An Vi chuệch choạc bước trên con đường nhỏ trở về căn nhà cô đã từng nghĩ đó sẽ là tổ ấm của cô và người đàn ông cô yêu thương nhất. Cô bám víu vào bờ tường để giữ cho đôi chân mình không khuỵu xuống. Minh Huy là anh trai của Hữu Uy. Người cô yêu thương lại là anh trai của kẻ đã gieo vào lòng cô đau thương. Cuộc đời này thật giống một trò đùa. Một trò đùa nghiệt ngã. Cô đã đủ dũng cảm để lãng quên đau thương, để đón nhận một tình yêu mới. Vậy mà cuối cùng, tất cả lại tan như bọt biển.
Cô ngửa mặt lên trời cho nước mắt thôi rơi... Cô lại muốn trốn chạy, trốn chạy khỏi tất cả để không phải đối mặt với đau thương.
***
Chiếc xe camry đen bóng từ từ chuyển bánh. Bà Lan áp bàn tay lên vầng trán nóng hổi. Chuyến đi gần ba tiếng đồng hồ khiến bà hơi chóng mặt. Và tất cả những gì bà đã làm cũng khiến bà đau đớn vô cùng. Ngay khi nhìn thấy An Vi, bà đã cảm thấy nét quen thuộc ánh lên trong đôi mắt cười. Đến khi nhìn thấy địa chỉ của cô, bà đã chắc chắn một điều đó là con gái của ân nhân mình. Bà vẫn liên lạc với bà Khanh nhưng không dám nói con gái bạn lại là người giúp việc cho con trai mình. Dù sao thì trong con mắt người đời, giúp việc vẫn không phải là một nghề được coi trọng. Bà chỉ âm thầm giúp đỡ An Vi bằng những khoản lương thưởng nhiều hơn so với số thỏa thuận ban đầu. Bà làm tất cả điều đó vì bà có thiện cảm với An Vi, vì chính bà Khanh đã cứu mạng bà.
Bà Khanh không chỉ cứu rỗi mạng sống mà còn cứu rỗi cả tâm hồn bà nữa. Khi bà đang vui mừng vì mang trong mình kết quả của một tình yêu đẹp thì gã đàn ông bà vốn yêu thương tin tưởng bỗng nhiên cao chạy xa bay. Và chính bà Khanh là người đã đưa bà bước qua những túng quẫn trong suy nghĩ ngày dài. Bà ấy đã khiến cho bà muốn sống chứ không phải tồn tại, dần đưa nỗi đau mất đứa con của bà ngủ yên trong góc sâu tâm hồn.
Nhưng bà đã làm gì? Bà đã xới tung nỗi đau của An Vi để nó lặp lại một lần nữa những gì mà bà phải trải qua. Bà thật độc ác! Những giọt nước mắt lăn trên gò má gầy của người phụ nữ sang trọng đó... Bà đã làm rất nhiều điều tội lỗi. Bà biết dù bà có ăn chay niệm phật đến cuối đời cũng không thể gột rửa từng những tội lỗi do bà gây ra. Nhưng bà chỉ có một đứa con trai, bà không muốn nó mãi sống vật vờ như cái bóng. Bà lại càng không muốn nó chứng kiến người nó yêu thương chung sống với người anh cùng cha khác mẹ của nó. Như vậy chẳng phải là giết chết nó sao? Bà phải làm tất cả mọi việc để cứu lấy con trai bà, dù cho đó chỉ là một tia hi vọng mong manh.
An Vi ngồi bó gối trong căn nhà trống. Minh Huy đang đi dự hội nghị ở Quảng Ninh, anh sẽ không thể về sớm và không thể ở bên cô ngay cạnh lúc này. Cô kìm lại tiếng nấc đang định bật lên trong cổ họng. Bóng tối bao trùm khắp không gian lạnh lẽo của căn phòng. Những giọt nước mắt của cô đã khô dần trên má. Hạnh phúc dường như là điều quá xa xỉ. Cô đã dùng hết can đảm của mình để đón nhận nó, không ngờ tất cả lại trượt qua tầm tay, cứa sâu vào lòng cô thêm một vết thương dài.
Mồ hôi chảy đầy đôi bàn tay cô, nóng hổi, ướt át. Cô giương đôi mắt khô khốc nhìn về phía tia sáng le lói của ánh điện đường rọi vào căn phòng. Cô nín thở lắng nghe từng âm thanh. Một nhịp rung lên rất khẽ trong tim... Cô đưa tay xoa lên vùng bụng của mình. Thì ra, trước đó đã tồn tại một sinh linh bé bỏng mà cô không hề hay biết.
