Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy lông mày của Nam Trúc Du hơi nhíu lại, tay trái đang xoa xoa cánh tay phải.
“Anh sao thế?”, tôi kéo ống tay áo của Trúc Du lên, dấu tay màu đỏ hằn rõ trên làn da trắng nõn của anh. Đó chính là kết quả của việc lúc nãy trong căn nhà ma, tôi đã bám chặt vào tay anh mà không chịu buông ra.
“Anh là đồ ngốc à, bị em siết đau như vậy mà sao không chịu nói?”, tôi tức tối quát anh.
“Tiểu Vũ, anh không sao mà, nhìn nó đỏ thế thôi chứ thực ra không đau lắm đâu em ạ! Đợi một tí là hết ngay ấy mà! Thật đấy!”, thấy tôi tức giận, Nam Trúc Du vội vàng giải thích.
Nam Trúc Du ơi, anh đúng là đồ ngốc mà!
Tôi cúi đầu, thổi nhè nhẹ lên vết hằn trên tay anh.
Vừa thổi tôi vừa mắng thầm anh trong bụng: Nam Trúc Du, anh đúng là đồ ngốc!
Vol 4. Chiếc vòng đeo tay
Chơi trong khu giải trí suốt một buổi chiều khiến cho cả hai chúng tôi đều cảm thấy mệt. Sau khi ăn KFC, tôi và Nam Trúc Du liền quyết định tận dụng khoảng thời gian còn lại để đi xem phim.
Mặc dù vừa ra khỏi rạp chiếu phim là tôi đã không còn nhớ nội dung của bộ phim là gì nữa, nhưng nhìn thấy Nam Trúc Du đứng bên cạnh, vẻ mặt hài lòng tôi lại cảm thấy bộ phim vô vị làm lãng phí hai tiếng đồng hồ cũng thật xứng đáng!
Nếu như tôi không nhầm thì anh chàng này hình như chưa bao giờ đến rạp xem phim.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã là 9 rưỡi, hai người chúng tôi vai sát vai đi bộ về nhà. Không ai trong chúng tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, cũng không nghĩ đến việc bắt xe về nhà, chỉ lặng lẽ đi bên nhau như vậy.
Bầu trời đêm thật đẹp!
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời trông như những viên đá quý, rải rác trên mảnh lụa màu đen huyền ảo, tạo ra một cảnh tượng vô cùng tuyệt diệu!
Đi hết con đường lại đến một ngã rẽ.
Người đi lại trên con phố này ngày càng đông đúc, những đôi tình nhân thân mật đi ngang qua chúng tôi.
“Nam Trúc Du, anh nhìn kìa, bên kia náo nhiệt quá!”, tôi hào hứng chỉ về phía bên kia đường, mừng rỡ cứ như thế Colombo vừa phát hiện ra châu lục mới vậy.
“Đó chính là khu chợ đêm nổi tiếng nhất thành phố, khoảng 9~11 giờ đêm chính là khi chợ đêm náo nhiệt nhất. Rất nhiều những đôi tình nhân và sinh viên đều đến đây mua sắm. Bởi vì ở đây cực kì nhiều đồ, giá cả lại cực kì rẻ”.
“Chợ đêm?”, hai mắt tôi tròn xoe, nhìn chăm chăm vào những sạp hàng hai bên đường. “Em có nghe bạn bè nhắc đến chợ đêm nhưng chưa bao giờ đến đây, nào ngờ nơi đây còn náo nhiệt hơn cả những gì em tưởng tượng! Nam Trúc Du, anh có biết trong chợ đêm người ta bán cái gì không?”
“Trong chợ đêm cái gì cũng có! Các mặt hàng ở đó thậm chí còn nhiều hơn cả trong bách hóa cơ đấy!”. Cả ngày nay, rất nhiều nơi vui chơi mà chúng tôi đến đối với Nam Trúc Du là đều là lần đầu tiên, khó khăn lắm mới đến một nơi mà đối với tôi hoàn toàn mới mẻ, thế nên anh bắt đầu hào hứng giải thích cho tôi về chợ đêm: “Tiểu Vũ à, chợ đêm rất thú vị, có đồ ăn, đồ dùng, quần áo…tất cả mọi thứ em đều có thể mua ở đây, hơn nữa giá cả lại rất rẻ, mà chất lượng sản phẩm cũng chẳng thua kém là mấy so với những mặt hàng với giả cả trên trời ở trong các bách hóa! Hàng hóa ở đây thậm chí còn đáng yêu hơn nhiều!”
“Thật á?”, trước nay tôi chưa hề có khái niệm về giá cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Nam Trúc Du khi nói chuyện, đột nhiên tôi cảm thấy chợ đêm thật sự còn thú vị hơn nhiều so với các bách hóa lớn, “Vậy thì chắc là chợ đêm thú vị lắm nhỉ!”
Nam Trúc Du nhìn tôi, cắn chặt môi, ngại ngùng nói: “Tiểu Vũ ơi, không biết em có thời gian cùng anh đi dạo chợ đêm một chút không? Anh biết là thời gian hẹn hò của chúng ta đã vượt quá thời gian quy định, nhưng em có thể đi cùng anh thêm một lúc nữa được không?”
“Ơ…”, cái anh chàng ngốc này, rõ ràng là tôi muốn đi dạo chợ đêm, thế mà lại nói như thể cầu xin tôi cùng anh đi dạo chợ đêm không bằng. Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc!
“Đương nhiên là em đồng ý rồi!”, tôi ngẩng đầu, mỉm cười tươi rói với Nam Trúc Du, “cám ơn anh, Nam Trúc Du!”
Tôi thò tay ra, nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt tôi của Nam Trúc Du, tự nhiên như thể đây là hành động mà chúng tôi đã thực hiện đến vài trăm lần vậy. Nhưng đột nhiên trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi xót xa, lưu luyến khó nói lên lời. Có phải là đi hết chợ đêm này, chúng tôi lại sẽ trở thành những người bạn bình thường hay không?
Hình như tôi đã hơi “nghiện” làm bạn gái của Nam Trúc Du rồi!
“Nam Trúc Du, anh nhìn con lợn đen trắng này xem, dễ thương quá!”
“Nam Trúc Du, mau lại đây, bên ngày có người làm túi bằng giấy để bắt cá này!”
“Nam Trúc Du, qua bên đây mau, có nhiều đồ chơi lắm, chong chóng này, ví này, cả vòng đeo tay nữa này…Oa, Nam Trúc Du, những chiếc vòng tay bằng bạc này đẹp quá!”
Vừa vào chợ đêm là tôi liền kéo tay Nam Trúc Du chạy lăng xăng khắp nơi, vừa xem vừa reo lên thích thú.
“Nhìn cái vòng tay bằng bạc khắc hình cây trúc này em, dễ thương quá phải không anh?”, tôi cầm một chiếc vòng khắc hình cây trúc lên xem, nét điêu khắc rất tinh xảo, quả thực rất đẹp nên không nỡ đặt xuống.
“Ừm, không tồi!”, Nam Trúc Du đứng bên cạnh, gật đầu và mỉm cười với tôi.
“Anh cũng thích à?”, tôi hỏi.
“Ha ha, Tiểu Vũ thích thì anh cũng thích!”, Nam Trúc Du hồn nhiên đáp.
“Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”, tôi vừa móc ví tiền trong túi vừa quay lại nói với Nam Trúc Du ở phía sau lưng: “Nam Trúc Du, cái vòng này vừa hay anh thích, em cũng thích, hơn nữa em lại thấy nó rất hợp với anh, thế nên công tất cả các lí do vào với nhau, em quyết định sẽ mua nó tặng cho anh!”
