Anh lặng người đi. Toàn thân tê liệt. Máu trên cơ thể dường như đã dồn hết về não.
Không đâu, không đâu, người đó nhất định không phải là cô ấy.
Đầu gối anh run rẩy. Anh chạy từng bước. Vấp ngã, rồi lại đứng lên chạy tiếp, miệng anh liên tục lẩm nhẩm trên cô.
Cô nằm đó, máu đỏ tươi ứa chảy từ cơ thể cô, lênh láng trên mặt đường. Anh đỡ cô dậy. Những giọt máu từ đầu cô chảy xuống, ướt đẫm đôi tay và vạt áo anh.
- Ai đó gọi giùm tôi cứu thương.- Anh đưa ánh mắt hoảng loạn về phía những người đi đường đang xúm lại chỉ trỏ. Rồi anh lập tức quay trở lại với cô, dịu dàng trấn an. Lúc này anh cần mang đến cho cô niềm tin vào cuộc sống.
- Em yên tâm, em sẽ không sao đâu. - Minh Huy hôn nhẹ lên trán Thùy Linh. Cô từ từ mở mắt. Minh Huy nhìn thấy hình ảnh của anh trong đáy mắt cô. Cặp môi cô khẽ động đậy mỉm cười. Cô nhấc bàn tay của mình lên, Minh Huy lập tức nắm lấy.
- Anh Huy. Em yêu anh. - Cô yếu ớt cất tiếng nói.
- Anh cũng yêu em, Thùy Linh, chúng ta sẽ làm đám cưới, sẽ có những đứa con, nhất định là như thế. Em phải cố lên, cố lên, biết không? - Ánh mắt Minh Huy trần ngập tình yêu thương.
- Không kịp nữa rồi... Anh Huy, – Thùy Linh chạm nhẹ ngón tay lên môi anh, thì thào - Dù sao thì em cũng sẽ chết. Anh hãy quên em đi và sống tốt, anh nhé.
Đôi mắt Thùy Linh dần dần nhắm lại. Trời bỗng dưng đổ mưa xối xả. Những giọt nước hòa với máu loang lổ trên cơ thể cô, táp lên gương mặt anh, làm nhạt nhòa ánh sáng của điện đường. Một sự sống leo lét tắt. Anh xiết chặt Thùy Linh vào lòng, trái tim như có hàng vạn mũi dao đang cào xé. Anh gục đầu lên ngực cô.
- Thùy Linh, trọn đời này, anh sẽ mãi yêu em.
- Đưa cô ấy lên xe mau. - Tiếng một người đàn ông vội vã giục. Minh Huy bế cô đặt lên cáng. Bàn tay anh vẫn không rời bàn tay cô. Xe chuyển bánh, tiếng còi xe hú lên sự tang tóc lạnh lẽo.
- Tôi cần người nhà bệnh nhân ký tên vào đơn đồng ý phẫu thuật. Anh là gì của cô ấy?
- Tôi là chồng cô ấy. - Minh Huy lập tức đỡ lấy mẫu đơn, anh không nghĩ gì ngoài việc cứu sống An Vi. - Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?
- Tình hình rất nghiêm trọng nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Được rồi. Anh ngồi đây đợi đi.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Minh Huy gục mặt xuống lòng bàn tay. Máu đã loang đỏ trên vạt áo anh, ánh mắt tò mò của những bệnh nhân ngang qua dán vào cơ thể anh nhưng anh không hề để ý. Chẳng có gì quan trọng bằng tính mạng An Vi lúc này.
Mỗi khắc mỗi giây trôi đi chậm chạp. Cả thế giới chuyển động, còn mình anh đứng im. Từ ký ức xa xôi vọng về hình ảnh của một người con gái.
Thùy Linh mỉm cười nhặt một chiếc lá đặt lên tay anh.
- Hạnh phúc đang có, nhất định anh phải trân trọng nhé. - Minh Huy gật đầu.