Cô men theo tường lần xuống phòng bếp. Cô không muốn bật điện. Cô sợ ánh sáng sẽ phơi bày tất cả những góc tối đớn đau trong cô, phơi bày một hình hài đã không còn sức sống.
Cô mở cửa tủ lạnh, lấy một chai nước lọc, điên loạn dốc vào miệng mình như muốn gột rửa tất cả. Nước chảy tràn lên mặt, lên cổ cô. Minh Huy, Hữu Uy, cô không còn muốn nghĩ đến những rối rắm tơ vò này thêm một phút nào nữa. Không một phút nào...Những đầu lọc thuốc ngày một nhiều lên trong gạt tàn. Hữu Uy đưa đôi mắt nhìn ra khoảng không ngoài cửa kính. Chính ở nơi này, An Vi thích thú vươn tay ra phía trước để chụp lại hình bóng của một chiếc máy bay. Hóa ra “ăn” đủ một nghìn chiếc máy bay sẽ thực hiện được một điều ước. Anh đã phải rất khó khăn mới hiểu được điều đó. Không biết trước đây cô ấy định ước điều gì và bây giờ cô ấy định ước điều gì? Có phải là một điều ước rằng anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cô?
Tiếng chuông cửa vang lên như một tiếng thúc giục. Anh uể oải bước ra mở cửa.
- Sao mẹ đến không báo trước thế này?
- Mẹ gọi cho con nhưng không được.
Gương mặt phờ phạc của bà Lan khiến Hữu Uy thảng thốt. Bà mẹ xinh đẹp của anh luôn biết cách chăm sóc mình. Tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
- Mẹ đã làm một điều, có lẽ là sai lầm - Đôi mắt đen của bà nhìn sâu vào đôi mắt nâu trầm của Hữu Uy - Mẹ xin lỗi con.
Thân hình cao lớn của Hữu Uy đơn độc trong ánh tà dương rọi chiếu qua ô cửa kính. Anh hiểu những điều mẹ làm hoàn toàn muốn tốt cho anh. Anh không oán trách mẹ. Anh oán trách mình. Những đường gân xanh nổi dài trên cánh tay anh. Quai hàm anh cứng lại với những cái nghiến răng chặt. Chính anh đã cướp đi hạnh phúc của An Vi, không phải một lần mà là hai lần! Anh chỉ biết mình yêu An Vi mà không nghĩ gì đến cô. Anh đã ngu ngốc tin rằng chỉ cần sự chân thành là đủ. Nhưng giờ đây anh biết, anh không chỉ làm tổn thương An Vi, mà còn làm thương tổn đến người anh trai anh rất mực yêu quý. Tất cả rồi sẽ phải đối diện với nhau như thế nào?
Căn phòng nặng trĩu những nỗi buồn của Hữu Uy. Còn ngoài kia, mặt trời sắp lặn, để lại một vệt đỏ như màu máu, im đậm trong đôi mắt nâu.
- Anh có đang bên cạnh An Vi không?
- Anh đang tham dự hội nghị tại Quảng Ninh. Nhưng An Vi? Sao em lại biết An Vi?
- Anh hãy trở về bên cô ấy ngay lúc này. Đừng hỏi nhiều, An Vi cần anh!
Minh Huy lo lắng bởi cuộc điện thoại của Hữu Uy. Trong đầu anh xuất hiện những câu hỏi bức bối đang cần lời giải đáp. Nhưng anh cố nén lòng lại. Anh vội vã gọi cho An Vi nhưng đáp lại anh chỉ là bản nhạc chờ buồn vô vọng.
Tại sao An Vi không nghe máy? Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi. Minh Huy lập tức bắt xe về Hải Phòng. Anh phải thật nhanh trước khi tất cả trở nên quá muộn.
Phòng bếp loang lổ những vệt nước khiến Minh Huy hoang mang tột độ. Rốt cuộc An Vi đã đi đâu? Anh gọi điện cho Phương Nhã nhưng cô gái này cũng không có một chút manh mối nào về cô. Anh như kẻ điên loạn khi không biết An Vi đang ở đâu. Anh không muốn một lần nữa để vuột mất hạnh phúc của đời mình. Anh lao đi, xé tan bóng tối thành những mảng vỡ vụn như chính cõi lòng anh.
***
Anh tìm kiếm An Vi khắp nơi. Phố đã vắng bóng người, chỉ còn tiếng những chiếc xe tải lao đi trong màn đêm. Đôi chân Minh Huy rã rời, anh gục mặt lên cánh tay mình mệt mỏi. An Vi một lần nữa lại chạy trốn. Chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi quá khứ đau thương của chính cô?
- Anh đã tìm được cô ấy chưa?- Giọng Hữu Uy đầy sốt sắng vang lên phía bên kia đầu dây điện thoại.