“Tặng cho anh?”, Nam Trúc Du cầm lấy chiếc vòng bạc từ tay tôi, tỉ mỉ quan sát hình điêu khắc trên chiếc vòng, sau đó nhăn mặt nói: “Tiểu Vũ, em thật sự muốn tặng cái này cho anh sao?”
Nam Trúc Du lật qua lật lại, hai mắt chăm chú nhìn vào bên trong chiếc vòng, kinh ngạc hỏi lại tôi: “Tiểu Vũ, em thật sự muốn tặng cái này cho anh sao?”
“Sao, anh không thích à?”, tôi cố ý nhướn mày hỏi.
“Không không không…, không phải vậy, anh rất thích cái vòng này”,
cầm chiếc vòng trong tay, Nam Trúc Du mặt mày đỏ lựng, bối rối nói: “Nhưng mà…chiếc vòng này có ý nghĩa khác, không thích hợp…”
“Đương nhiên là em biết cái vòng này có ý nghĩa gì, nếu không em tặng nó cho anh làm gì?”, nhìn vào hình cây trúc rất đáng yêu trên chiếc vòng, tôi cố ý tỏ vẻ thất vọng, nói: “Nếu như anh không thích thì thôi vậy!”
“Thích chứ, đương nhiên là anh thích!”, Nam Trúc Du ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng cảm kích nhìn tôi, “Tiểu Vũ, em yên tâm, nhất định anh sẽ giữ gìn chiếc vòng này! Bắt đầu từ bây giờ, anh thề sẽ bảo vệ em suốt đời suốt kiếp!”
Hả…chỉ là tặng một chiếc vòng thôi, sao phải cảm kích đến như vậy nhỉ? Bảo vệ mình suốt đời suốt kiếp ư?
Tôi vỗ vỗ vào lưng anh chàng Nam Trúc Du vì cảm động mà ôm chầm lấy tôi, tự nhủ trong đầu: một hôm nào đó nhất định mình phải tìm cơ hội chỉ bảo cho anh chàng này vài thứ mới được, sao mà dễ dàng cảm động thế không biết! Người khác tốt với anh ấy một phần là anh ấy lập tức dùng mười phần báo đáp lại. Nếu như thế này thì sớm muộn gì anh ấy cũng bị người ta lừa bán đi cho xem!
“Nam Trúc Du, không cần phải chăm sóc em suốt đời suốt kiếp đâu, hay là anh…”
“Không được!”, tôi còn chưa kịp nói hết thì đã bị Nam Trúc Du cắt ngang: “Tiểu Vũ, em phải tin anh, nhất định anh sẽ chăm sóc em suốt đời suốt kiếp, anh thề đấy! Nhất định anh sẽ trở thành một người mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ để có thể bảo vệ em!”
Mấy lời này eao mà ướt át thế nhỉ?
Tôi chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt cực kì nghiêm túc của Nam Trúc Du.
Tự nhiên tim tôi đập rất nhanh. Nếu cứ thế này thì không ổn…
Tôi lắc mạnh đầu mình để xua đi những liên tưởng kì lạ. Tôi và anh ấy chẳng qua chỉ là một đôi trong có một ngày, sau ngày mai, mọi thứ đều sẽ tan biến hết. Chính là như vậy đó, Lâm Xuân Vũ tôi tin chắc là như vậy!
Một tiếng đồng hồ eau, biết không còn sớm nữa, Nam Trúc Du liền giục tôi về nhà.
“Tiểu Vũ à, nếu như em thực sự thích, lần sau chúng ta lại đến đây chơi!”, Nam Trúc Du gần như phải lôi tôi ra khỏi chợ đêm, vừa lôi vừa nói: “Nhưng mà hôm nay chúng ta đã đi chơi rất lâu rồi, em phải về nhà đi ngủ thôi, nếu không ngày mai tỉnh dậy sẽ rất mệt đấy!”