- Anh nhất định sẽ trân trọng.
Anh đã giữ lời, còn cô thì không. Cô tan vào hư không, giày vò anh một cách độc ác. Hình ảnh cô mờ dần mờ dần. Minh Huy hốt hoảng đưa bàn tay vào không trung níu giữ cô... nhưng không kịp nữa. Cô đã rời xa anh, rất xa...
Một áng mây lơ lửng trên đầu anh. Gương mặt một người con gái mờ mờ hiện lên. Minh Huy vui mừng.
- Thùy Linh. Em đã trở về đấy à?
- Em không phải là Thùy Linh. Em là An Vi.- Cô tinh nghịch cười. Nắng lấp lánh rọi trên kẽ lá, từng giọt, từng giọt đậu xuống gương mặt cô.
- Thầy chơi trò trốn tìm với em không?– má An Vi hây hây đỏ. - Bây giờ em đi trốn, còn thầy sẽ đi tìm nhé. Thầy nhắm mắt lại. Một hai ba…
- An Vi.- Minh Huy choàng tỉnh. Vẫn là hành lang màu trắng lạnh ngắt. Chỉ còn mình anh đang ngồi trên ghế đợi ở bệnh viện.
Anh day day thái dương. Anh đã thiếp đi sao?
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở. Minh Huy lập tức đứng dậy.
- Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?
- Tình hình tạm thời đã ổn định. Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy về phòng hồi sức. Nhưng xin lỗi anh, đứa bé chúng tôi không giữ được.
Vậy là An Vi đã tạm ổn. Minh Huy thở phào. Nhưng còn đứa bé? Đứa bé là như thế nào? An Vi đã có chồng rồi sao? Minh Huy bỗng thấy tim mình quặn thắt...
- Cảm ơn bác sĩ.
- Không có gì, đó là trách nhiệm của chúng tôi.
Minh Huy nhẹ nhàng ngồi bên cạnh An Vi, ngắm nhìn cô chìm sâu trong giấc ngủ. An Vi chỉ là đang ngủ thôi. Rồi cô ấy sẽ tỉnh dậy. Cô ấy sẽ không độc ác, sẽ không bỏ mặc anh.
Ánh nắng đầu tiên chiếu qua khe cửa sổ, khơi nguồn sống. An Vi cựa mình tỉnh giấc. Cô nhìn thấy một dáng dấp quen thuộc. Anh đang ngủ gục bên cạnh cô. Đôi mắt cương nghị nhắm nghiền. Hàng lông mày rậm hơi nhíu lại. Đôi môi khô khốc như mảnh đất khô cằn cần tưới tắm. Cô định đưa bàn tay chạm vào gương mặt anh, nhưng đống dây rợ đã níu cô lại.
- Em tỉnh rồi sao?- Minh Huy ngẩng đầu dậy. Hốc mắt mệt mỏi nhưng ánh lên sự vui mừng.
- Cám ơn thầy.- An Vi cụp mi mắt. Vì cô mà anh đã phải trải qua biết bao rắc rối.
- Có cần báo với ba mẹ hay… bạn Phương Nhã của em không?- Minh Huy định nhắc đến bạn trai của An Vi nhưng rốt cuộc, anh không thể cất lên hai từ ấy. Chút ích kỷ len lỏi vào con tim anh, giầy vò anh.
- Phương Nhã chắc lo cho em ghê lắm. Còn ba mẹ em… họ ở rất xa, không cần báo thầy ạ. Em chắc chắn cũng sẽ nhanh hồi phục thôi.
An Vi nghiêng mặt quay vào trong, cố giấu những giọt nước mắt đã chảy tràn nơi khóe mi. Chắc giờ này ba mẹ cô đang nhớ cô nhiều lắm.
- Điện thoại của em hỏng rồi. Em còn nhớ số Phương Nhã không, để thầy gọi giúp.
- Vâng.- An Vi gật đầu.
Chẳng nơi nào cô bạn Phương Nhã này đến là "sóng yên biển lặng". Khi vừa nhìn thấy An Vi nằm trên giường bệnh, Phương Nhã đã liên tục mắng nhiếc cô vì tội đi đường không cẩn thận. Tuấn Duy phải kéo tay áo mấy lần cô mới chịu thôi.
- Ba mẹ mày chỉ có mình mày là con gái. Mày lại chưa chồng con gì. Nếu ngộ nhỡ làm sao thì tao biết ăn nói với các bác thế nào?
An Vi gượng gạo cười.
- Mày không thấy tao vẫn sống đây à. Cứ rủa tao hoài như thế, tao không chết vì tai nạn cũng chết vì mày mất thôi.
Cuộc đối thoại của Phương Nhã và An Vi lại dấy lên trong lòng Minh Huy sự nghi hoặc. An Vi chưa lập gia đình. Câu chuyện về một đứa bé. Việc rời tới một nơi xa. Anh bắt đầu khớp nối lại các sự việc. Và anh suy đoán rằng, An Vi tìm đến vùng đất này như muốn trốn chạy khỏi sự đau đớn, hờn tủi... Có lẽ chuyện cô mang thai, chính bản thân cô cũng chưa thể nhận biết được. Minh Huy nhìn An Vi. Gương mặt cô vẫn còn tái nhợt. Anh dồn nén mọi thắc mắc vào lòng mình. Bí mật này, anh sẽ giấu cô, không để cô thêm một lần nữa phải chịu tổn thương.- Cháu đang nấu cháo đấy à? - Bà nội Minh Huy đặt làn thức ăn xuống. Lâu lắm rồi mới thấy thằng cháu này vào bếp. Bình thường nó bận đến nỗi thời gian ăn còn chẳng có nữa, huống gì là thời gian nấu ăn.
- Một người bạn của cháu đang bị ốm bà ạ. - Minh Huy loay hoay tắt bếp. Anh lấy chiếc lót tay mở vung. Hương cháo thơm bay đều khắp gian phòng. Anh múc một muỗng nhỏ, đặt ra chén mời bà.
- Bà nếm thử xem, thế này đã được chưa ạ?
Bà cụ đưa thìa cháo lên miệng, nhấp nhấp mấy cái rồi gật đầu:
- Cũng được rồi đấy. Nhưng lần sau muốn nấu gì cứ để bà giúp cho. Mà người bạn nào của cháu bị ốm thế?- Bà cụ tò mò nhìn anh.
Minh Huy cảm thấy hơi thiếu tự nhiên với cái nhìn của bà. Anh vờ với lấy chiếc khăn lau tay, tìm cớ quay mặt đi. Anh sợ bà soi thấu tâm can mình.
- Một bạn đồng nghiệp bà ạ.
- Thế hả. Hôm nào đưa con bé về cho ông bà gặp nhé.
- Cháu đã nói đồng nghiệp đó là nam hay nữ đâu mà bà đã biết thế? - Minh Huy ngạc nhiên.
- Cháu trai, một chàng trai ba mươi, thực ra “triệu chứng” yêu cũng chẳng khác gì chàng trai mười tám - bà cụ tủm tỉm - Nhất định phải dẫn con bé về gặp mặt ông bà đấy nhá.
- Vâng, khi nào chinh phục được cô ấy, cháu sẽ giới thiệu với bà. - Minh Huy ôm lấy vai bà.
***
Cuộc sống này như một giấc mộng. Lúc nghĩ về quá khứ đau thương cũng như lúc tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Có đớn đau, có hoảng sợ nhưng sẽ không khiến người ta phải mãi thổn thức nữa.
Sau gần một tháng làm bạn với giường bệnh, cuối cùng An Vi cũng được xuất viện.
An Vi bé bỏng bước đi bên cạnh Minh Huy trong công viên thành phố. Suốt thời gian qua Minh Huy đã luôn bên cạnh cô, động viên cô. Thậm chí, hàng ngày anh còn mang đồ ăn đến cho cô tẩm bổ.
