, nếu không thì khả năng gặp lại con gái của chú ấy rất cao, cậu cũng rất ngại phỉa đối diện với cô bé đó.

Nhưng chẳng thể ngờ được, cậu đã sớm gặp lại cô bé con kia rồi, hóa ra cô ấy chính là Bạc Hà.
Đột nhiên Tịch Duệ Nam hiểu vì sao cậu lại cảm thấy tên của Bạc Hà lại quen tai như vậy, vì sao cậu lại có cảm giác như đã từng quen biết cô.

Mà cô, chắc hẳn vào buổi sáng khi mẹ đưa sách tiếng Anh đến trường cho cậu, cũng đã nhận ra cậu rồi.

Cho nên, cô đột nhiên không chịu tha thứ cho cậu, còn thể hiện thái độ gay gắt, khinh bỉ, căm ghét cậu.
Nỗi thắc mắc từng rối như tơ vò kia cuối cùng đã tìm được đầu sợi tơ rối, Tịch Duệ Nam bỗng hiểu ra hết thảy nguyên nhân Bạc Hà đột nhiên thay đổi thái độ.

Mặc dù trước đó, cậu đã tuyệt vọng đến mức chẳng muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này, nghênh đón ánh mắt giận dữ, căm hận của cô, mặt cậu vẫn trắng bệch, theo bản năng biện giải: “Mình không cố ý, vì sao cậu không chịu tin mình?”
“Cậu có cái gì để người khác tin?”
Tâm trạng Bạc Hà vô cùng tồi tệ, cứ cho là chuyện khi còn nhỏ là do cậu vô tâm không hiểu gì, nhưng sau này cậu lại có hành vi bừa bãi với cô trong phòng cất đồ, bị cô từ chối liền chuyển sự chú ý sang An Nhiên, còn cả việc sau khi xung đột với Quách Ích liền xúi giục người đến quây đánh cậu ta khiến ai nghe thấy cũng phát run; còn thêm sự việc tối hôm nay nữa, một loạt hành vi bất lương, hết lần này đến lần khác đã chứng minh nhân phẩm của cậu có vấn đề, không phải là không có lý.

Người từ nhỏ nhân phẩm đã không ra gì lại được nuông chiều khi lớn lên nhân phẩm càng tồi tệ như thế này đây.
Một câu phủ quyết dứt khoát của cô như thế đầu kim sắc nhọn đâm vào tim Tịch Duệ Nam, cơn đau đớn nhanh chóng tràn đầy trái tim cậu.

Cả cơ thể cậu bất giác run rẩy.

“Nhưng mình lại tin tưởng cậu như vậy.”
Bạc Hà lườm cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Như nhau cả thôi.”
Lúc đầu vì sao cô lại thích cậu ta, thích người con trai giả dối chỉ có vẻ bề ngoài như thế này? Cậu càng làm việc càng xấu xa thì cô càng cảm thấy xấu hỏi vì mình từng động lòng trước một người như thế.
Đây là những lời cuối cùng Bạc Hà và Tịch Duệ Nam nói với nhau trong thời niên thiếu.

Trong buổi sớm ngày đông này, ánh mắt và lời lẽ của hai người bọn họ còn lạnh giá hơn cả gió mùa đông bắc đang thổi ngoài kia.

Một đoạn tình yêu thời niên thiếu đã kết thúc bằng một dấu chấm câu lạnh buốt.
Hơn hai giờ sáng, bố mẹ hai bên đưa con rời khỏi đồn cảnh sát.

Người lớn của hai nhà vô cùng khách sáo, lịch sự chào tạm biệt nhau, nhưng hai đứa trẻ lại chẳng ai thèm nhìn đối phương lấy một cái, còn lạnh nhạt hơn cả người qua đường đi lướt qua nhau.
Học kỳ mới bắt đầu, Tịch Duệ Nam không đến trường.

Nghe nói cậu chuyển đến một trường trung học trọng điểm trên tỉnh, khiến cho mấy nữ sinh trong lớp cảm thấy buồn bã mất mát.

Buồn nhất chính là An Nhiên, cô ấy còn dũng cảm chạy đến Tịch gia, muốn hỏi thăm cách liên lạc với Tịch Duệ Nam để tiện viết thư, gọi điện cho cậu.

Nhưng hết lần này đến lần khác, ngôi nhà đều cửa đóng then cái.

Sau đó mới nghe hàng xóm nói, con trai nhà này lên tỉnh học, bố mẹ cũng đi cùng rồi, ngôi nhà này đã không còn người ở nữa.
An Nhiên vô cùng thất vọng, nói chuyện này cho Bạc Hà.

“Tịch Duệ Nam cứ thế mà đi, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại cậu ấy không.”
Bạc Hà cảm thấy khó tin.

“Có nhầm không vậy, loại người đó mà cậu còn muốn gặp lại à? An Nhiên, cậu bị dọa sợ thế vẫn chưa đủ sao?”
An Nhiên thè lưỡi, không nói gì nữa.

Sự việc tối hôm đó, Bạc Hà xủi xẻo hơn cô ấy nhiều, cho nên cô ấy có thể lý giải được sự căm ghét sâu sắc của Bạc Hà với Tịch Duệ Nam.

Hơn nữa, không tố cáo được Tịch Duệ Nam, trái lại để Tịch gia “chiêu an” bố cô, đây là việc Bạc Hà vô cùng bực bội, nhưng An Nhiên lại thực sự cảm thấy may mắn cho Tịch Duệ Nam.
Sau này, An Nhiên rất ít khi nhắc đến Tịch Duệ Nam với Bạc Hà.

Lúc mới đầu là cố ý không nhắc, sau này ngày rộng tháng dài, thời gian trôi đi như nước chảy mây trôi, dần dần làm tàn lụi ngọn lửa hâm mộ của cô ấy dành cho cậu.

Tuy thỉnh thoảng vẫn nhớ đến nhưng trong mắt An Nhiên cũng không còn lóe lên những tia lửa kích động nữa.

Tình cảm đơn phương thời thiếu nữ lãng mạn như hoa, tươi tắn thuần khiết cũng dễ dàng bị mưa gió cuốn đi mau.
Theo như Bạc Hà thấy, An Nhiên lần này đã biết quay đầu là bờ, cuối cùng không còn nhớ nhung con người không đáng được nhớ nhung kia nữa.

Tịch Duệ Nam cậu cũng coi như là biết đường lựa chọn, rời khỏi Thanh Châu nhất trung, chuyển lên tỉnh học.

Cậu đi là đúng, đi càng xa càng tốt.

Còn sống thì tốt nhất đừng để cô gặp lại cậu, nếu không thì, cô nhất định sẽ “quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui