Chỉ có một người như tôi, xưa nay luôn giàu tình cảm và lòng nhân ái với những người đồng giới mới không nỡ nhìn thấy Mê Cúc lúc nào cũng cô độc nên mới chịu làm bạn với cô ấy. Mọi người không ai muốn làm bạn với Mê Cúc, chỉ có tôi có đủ cái dũng khí ấy mà thôi! Chỉ có điều, Mê Cúc sẽ không bao giờ tranh giành của tôi, tôi tin là vậy!
“Toàn tập văn học của Shakespeare bằng tiếng Anh”, đôi mắt Mê Cúc sáng lên khi nhìn thấy cuốn tiểu thuyết trong tay hội trưởng Mậu Nhất. Thế là cô ấy lập tức giật lấy nó và reo lên thích thú!
Cái gì mà Shakespeare, cái gì mà toàn tập văn học thế nhỉ?
Cái mà tôi quan tâm nhất bây giờ chính là một vấn đề cực kì nan giải: thỉnh cầu một người làm “Bạn trai thế thân trong một ngày” ình. Tôi kéo mạnh vạt áo của của Mê Cúc, ý bảo cô ấy tránh xa ra một chút.
Cái cô Mê Cúc này, nhìn thấy vậy lại chỉ mỉm cười nghi hoặc, sau đó chưa kịp để tôi mở miệng, cô ấy đã quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với hội trưởng Mậu Nhất: “Tôi nói cho cậu nghe, nếu như không tìm được người thích hợp đóng vai Paris thì cho dù cậu có nghiền ngẫm kịch bản kĩ đến mấy cũng chỉ vô dụng mà thôi!”
Đáng ghét thật, chẳng nhẽ mình lấy hết can đảm đến đây thổ lộ với anh chàng “bạn trai thế thân” kia mà lại vì mấy chuyện kịch bản với chả văn học vớ vẩn làm cho hỏng hết cả việc hay sao?
Trong đầu tôi chợt hiện lên tiếng cười cực kì… cực kì đáng ghét của con ranh Lí Thu Sương! Không, tuyệt đối không thể! Mình tuyệt đối không thể vì chút rào cản nho nhỏ này mà nản chí!
Toàn tập Shakespeare chứ gì? Được thôi, đã thế mình sẽ dùng quyền pháp của nhà họ Lâm để đánh cho nó tan tành!
“Ha ha…, cái gì mà Paris chứ? Anh ta là ai vậy?”, tôi nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng nói chen vào giữa câu chuyện của hai người đó, “Hội trưởng Mậu Nhất, chắc dạo này anh bận lắm nhỉ? Thực ra hôm nay em đến đây là để tìm…”
“Ấy, Tiểu Vũ, cậu làm sao biết được lớp tôi sẽ diễn kịch nói trong dịp tết Nguyên đán này?”, hài… cuối cùng lời nói của tôi vẫn bị Mê Cúc làm gián đoạn.
Cái gì mà kịch nói với chả Nguyên đán chứ? Mặt tôi ngây ra nhìn Mê Cúc.
“Cái gì, cậu không biết à? Tại cậu biết dạo này Mậu Nhất rất bận, tôi cứ tưởng là bởi vì cậu đã biết kế hoạch bí mật của lớp tôi chứ!”, Mê Cúc nhìn tôi nói: “Tiểu Vũ ơi, tôi nói nhỏ với cậu một bí mật này nhé, trong buổi lễ chào mừng tết nguyên đán lần này, lớp chúng tôi sẽ tham gia diễn kịch. Kịch bản là là do hội trưởng Mậu Nhất của cậu dựa trên nguyên tác vở kịch nổi tiếng ‘Shakespeare in love’, kết hợp với các nhân tố hiện đại sáng tạo ra, chắc chắn sẽ là một vở kịch độc đáo có một không hai!”
“Ha ha….thật sao?”
Tôi cười nhạt, giờ thì ai mà có tâm trạng đi quan tâm đến việc tác phẩm của ông nào đó người nước ngoài đã được cải biên như thế nào cơ chứ? Vấn đề mấu chốt cần được giải quyết của tôi lúc này chính là tìm kiếm “bạn trai thế thân” kìa!
Thôi mặc kệ, dù sao thì Mê Cúc cũng không phải là người ngoài, hơn nữa, nếu như Mậu Nhất trở thành bạn trai thế thân của mình thì đến lúc đó chắc chắn Mê Cúc cũng sẽ biết thôi. Nếu đã như thế, chi bằng đưa ra thỉnh cầu này với hội trưởng Mậu Nhất ngay trước mặt Mê Cúc? Thực ra chuyện này cũng có gì to tát lắm đâu?
“Hội trưởng, thực ra em đến là muốn nhờ anh…”, tôi cúi đầu, lí nhí nói.
“A… Mậu Nhất này, trước mặt chúng ta đang có một ứng cử viên sáng giá đấy!”
Mê Cúc lại một lần nữa ngắt lời của tôi.
Không biết có phải là do tôi quá nhạy cảm hay là do quả thực cô ấy luôn cố tình nói chen ngang vào câu chuyện của tôi nữa? Tôi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt hồn nhiên, vô tội kia. Cô ấy có vẻ đang rất hào hứng.
Bốp
Tôi gõ mạnh vào đầu mình. Tôi đang nghĩ cái gì vậy nhỉ, lại đi nghi ngờ cả bạn thân của mình! Sao tôi có thể làm như vậy được? Cho dù bình thường tính cách của Mê Cúc có hơi tùy tiện, kiêu ngạo và độc đoán, nhưng mà… (Không hiểu mình đang nghĩ cái quái gì nữa?)
Dừng lại, phải trình bày lí do đến đây cho Mậu Nhất nghe mới được, nếu không tiếng chuông vào lớp lại ngân lên thánh thót bây giờ!
Tôi cố lắc lắc đầu để xua đi những phỏng đoán, hoài nghi không hay của mình. Nhưng mà…
“Ứng cử viên sáng giá? Ý gì vậy?”, Mê Cúc hào hứng nhìn tôi, huyệt thái dương còn đang giật giật bởi vì quá hưng phấn.
“Tiểu Vũ, chính là cậu… nhân vật Paris…không ai có thể hợp với vai này hơn cậu đâu!”, Mê Cúc reo lên thích thú. “Trời ơi sao mình không nghĩ ra ngay từ đầu cơ chứ? Tiểu Vũ, cậu còn nhớ khi còn nhỏ cậu đã đóng vai là chàng kị sĩ cưỡi ngựa bảo vệ tớ không? Mặc quần áo con trai vào là cậu có thể mê hoặc được ối đứa con gái đấy!”
“Mậu Nhất này, chắc là cậu không biết, Tiểu Vũ của chúng ta từ nhỏ đến lớn mặc dù không có duyên với bọn con trai nhưng lại rất thu hút các cô gái đấy! Nếu như để cho cô ấy đóng vai chàng Paris si tình thì nhất định sẽ nhận được nhiều phiếu ủng hộ. Hơn nữa, Tiểu Vũ lại có kinh nghiệm gì đó tương tự như Paris, nhất định cậu ấy có thể nắm được mạch tâm trạng của nhân vật này!’, đôi mắt Mê Cúc như sáng lên, miệng bắn như súng liên thanh.
Thế là thế nào? Cái gì mà Paris vậy? Rất thu hút các cô gái là sao? Cái gì mà kinh nghiệm tương tự…
Tôi trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái cô Mê Cúc này không phải lại tự ý quyết định chuyện gì phiền phức rồi chứ?
Còn nhớ hồi học lớp ba, chỉ vì một câu nói đùa của cô ấy mà tôi đã giành được nhiệm vụ trở thành “người mẫu” cho cô giáo sinh vật, phải đứng lên trước lớp cho cô chỉ ra vị trí các huyệt trên cơ thể, kết quả là tôi bị điểm trúng huyệt cười, cười mất ba ngày ba đêm liền.
Còn cả năm trước, lúc ở vườn thú, chỉ vì một câu “Tiểu Vũ nhà ta chắc chắn có thể” mà tôi đã được người dẫn chương trình vui vẻ mời lên sân khấu để biểu diễn tiết mục “người đẹp và quái vật”, tức là thò đầu vào miệng con sư tử ấy mà!
Còn cả năm ngoái nữa…
Oa ha ha….
“Mê cúc, tôi đến lớp cậu không phải là để giúp các cậu đóng kịch…”,tôi vội vàng nói với Mê Cúc, nhất định phải nhanh chóng ngăn cô ấy lại! Nếu chậm chắc chắn sẽ không kịp mất!
“Ha ha, không sai, sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Tiểu Vũ bình thường nhìn rất đẹp trai, hơn nữa lại có võ công cao cường, đúng là những yếu tố mà người đóng nhân vật này cần đến!”, Mậu Nhất nhìn tôi, miệng mỉm cười, ánh mắt chứa chan hi vọng.
Nụ cười ấy, ngọt ngào cứ như là sô cô la tan chảy, khiến cho trái tim tôi không khỏi phập phồng!
“Tiểu Vũ, em có thể giúp anh việc này được không? Anh biết bảo em diễn vai nam chính là làm khó cho em. Hay thế này đi, nếu như trong một tuần mà anh không tìm được người nào thích hợp hơn em, em có thể nhận lời giúp anh được không?”, nhìn thấy tôi có chút do dự, Mậu Nhất bèn nói tiếp.
Nếu như em đồng ý với yêu cầu này của anh thì anh có thể đáp ứng yêu cầu làm bạn trai thế thân một ngày cho em không? À, không, không đúng, có thể nhận lời làm bạn trai của em được không?
Tôi ngây người ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của Mậu Nhất. Cố lấy hết dũng khí, tôi định mở miệng nói ra những lời trái tim muốn nói.
“Hội trưởng, em muốn…’
“Reng….reng…reng….”
Cái chuông chết tiệt! đúng lúc tôi hít thở thật sâu để lấy bình tĩnh nói ra điều muốn nói thì nó lại kêu lên mới tức chứ! Đã thế cả cái lớp học này còn nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói: “Ê cỏ dại, hãy biến đi!”.
“Tiểu Vũ, mau về lớp đi! Mậu Nhất, cậu yên tâm, Tiểu Vũ nhà ta nhất định sẽ đồng ý mà!”, Mê Cúc đứng bên cạnh nháy mắt với Mậu Nhất rồi vừa đẩy tôi ra ngoài phòng học vừa tổng kết lại cuộc nói chuyện ban nãy.
“Nhưng mà tôi….”, mục đích đến đây của tôi vẫn chưa nói ra, vấn đề của tôi còn chưa được giải quyết. Nhưng xem ra tốt nhất tôi không nên ở lại cái lớp này thêm nữa.
“Mê Cúc, nhưng mà tôi đến tìm hội trưởng Mậu Nhất là để nhờ anh ấy làm bạn trai thế thân của tôi mà!”
Đứng trước cửa lớp, tôi không thể nhẫn nại thêm được nữa nên đã nói nhỏ với Mê Cúc điều cần phải nói.
“Cái gì? Cậu định nhờ Mậu Nhất làm…”, Mê Cúc trợn tròn mắt, thốt lên.
“Ấy…”, những tia nhìn hắc ám đang dồn về phía tôi. Cái con ranh này, sao mà lớn tiếng quá vậy? Cứ như là muốn cho cả làng cùng biết bí mật này ấy! Cũng may là tôi có võ, chỉ cần nghiêng người một cái là tôi đã kịp bịt chặt miệng cô ấy lại. Nếu không nhanh chắc cô ấy đã hét tướng lên khiến cho ai ai cũng biệt chuyện mất mặt này của tôi rồi!