Minh Huy gắng gượng nói chuyện trong những cơn đau dạ dày.
- Anh vẫn chưa tìm thấy cô ấy. Em có thể nói rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?
Minh Huy nặng nhọc cất tiếng. Những khoảng lặng đáng sợ bao trùm. Sương đêm lạnh lẽo luồn vào người Minh Huy.
- Em sẽ nói tất cả với anh. Em xin lỗi anh, và thay mặt cả mẹ em xin lỗi anh nữa. Nhưng xin hãy chỉ trách em, đừng trách mẹ em. Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho em...
***
Minh Huy thẫn thờ quay trở lại căn nhà trống. Giá như lúc này An Vi có ở đây, anh sẽ ôm cô thật chặt để xoa dịu đi những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng. Anh sẵn sàng đưa cô tới một nơi thật xa, bắt đầu lại từ đầu và quên hết những ngày tháng đau buồn đã qua.
Một dáng người đàn ông cao lớn đổ bóng dài trên nền đất. Minh Huy sững người khi nhìn vào gương mặt nửa sáng nửa tối của người đàn ông anh từng gặp. Hai người đàn ông nhìn vào mắt nhau. Trong những tròng mắt màu nâu đều chứa đựng nỗi buồn đau không lời.
- Anh không phải tìm An Vi nữa, cô ấy hiện tại đang rất an toàn.
Giọng Dương Kha trầm lặng, điềm tĩnh. An Vi thực sự rất yêu Minh Huy. Anh có thể cảm nhận thấy điều đó và vì vậy, anh đã từ bỏ. Nhưng cuộc sống này không mỉm cười với cô ấy. Những gì cô ấy phải chịu đựng là quá đủ. Giờ đây, anh sẽ ở bên cô và sẽ không để cô chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
- Nói cho tôi biết, An Vi đang ở đâu!
Minh Huy nhìn xoáy sâu vào mắt Dương Kha. Cặp mắt của anh như muốn soi thẳng vào đáy lòng của người đàn ông đối diện, mạnh mẽ và kiên định.
Dương Kha anh tiến lại gần phía Minh Huy, đặt tay lên đôi vai anh.
- Gặp anh chỉ khiến An Vi thêm đau lòng hơn. Những gì cô ấy phải chịu đựng như vậy đã là quá đủ. Nếu yêu An Vi, xin anh hãy đừng tìm kiếm cô ấy nữa. Tôi sẽ đưa cô ấy đi, một nơi nào đó không có anh, không có em trai anh và cả mẹ anh nữa, sẽ là một nơi tốt đẹp dành cho cô ấy.
Mặt đất dưới chân Minh Huy dường như rạn nứt. Những đau đớn bóp nghẹt tim anh. Anh có thể hiểu điều mà Dương Kha nói. An Vi không thể chịu thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa...
- Vậy xin anh hãy chăm sóc tốt cho An Vi. Tôi tin cô ấy sẽ hạnh phúc bên anh!
Minh Huy nói trong đau đớn. Mỗi câu mỗi chữ như nhát dao đâm vào tim anh. Đôi chân anh khuỵu xuống. Anh từ bỏ nhưng điều đó không có nghĩa là anh ngừng yêu thương cô.
- Anh có thể yên tâm về điều đó. Cô ấy nói, anh phải giữ gìn sức khỏe. Đừng tự hành hạ bản thân mình.
Dương Kha quay bước đi. Anh không quay đầu lại để nhìn người đàn ông An Vi yêu thương hết lòng... nhưng mãi mãi hai người không thể đến được với nhau.
Anh, Minh Huy và cả Hữu Uy nữa, tất cả đều yêu chung một cô gái, tất cả đều thật lòng nhưng không ai có một hạnh phúc trọn vẹn. Những mảnh ghép hạnh phúc mong manh như thủy tinh, trượt tay sẽ vụn vỡ, cứa sâu vào trong trái tim mỗi người... không bao giờ có thể lành nguyên.
***
Dương Kha vuốt nhẹ lên mái tóc của An Vi. Anh sẽ ở bên cô suốt quãng đời sau này như lời anh đã từng hứa. Anh sẽ giúp cô chôn vùi những quãng ký ức xa xưa, để nó trở thành những mảng cũ kỹ vì cô sẽ không bao giờ động đến nữa. Anh áp bàn tay cô lên má mình, cảm nhận những ấm áp đến từ trong lòng bàn tay ấy. Anh sẽ chờ cô tỉnh dậy để nói với cô rằng: dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cô.
Và ở một nơi nào đó, anh sẽ giúp cô chôn giấu mọi đau thương.
_Hết_