Phương Nhã luôn trêu chọc An Vi.
- Ốm như mày tao cũng muốn. Trời ơi, không ngờ thầy Huy tài năng xuất chúng, thông minh tuyệt đỉnh cũng lại rơi vào bẫy tình của mày. Cuộc đời này thật bất công.
An Vi đã phải cốc đầu Phương Nhã khi nhìn thấy gương mặt thoáng chút không vui của Tuấn Duy.
- Anh Tuấn Duy tốt như vậy, mày còn đòi hỏi gì nữa hả?
- Ôi trời, tốt nhưng chỉ có một. Còn mày... – Phương Nhã giơ ngón tay lên đếm – Chậc chậc. Tao cứ nghĩ nữa thì chắc là kín hết cả đầu ngón tay lẫn ngón chân mất.
Nghĩ đến vẻ mặt của cô bạn thân, An Vi không khỏi bật cười.
- Em cười gì thế?- Minh Huy cúi xuống nhìn An Vi.
- Không có gì ạ! - Cô ngập ngừng. - Cảm ơn sự giúp đỡ của thầy!
- Em lại khách sáo rồi! – Minh Huy mỉm cười. - Mà ngân hàng đang chờ em trở lại đấy.
Anh cũng đang chờ em trở lại. Đôi mắt đẹp của Minh Huy nhìn cô đắm đuối. An Vi có thể cảm nhận được những điều mà ánh mắt kia muốn nói với cô nhưng cô cố tình giả vờ không biết. Cô tự cảm thấy mình không xứng đáng với anh.
Nhưng trái tim cô đã không đồng tình với lý trí của mình. Nó đập liên hồi mỗi khi ở bên anh và luôn khắc sâu hình ảnh đó mỗi lúc không có anh bên cạnh. Anh luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô. Dịu dàng và ân cần đến từng cử chỉ. Có lần cô đã từng mơ được hôn lên đôi môi kia. Nụ hôn môi đầu đời ngọt ngào, say đắm...
Minh Huy đọc được suy nghĩ của An Vi. Chắc chắn lúc này cô đang cảm thấy không tự tin. Một người con gái có quá khứ, bên ngoài dù có tỏ ra bình thản đến đâu thì bên trong cũng không tránh khỏi những dằn vặt, khổ sở - dù lỗi lầm có thể không xuất phát từ chính bản thân họ. An Vi chắc đã trải qua thương tổn bởi một người đàn ông nào đó. Và sẽ còn mất rất nhiều thời gian để anh có thể khỏa lấp những nỗi đau trong cô.
***
- Phượng nở rồi kìa thầy! - An Vi háo hức reo lên khi nhìn thấy những cánh phượng nở đỏ trên tán cây xanh. - Từ bé đến giờ em chưa bao giờ nhìn thấy nhiều phượng đến thế.
Minh Huy bật cười. An Vi thật giống trẻ nhỏ. Anh đưa mắt nhìn theo ngón tay cô. Những cánh phượng mỏng mảnh như cánh bướm, đan lại với nhau thành một dải đỏ tươi rực cả góc trời. Một vài cánh hoa theo gió liệng xuống mặt đất, An Vi lập tức nhặt lấy.
- Cánh cái có đốm trắng này ăn được đấy. Vị chua chua, ngọt ngọt.- Minh Huy chỉ vào cánh phượng trên tay cô.
An Vi gật gật đầu:
- Tiếc là cây phượng này cao quá, em không đủ sức hái lấy một bông để thử. Nhưng mà cũng không vội ...– Ánh mắt An Vi sáng lên. – Em còn ở đây dài mà.
An Vi sẽ còn ở đây dài. Trong lòng Minh Huy chút dịu ngọt lan tỏa. Anh quay sang nhìn An Vi, chỉ mong những nụ cười sẽ mãi không bao giờ tắt trên môi cô.