“Xin cậu đấy Mê Cúc, chuyện xấu hổ như vậy, cậu có thể nói nhỏ một chút được không?”, tôi đưa mắt nhìn khắp lượt các học sinh đang ngồi trong lớp. May quá, họ đang mải mê với việc riêng của mình, không ai để ý đến tôi hết. “Chuyện mất mặt này mà cậu dám thét lên như vậy trước bàn dân thiên hạ à? Cậu không sợ ngày mai tôi khỏi dám đến lớp luôn sao? Tôi…”
“Em này hình như không phải là học sinh lớp ta thì phải? Chuông vào lớp đã kêu từ lâu rồi, sao em vẫn còn chưa đi?”, tôi còn chưa kịp nói hết thì đã nghe thấy tiếng thầy giáo của lớp quyến rũ vang lên bên tai.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thầy như đang muốn nói: “Em là một học sinh hư”.
“Em ở lớp nào? Tên là gì? Đưa thẻ học sinh ra đây tôi xem nào!”
Oái…
“Thưa thầy, em đi ngay đây mà!”, tôi cười nhạt, cúi đầu chào thầy rồi định chuồn cho nhanh, nào ngờ cái thẻ học sinh phản chủ treo trên ngực áo lại rơi bộp xuống đất.
“Lâm Xuân Vũ? Mưa xuân trong rừng cây à?”, thầy giáo nhặt tấm thẻ học sinh của tôi lên, giơ ra trước mặt và nói bằng giọng hài hước.
Mưa xuân trong rừng cây…
Những ánh mắt chế nhạo đổ dồn về phía tôi. Thậm chí tôi còn nghe thấy loáng thoáng những trận cười chế giễu của đám học sinh trong lớp.
Tôi cúi gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn vào đám học sinh trong lớp nữa, nhất là hội trưởng Mậu Nhất, người mà tôi đang để ý đến…Hu hu hu…thật là quá mất mặt!
“Mê Cúc, tôi đi trước đây!”, nói dứt lời, tôi liền chạy một mạch về lớp.
Vol 3. Paris là ai?
Trên thế gian này, còn gì đau khổ hơn là lấy hết dũng khí để thổ lộ tình cảm với người ta mà cuối cùng vẫn không thể không nén lại trong lòng, lặng lẽ mang nỗi niềm sâu kín trở về trong tình trạng vẫn còn “nguyên đai nguyên kiện”?
Trời ơi, lần này mình phải làm thế nào đây?
Đừng nói trước bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi có thể tìm được một người bạn trai phù hợp, thoát khỏi kiếp nạn đính hôn với Phác Tùng Bình mà ngay cả cửa ải ngày mai của con ranh Lí Thu Sương này cũng khó mà vượt qua.
Lẽ nào tôi thực sự không có duyên với bọn con trai sao? Hu hu hu…
Tôi chán nản đeo cặp lên vai, thở dài ngao ngán đi về nhà.
“Này chị cả!”, phía trước vang lên giọng nói vui vẻ quen thuộc.
Zoey, không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đang gọi tôi chính là người bạn thân cùng lớp, Zoey.
“Zoey, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi giống như đám nhóc tì ở Vũ Chi Nhai chứ. Cậu phải gọi tôi là…”, tôi ngẩng đầu lên, những lời đang định nói liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn lại.
Thiếu nữ đang đứng trước mặt tôi, mái tóc dài, đen óng ả ngày hôm qua nay bỗng dưng trở thành một mái tóc ngắn, uốn lọn sóng, màu vàng rực. Đôi mắt màu đen hôm qua nay cũng trở thành màu xanh nước biển.
Cái gì mà hôm qua với chả hôm nay, nghe tôi nói như vậy, 99% là bạn cho rằng dây thần kinh của tôi có vấn đề. Nhưng mà tôi xin thề, những điều tôi nói hoàn toàn là sự thực!
Cô gái xinh đẹp có hình dạng như búp bê Barbie trước mặt tôi đây tên là Zoey, là bạn thân cùng lớp với tôi, đặc điểm lớn nhất của cô ấy là thích tự ý thay đổi dung nhan của mình, thường xuyên đổi kiểu tóc, màu tóc, màu mắt, còn đặc biệt thích trang điểm ình trông giống các nhân vật hoạt hình nữa.
Nghiêm túc mà nói thì Zoey cũng là một nhân vật thần bí trong trường của chúng tôi.
Nguyên nhân là do: không ai biết tên thật và lai lịch thực sự, nơi ở, thậm chí không ai biết Zoey là người nước nào, diện mạo thực sự của cô ấy ra sao…bình thường tôi cũng phải dựa vào trực giác của mình để phân biệt được người trước mắt mình có phải là Zoey hay không.
Mặc dù nhìn Zoey trong bộ dạng một cô búp bê Babie rất đáng yêu, nhưng tôi không còn tâm trí nào mà tán dương cô ấy nữa.
“Sao, tâm trạng không tốt đúng không?”, ánh mắt thản nhiên hướng về phía tôi, Zoey lên tiếng., “Để tôi đoán xem nào, kiểu người thô kệch như cậu, chỉ có hai nguyên nhân khiế cho cậu cảm thấy không vui: Thứ nhất là bị bố ép kết hôn, thứ hai là: kết hôn thất bại.”
Đất đá đang ào ạt đổ lên đầu tôi! Thượng đế ơi, lẽ nào trong cuộc đời của con, ngoài kế hoạch “Bồi dưỡng con rể hoàn hảo” của bố con ra thì chẳng còn chuyện lớn bé gì khác hay sao?
“Cậu sai rồi, tâm trạng tôi tồi tệ là bởi vì một vụ cá cược với Lí Thu Sương.” Tôi gằn giọng, đắc ý (không biết là tôi đang đắc ý vì cái gì nữa? Chắc là bởi vì Zoey đã đoán sai nguyên nhân u uất của tôi?) kể cho Zoey nghe đầu đuôi câu chuyện.
“Ha ha ha…”, ai mà ngờ được, cái con ranh này vừa nghe xong câu chuyện đã bò lăn ra cười. “Ôi buồn cười quá chị cả ơi! Cậu nói là cậu định đến nhờ Mậu Nhất làm bạn trai thế thân trong một ngày ình, nhưng chưa kịp nói thì đã bị anh ta mời đóng vai Paris à? Ha ha ha, tức cười quá…”
Quạ đen đang bay từng con một trên đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu, nỗi oán hận tích tụ trong đời đều tập trung hết vào hai con mắt rồi nhanh chóng chuyển thành những mũi tên nhọn phóng thẳng về phía kẻ đang lăn lộn cười bò kia.
“Ha ha…chị cả ơi, tôi cá là cậu chẳng biết nhân vật Paris trong tác phẩm của Shakespeare là ai đâu”, Zoey “đau khổ” ôm chặt lấy bụng mình, nhìn tôi cười nói.
Paris…Đúng vậy, tôi đâu có biết cái tên đó là ai đâu?
Ngoài những anh chàng phục vụ làm ở khu phố Vũ Chi Nhai của nhà tôi cùng với cái tên hay ho quê mùa của mình, cái thứ ba mà tôi ghét nhất chính là những cái tên tác phẩm nước ngoài có tác dụng ru ngủ như vậy. Nhất là mấy cái tên của người nước ngoài, đến là kì quặc, dài cả chuỗi, đừng nói ghi nhớ, ngay cả việc muốn nhìn cho quen mắt thôi cũng còn khó khăn.