“Được rồi!”, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Nam Trúc Du, tôi đành miễn cưỡng chấp nhận. Trải qua một ngày bên nhau, tôi hiểu rằng mặc dù anh chàng này tính tình rất hiền hòa nhưng một khi đã kiên quyết điều gì thì còn cố chấp hơn ai hết!
Về tới nhà, chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ gần 11 giờ đêm.
Tôi thả người trên chiếc ghế sô pha, đột nhiên phát hiện ra những điều Nam Trúc Du nói hoàn toàn chính xác: mặc dù khi vui chơi không cảm nhận thấy, nhưng một khi ngồi yên tĩnh lại sẽ thấy toàn thân đang vô cùng rệu rã!
“Reng…reng…reng…”, tôi đang chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên điện thoại trong phòng đổ chuông.
Là Nam Trúc Du sao? Trực giác mách bảo tôi như vậy. Nhất định là anh ấy. Chẳng nhẽ anh ấy cũng đang lưu luyến như tôi sao? Hài, mình lưu luyến gì chứ? Nam Trúc Du đâu phải là sở thích của mình? Tôi thêm một lần nữa hạ quyết tâm!
“A lô, Lâm Xuân Vũ nghe đây!”, tôi nhấc máy đưa sát vào tai nghe
“A lô, chào em, Tiểu Vũ!”, từ đầu dây bên kia, một giọng nói là lạ, quen quen vang lên. Không phải là giọng nói trong trẻo, đáng yêu và ngọt ngào như kẹo bông của Nam Trúc Du, mà là một giọng nói này trầm ấm của con trai, là giọng nói mà vô số lần tôi mong được nghe thấy qua điện thoại.
“Hội…hội trưởng Mậu Nhất?”, tôi căng thẳng hỏi.
“Ha ha, vui quá, Tiểu Vũ nhận ra giọng anh à?”, Mậu Nhất cười khẽ trong điện thoại, tiếng cười sảng khoái vang lên bên tai tôi.
Hội trưởng à, làm sao em có thể không nhận ra giọng của anh được chứ? Trái tim tôi như muốn hét thật to điều đó!
“Tiểu Vũ à, không biết ngày mai em có thể bớt chút thời gian đến câu lạc bộ kịch nói để bàn bạc đôi chút về vở kịch lần trước anh nói với em không? Anh biết ngày mai là chủ nhật, là ngày nghỉ của em, nếu không phiền…”
“Không phiền gì đâu anh ạ! Có gì đâu mà phiền hả anh? Em mừng còn không kịp nữa là…”, hội trưởng Mậu Nhất còn chưa kịp nói hết, tôi đã hào hứng ngắt lời.
Chỉ là…thôi chết rồi, trong lúc vui mừng quá mức, tôi đã nói hết cả tâm trạng của mình ra rồi.
Cái gì gọi là “Em mừng còn không kịp nữa là…”. Ôi trời ơi, không biết anh Mậu Nhất đang nghĩ gì về câu nói vừa rồi của tôi đây?
‘Ha ha, thật sao? Vậy thì chiều ngày mai, anh đợi em ở câu lạc bộ nhé!”, giọng nói dịu dàng và ấm áp của hội trưởng Mậu Nhất thoảng qua bên tai tôi.
Hình như hội trưởng Mậu Nhất không phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi thất vọng: tôi đã nói rõ như vậy rồi, tại sao hội trưởng còn không nhận ra?
“Được”, tôi gật đầu đồng ý.
Cho dù thế nào thì hôm nay cũng được coi là một ngày hạnh phúc đối với tôi! Đầu tiên là được cùng vui chơi đã đời cả ngày với Nam Trúc Du. Nói thực lòng, từ nhỏ tới lớn, những ngày được vui chơi thực sự vui vẻ của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay! Về đến nhà lại nhận được điện thoại của Mậu Nhất, hẹn gặp vào ngày mai ở câu lạc bộ…
Oa ha ha…Tối nay chắc là tôi sẽ hưng phấn đến không ngủ được mất!