“Nhưng mà chị cả này, nói thực là không ai phù hợp với vai Paris này hơn cậu đâu. Hai người có cùng kinh nghiệm, không, nói đúng hơn là cậu có kinh nghiệm còn hơn cả anh ta ấy chứ, vì vậy mà tôi tin rằng cậu sẽ có diễn tốt vai diễn này!”
“Thật…thật sao?”, tôi nghi ngờ hỏi lại.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc động chân động tay ra tôi thật sự chưa từng phát hiện ra sở trường khác của mình, lẽ nào thực lực thật sự của tôi lại tiềm tàng trong lĩnh vực diễn kịch?
“Đương nhiên rồi, Paris chỉ phải trải qua một lần thổ lộ nhưng bị Julie từ chối, nhưng mà cậu từ nhỏ đến lớn đã trải qua không biết bao nhiêu lần thất bại thảm hại như thế rồi, cho nên…”
Z……O…….E……Y, cậu muốn chết phải không?
Tôi giơ tay ra, bóp chặt lấy cổ Zoey, phẫn nỗ quát: “Cái con quỷ này, dám xát muối vào vết thương của tôi à, xem tôi cho cậu một bài học đây!”
“Ấy, ấy…chị cả, xin tha mạng!”, trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng hét thất thanh của Zoey.
“Tha mạng? Hừ hừ…tuyệt đối không thể!”, tôi gằn giọng, không chút thương hại nới lỏng tay khiến cho Zoey cảm thấy khó thở, cảm thấy đau đớn nhưng lại không hề nguy hiểm đến tính mạng.
“Chị cả à, chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật của trường!”, Zoey mặt mày đỏ bừng, đau đớn nhìn tôi.
“Bí mật của trường mình?”, tôi lắc đầu. Thật đáng tiếc, tôi đây chẳng hào hứng với mấy chuyện tầm phào, vì thế bí mật lớn hay bí mật nhỏ đều không quan tâm. Nếu như dạy cho tôi một vài bí quyết để quyến rũ con trai may ra tôi còn có hứng!
“Nhất định cậu sẽ quan tâm đấy, bởi vì bí mật ấy có thể giúp cậu tìm thấy người trong mộng của mình!”
Zoey vừa nói dứt lời, hai tay tôi liền lập tức buông ra.
Giúp tôi tìm được người trong mộng của mình….
Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt hào hứng chờ đợi…
“Bí mật này tôi cũng chỉ vô tình nghe thấy người khác nói thôi!”, Zoey tỏ vẻ bí hiểm, ghé sát vào tai tôi thì thầm, “Chị cả à, cậu đã nghe nói đến con đường mê cung chưa?
“Con đường mê cung? Cậu đang nói đến cái ngã ba từ cổng trường rẽ phải đúng không?”, tôi thì thầm hỏi lại.
Con đường mê cung là nơi mà học sinh nào trong trường Thần Nam cũng đều biết đến, nhưng lại không có ai dám đi qua con đường ấy cả. Nguyên nhân rất đơn giản, ngay từ ngày đầu tiên bước vào trường, mỗi đứa chúng tôi đều được thầy giáo cảnh cáo trước rằng, con đường mê cung sở dĩ được mệnh danh như vậy là vì mặc dù chỉ có ba ngã rẽ nhưng ai mà vào đó thì chắc chắn sẽ lạc đường, thậm chí có người đi mà không thấy trở về.
Bị thầy giáo thường xuyên nhắc nhở ở bên tai, thế nên mỗi học sinh của trường Thần Nam cứ nghe đến con đường mê cung là ai nấy mặt mày biến sắc.
“Tôi nghe nói, chỉ cần đứng ở đầu đường, kiên nhẫn chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhất định chàng trai thuộc về cậu sẽ xuất hiện!”, Zoey thần bí nói.
“Đứng ở con đường mê cung á?”, chàng trai thuộc về tôi thực sự sẽ xuất hiện ở đó chứ?
Tôi nheo nheo mắt, chìm sâu vào trong giấc mộng ngọt ngào.